Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn

Chương 1:




Tòa nhà cao ốc 67 tầng nằm ngay trung tâm thành phố, cả tòa nhà đều thuộc sở hữu của tập đoàn Thanh Dương, mà phòng làm việc của tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Thanh Dương – Lãnh Quân Kỳ nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà. Tất cả văn phòng của tầng trên này đều thuộc về tổng giám đốc Lãnh Quân Kỳ, cũng là phạm vi hoạt động thường ngày của hắn.
Văn phòng được bài trí đơn giản chỉ phối hợp hai màu trắng đen, lại cho thấy rõ sự khôn khéo sắc sảo và lạnh lùng vô tình của Lãnh Quân Kỳ.
Lãnh Quân Kỳ ngồi trước bàn làm việc giải quyết dự án M&A(*) của quý tới, trợ lý riêng của hắn cũng ngồi làm việc ở một góc trong phòng bên cạnh cửa sổ.
Khi xử lý công việc được một phần, Lãnh Quân Kỳ theo thói quen lớn tiếng gọi trợ lý riêng nhà mình: "Tàn Tâm, pha giúp tôi một tách cà phê, đừng dùng gói hòa tan!" (Gói hòa tan có sẵn như Nescafe ấy...)
"Đã biết! Lập tức đến ngay!" Phong Tàn Tâm không hề ngạc nhiên với yêu cầu của Lãnh Quân Kỳ, nhanh chóng bỏ hết công việc sang một bên, đi vào phòng giải khát bên cạnh phòng làm việc, chế nước vào máy pha cà phê.
Không quá 10 phút, một tách cà phê với hương thơm thuần túy và tinh khiết của cà phê pha theo cách thủ công, được đặt ở trên bàn của Lãnh Quân Kỳ.
"Tổng giám đốc, cà phê đến rồi! Lịch công tác chiều nay, từ một giờ đến ba giờ rưỡi là họp hội nghị nghiên cứu theo thông lệ hàng tháng, bốn giờ phải thảo luận với tổng giám đốc của tập đoàn Thiệu thị về kế hoạch hợp tác năm sau" Tàn Tâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu giải quyết công việc với Lãnh Quân Kỳ một chút cũng không chú ý.
*Không kiêu ngạo không siểm nịnh: không tỏ ra kiêu ngạo cũng không tỏ ra hèn kém, thái độ đúng mực
"Ừm, dự án kế hoạch kinh doanh sáu tháng cuối năm đâu? Sao còn chưa thấy?" Lãnh Quân Kỳ ngẩng đầu tùy tiện hỏi, nhìn như rất bình thường nhưng lại lộ ra một chút hàn lạnh.
"Tổng giám đốc, vừa rồi phòng kế toán tài chính đã đưa đến bảng báo cáo quý này! Tổng giám đốc có muốn xem qua không?" Tàn Tâm rất nhanh nói sang chuyện khác, bởi vì giám đốc các bộ phận còn chưa kịp đưa ra các kế hoạch dự án, cho nên Lãnh Quân Kỳ đòi hỏi thứ đó cậu vốn là không có để đưa ra.
"Tàn Tâm, tôi muốn xem kế hoạch kinh doanh của sáu tháng sau!" Giọng nói của Lãnh Quân Kỳ trầm xuống vài phần.
"... Tổng giám đốc, tôi lấy văn bản tài liệu cần dùng trong cuộc họp chiều nay cho anh xem trước!" Thân thể của Phong Tàn Tâm hơi run lên, nhưng cậu vẫn muốn giúp giám đốc các phòng ban kéo dài một ít thời gian.
"Tàn Tâm, đừng để tôi nói lần thứ tư..." Lãnh Quân Kỳ vốn đã không có biểu tình hòa nhã, lúc này lại càng lạnh giống như băng tuyết.
"Tổng giám đốc, bản kế hoạch sáu tháng cuối năm... Tôi còn chưa có xử lý xong, mong tổng giám đốc có thể thư thả cho vài ngày?" Cậu hiểu rõ cá tính của Lãnh Quân Kỳ, biết rõ Lãnh Quân Kỳ đối với công việc yêu cầu hiệu quả rất cao, nếu như để hắn biết giám đốc các phòng ban còn chưa có hoàn thành xong bản kế hoạch dự án, chắc chắn sẽ đuổi việc tất cả các giám đốc đó! Cho nên Phong Tàn Tâm dự định gánh hết trách nhiệm lên vai mình, cùng lắm thì đánh mất công việc này thôi! Còn hơn là để tất cả mọi người mất hết công việc.
"Tàn Tâm, tin rằng cậu không phải không biết nói dối với tôi sẽ có hậu quả gì chứ!" Lãnh Quân Kỳ lạnh lùng nói.
