Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn

Chương 20:




Phong Minh Nguyệt và Phong Ánh Ảnh với sát khí ngất trời, trực tiếp hỏi nhân viên của mình trong khách sạn, ông chủ đã lên tiếng, liền có được số phòng, lập tức tìm tới cửa, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Chịu không thấu khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong phòng, quả thực lộn xộn giống như từng trải qua một cuộc chiến tranh.
Lãnh Quân Kỳ cũng không ở trong phòng, Tàn Tâm thì nằm trên giường, nhưng không nhúc nhích, giống như một cái xác chết.
Hai anh em sửng sốt một hồi, Ánh Ảnh phản ứng trước, phát sinh một tiếng kêu "Tâm Tâm ──" Y vọt tới bên giường "Cái thằng khốn chết tiệt kia!"
Tàn Tâm với ánh mắt mất đi tiêu cự nhìn lại, thấy hai người thân của mình là Ánh Ảnh và Phong Minh Nguyệt, lại nhớ tới tình trạng của mình lúc này, e rằng hai anh trai đã biết chuyện tình của mình. Hơn nữa tìm đến nơi này, có thể đã biết rõ mọi chuyện, thấy đau xót trong mắt anh trai, cậu cảm thấy đau khổ vì những chuyện mình đã làm.
Phong Minh Nguyệt đứng bên cạnh, tay chân đều run rẩy.
Y đi đến bên giường, nhìn Tàn Tâm được Ánh Ảnh ôm vào lòng, gương mặt thì tái nhợt.
Y không thể kiềm chế...
『 Chát 』! Một tiếng, năm dấu tay hiện rõ trên gương mặt của Tàn Tâm.
Ánh Ảnh và Tàn Tâm đều đồng dạng kinh ngạc.
"Anh! Anh rốt cuộc làm gì vậy? Tại sao muốn đánh Tâm Tâm, anh không phải hiểu nó nhất sao?"
Ngay cả Tàn Tâm bị đánh cũng mông muội (mơ hồ không rõ ràng)! Nhưng mà, cậu có thể hiểu rõ nỗi lòng của anh trai, bởi vì mình làm chuyện ngu xuẩn, thực sự đáng đánh.
"Anh đánh nó là vì nó đáng đánh!" Vẻ mặt của Phong Minh Nguyệt rất lãnh đạm, giống như là không có cảm xúc.
"Tâm Tâm rõ ràng không có làm chuyện gì hết, nó chính là người bị hại, anh dựa vào cái gì mà đánh nó?" Ánh Ảnh phẫn hận bất bình phản bác.
"Em tự hỏi nó!"
Tàn Tâm nhịn không được thân thể khẽ run.
"Được rồi, Tâm Tâm không có chuyện gì là tốt, chuyện còn lại, về nhà rồi hãy nói! Em mang Tâm Tâm đi tắm rửa trước!" Toàn thân đều là vết tích thành cái dạng gì.
Phong Minh Nguyệt cũng không nói gì thêm, chỉ là im lặng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt âm tình bất định.
Toàn bộ hai mươi vệ sĩ mang theo đang canh giữ bên ngoài, bởi vì Phong Minh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm cách nhìn của người ngoài, quét mắt bên trong phòng, nhìn căn phòng nhốn nháo, nhất là giường chiếu, sắc mặt càng đen ghê gớm.
Từ lúc ở nhà, y đã cảm thấy không hợp lý, thằng em cho dù mệt mỏi thế nào, cũng sẽ không ngủ một lúc đến tận bốn tiếng, hơn nữa nó luôn luôn theo sát bên người Tàn Tâm, sao có thể để Tàn Tâm một mình. Xem lại camera theo dõi thì càng thêm nổi giận, người sáng suốt thì nhìn cũng biết Tàn Tâm rõ ràng chạy đến tìm tên đàn ông khốn kiếp kia, đúng là tự đắm mình trong truỵ lạc.
Cho nên y mới nhịn không được mà đánh cậu, lúc y nhấc tay lên, nhìn thấy dấu tay mình vừa đánh trên mặt Tàn Tâm, hận vừa rồi mình đã quá tay. Nhưng Tàn Tâm thực sự khiến cho y tức giận, không đánh không được, không thể làm gì khác hơn tự mình nén giận.
Bản thân luôn muốn bảo vệ em trai nhưng nó lại không cảm kích, y đột nhiên có luồng kích động, cái gì cũng không quản, muốn cho Tàn Tâm chân chính chịu khổ một lần, mới biết tấm lòng của mình, thế nhưng lại không nỡ.