"Tổng giám đốc rất xin lỗi, tôi thật chưa có chỉnh sửa xong!" Phong Tàn Tâm cúi đầu.
"Đủ rồi... Cuộc họp chiều nay hủy bỏ, ngay cả bản kế hoạch cũng không có thì họp cái gì. Yêu cầu giám đốc các phòng ban, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch trước trưa ngày mai, không giao ra thì ngày mai cũng không cần đến làm!" Lãnh Quân Kỳ đương nhiên cũng hiểu rõ trợ lý riêng nhà mình, cái lý do này là Phong Tàn Tâm đang giúp giám đốc các phòng ban kéo dài thời gian, nên vạch trần không chút lưu tình.
"Tổng giám đốc, kế hoạch dự án lần này thật có chút gấp gáp, có thể... xin tổng giám đốc thư thả cho vài ngày?" Phong Tàn Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cầu tình dùm các giám đốc.
"Cậu nghe không hiểu lời của tôi à? Hay là... Bọn họ cho cậu lợi ích gì? Làm thỏa mãn tiểu huyệt đói khát của cậu?" Lãnh Quân Kỳ độc miệng nói, hoàn toàn không giữ lại một chút thể diện cho Phong Tàn Tâm.
"Tổng giám đốc... vâng... tôi lập tức đi nói với giám đốc các phòng ban!" Sắc mặt Phong Tàn Tâm cứng đờ, cúi đầu hối hả rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cậu cảm thấy nhục nhã bội phần, đối với sự độc tài và lời nói cay nghiệt của Lãnh Quân Kỳ, cậu thật sự rất khó mà chịu đựng. Cậu không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, phải bao lâu mới quen được với những lời nói độc địa đả thương người của hắn.
Thật vất vả trấn an lại tâm tình, Tàn Tâm đón thang máy xuống đến cửa phòng làm việc của giám đốc từng phòng ban, từng bộ phận ở tầng trệt mà hối thúc họ, cũng thông báo thời hạn cuối cùng theo như lời của tổng giám đốc. Đương nhiên nhắc nhở chuyện quan trọng nhất với mọi người là tổng tài đang tức giận, để tránh có người giẫm lên thuốc nổ ngược lại làm cho tất cả mọi người phải gặp tai ương.
Sau khi Tàn Tâm báo xong tin dữ với mọi người, tuy rằng rất đồng cảm với giám đốc các phòng ban, nhưng nếu tiếp tục giúp bọn họ cầu tình thì số phận của mình rốt cuộc cũng không tốt hơn họ bao nhiêu, bởi vì siêu cấp đại ma vương đang ở phòng làm việc chờ cậu về tra hỏi...
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đại ma vương Lãnh Quân Kỳ đang nổi cơn thịnh nộ nhìn cậu chằm chằm, không nói một câu ngay khi cậu vừa mở cửa.
"... Tổng giám đốc... Tôi..." Phong Tàn Tâm suy nghĩ muốn tìm cách mở lời với Lãnh Quân Kỳ.
Nhưng Lãnh Quân Kỳ lại lãnh đạm khác thường hoàn toàn không chú ý đến cậu, cúi đầu tiếp tục công việc của hắn.
Phong Tàn Tâm cảm nhận được không khí chung quanh Lãnh Quân Kỳ, nhất thời không dám nhiều lời, rón rén trở lại chỗ ngồi. Tiếp tục vùi đầu vào công việc, những bất an trong lòng đều ném sang một bên.
◇◆◇
Ánh sáng đèn mờ nhạt, nhiệt độ từ máy điều hòa thật dễ chịu, làm cho người ta hoàn toàn không cảm nhận được, đây là mùa hè ở miền nhiệt đới.
Một cậu trai thanh tú bị đặt dưới thân một gã đàn ông tà mị khác, hai tay của cậu trai thanh tú giơ cao khỏi đỉnh đầu và bị cravat buộc chặt ở chung một chỗ, cổ áo mất đi cravat cố định có vẻ hơi lộn xộn. Mắt kính gọng vàng vốn mang trên mắt cũng tháo xuống, cậu trai thanh tú như mang đôi mắt của người mù, hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là cái gì.
"Lãnh tổng, đừng như vậy... xin thả tôi ra..." Cậu trai thanh tú đành van xin.
"Tàn Tâm tôi muốn "yêu" em, em khi nào trở nên ngu ngốc như thế, đến bước này còn không biết tôi muốn làm cái gì?"
Tàn Tâm cắn môi dưới, cậu đương nhiên biết Lãnh Quân Kỳ lôi cậu lên trên giường là muốn làm chuyện tốt gì rồi, nhưng cậu vẫn hy vọng có thể tránh được cái kiếp nạn này.
Nhưng bản thân hiểu rất rõ Lãnh Quân Kỳ, sao lại không biết cái người luôn luôn duy ngã độc tôn như Lãnh Quân Kỳ, làm thế nào có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu một lần.
*Duy ngã độc tôn nghĩa là chỉ có cái Ta của mình là tôn quí hơn hết (theo Cao đài tự điển)
Lãnh Quân Kỳ cởi áo trên người Phong Tàn Tâm, nút buộc trên áo sơ mi cũng vì sức lực của hắn văng tung tóe và rơi rải bốn phía.
Thấy Lãnh Quân Kỳ tràn ngập dục vọng chiếm hữu, ánh mắt hung tợn cùng với động tác thô bạo của hắn, trong lòng Phong Tàn Tâm không khỏi sinh sợ hãi, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, cậu vùng vẫy thân thể.
Cậu vùng vẫy, cái hành động phản kháng này ở trong mắt của Lãnh Quân Kỳ càng không thể tha thứ, Lãnh Quân Kỳ hung hăng ném cho Tàn Tâm một cái tát thật mạnh.
Tàn Tâm rên rỉ kêu một tiếng rồi ngã sang bên cạnh, tuy rằng trên gò má còn in dấu tay rất đau, nhưng so ra trái tim của cậu còn đau đớn hơn. Từ hai năm trước đi theo Lãnh Quân Kỳ, trước sau cùng với hắn ở chung một chỗ, vẫn độc tài và kiêu căng như thế này từ hai năm trước. Chỉ cần một điều không thuận ý của hắn, nhất định hành hạ cậu đủ mọi cách, cho đến bây giờ cậu vẫn nghĩ bản thân có thể thay đổi được hắn, nhưng xem ra không giống như cậu đã nghĩ. Cậu thật có khả năng làm cho đối phương thay đổi không? Phong Tàn Tâm vẫn không có một đáp án.
Nhưng tại sao mình cũng không thể rời xa anh ta, chẳng lẽ mình thật là bị ngược đãi đến nghiện...
Một trận đau đớn từ ngực kéo đến, cậu mới chợt hồi phục lại tinh thần, đầu của Lãnh Quân Kỳ áp vào lòng ngực của cậu, gặm cắn không chút lưu tình, hai đầu nhũ màu nâu nhạt bị Lãnh Quân Kỳ gặm cắn nhuộm thành màu hồng.
Anh ta thật xấu xa... Tại sao anh ta luôn đối xử với mình như vậy, không có một chút thương tình...
Tàn Tâm nhắm hai mắt lại, trong lòng tràn ngập đau thương, bản thân rõ ràng chính là hận nhất người khác giẫm đạp lên tự tôn của mình, nhưng đối với người này cậu thật khó mà chán ghét hắn...
"Tàn Tâm, em không chuyên tâm?" Giọng nói lãnh đạm khó có thể phát hiện được dục vọng tràn đầy của hắn, nhưng Phong Tàn Tâm vẫn cảm nhận được.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mình không thể rời xa anh ta! Lúc đầu chỉ là thích... Sau đó bị thúc đẩy rồi khó mà kiềm chế trở thành yêu say đắm...
"Tổng giám đốc... thật xin lỗi... Sẽ không tái phạm lần nữa..." Tàn Tâm nở nụ cười ở khóe môi.
Hết chương 1
_______________________________
(*) M&A: được viết tắt bởi hai từ tiếng Anh: Mergers (sáp nhập) và Acquisitions (mua lại). M&A là hoạt động giành quyền kiểm soát doanh nghiệp, bộ phận doanh nghiệp (gọi chung là doanh nghiệp) thông qua việc sở hữu một phần hoặc toàn bộ doanh nghiệp đó. M&A (mua lại và sáp nhập) dường như trở thành một cụm từ được phát âm cùng nhau, cùng nghĩa với nhau, tuy nhiên trên thực tế chúng có những điểm khác biệt và cần hiểu rõ giữa sáp nhập và mua lại:
*Sáp nhập: là hình thức kết hợp mà hai công ty thường có cùng quy mô, thống nhất gộp chung cổ phần. Công ty bị sáp nhập chuyển toàn bộ tài sản, quyền, nghĩa vụ và lợi ích hợp pháp sang công ty nhận sáp nhập, đồng thời chấm dứt sự tồn tại của công ty bị sáp nhập để trở thành một công ty mới.
*Mua lại: là hình thức kết hợp mà một công ty mua lại hoặc thôn tính một công ty khác, đặt mình vào vị trí chủ sở hữu mới. Tuy nhiên thương vụ này không làm ra đời một pháp nhân mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.