Ánh Ảnh mang Tàn Tâm vào phòng tắm để tắm rửa, đặt Tàn Tâm ở trong bồn tắm lớn, ngón tay nhẹ nhàng thay cậu tẩy rửa, chỉ có chất bẩn ở trong người cậu tự cậu xử lý.
"Ánh Ảnh... Xin lỗi anh!" Tàn Tâm nói ra những lời này, khóe mắt không ngừng rơi lệ.
Ánh Ảnh dừng một chút, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục giúp cậu tắm rửa, nhưng đến một giai đoạn "Tâm Tâm, thứ bên trong người em tự lấy ra đi, không thì sẽ bị tiêu chảy, anh đi ra ngoài chờ em trước!"
Nhưng giọng nói thoáng lạnh lùng, càng khiến cho tâm tình người khác nhạy cảm giống như hình ảnh bị người ta đâm một dao.
"Ánh Ảnh... Đều do em không đúng, em không nên... Không nên hạ thuốc ngủ khiến cho anh ngủ mê..."
Nghe được Tàn Tâm xin lỗi, Ánh Ảnh chỉ cảm thấy có chút nản lòng "Tâm Tâm, có chuyện gì cũng có thể bàn bạc với bọn anh, không cần phải nghĩ không để cho bọn anh lo lắng, rồi giấu diếm, ngược lại làm cho chuyện càng tồi tệ hơn!"
Câu này đối với Tàn Tâm mà nói, là đả kích rất lớn, nhìn anh trai muốn xoay người rời đi, có loại cảm giác mình đang bị bỏ rơi.
"Anh, đừng bỏ em lại một mình, xin lỗi, em sai rồi... Anh, tha lỗi cho em..."
Nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của Tàn Tâm, trái tim của Ánh Ảnh đều biến thành dòng chảy mềm mại.
"Mau tắm đi, anh sẽ không bỏ rơi em, vĩnh viễn sẽ không!"
Khóc lóc như con mèo, Tàn Tâm dưới sự giúp đỡ của Ánh Ảnh, tẩy sạch thân thể.
Kể từ hôm nay, cậu là cậu, không còn là cái kia hạ mình, làm cho các anh của mình thương tâm.
Một đám người bỏ đi không bao lâu, Lãnh Quân Kỳ mới đi ra ngoài làm một ít chuyện trở về.
Thấy căn phòng trống rỗng, hắn nổi điên ném ngã đồ vật gì đó trong phòng, Phong Tàn Tâm lại biến mất, hắn bất quá chỉ rời khỏi không bao lâu.
Thực sự là may mắn cho Lãnh Quân Kỳ chưa có giáp mặt với đám người kia, không thì chắc chắn hắn sẽ bị chỉnh đốn cho nhừ đòn.
Giống như một con dã thú bị nhốt trong chuồng đấu thú, hắn nóng nảy bất an.
Lãnh Quân Kỳ biết địa chỉ của tổng giám đốc tập đoàn CK kia, trực tiếp tìm tới cửa chắc là sẽ không có kết quả tốt*, nhưng hắn bây giờ không còn cách nào nhẫn nại thêm, cho dù còn một hơi thở, hắn cũng muốn đến.
Hắn quyết định trực tiếp đi đến cửa, bởi vì dinh thự cách thành phố có hơi xa, đợi hắn đến nơi, đã trễ rồi.
Trước hết gặp phải trở ngại lớn nhất là bảo vệ canh cửa.
Nghe được tin người nào đó đến thăm hỏi, Phong Minh Nguyệt ngay tức khắc ném vỡ chiếc ly bằng gốm sứ cổ.
Ánh Ảnh thiết chút nữa đã trút giận lên người đến báo tin.
Hạo Tinh về đến nhà thấy phản ứng quỷ dị của hai người thì nhún vai.
Ở nơi này rốt cuộc có lý trí nhất là y, mời khách tiến vào.
Đợi được tất cả mọi người ngồi xuống, ngoại trừ người vừa về đến nhà là Tàn Tâm đã bị đuổi về phòng nghỉ ngơi, tình huống ở nơi này có chút đóng băng.
"Anh cả, Ánh Ảnh, bình tĩnh một chút, uống chút trà đi!"
Phong Minh Nguyệt mới trong nháy mắt điều chỉnh lại tâm tình, giống như người vừa đập vỡ ly trà không phải là y, còn Ánh Ảnh lại càng phát hỏa nhiều hơn.
Ánh Ảnh bốc đồng nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không cho Hạo Tinh chút mặt mũi nào.
"Em không có cách nào tỉnh táo lại thì đi về phòng, để đầu óc của mình tỉnh táo lại thật tốt!"
Ánh Ảnh hừ một tiếng, không nói một câu.
"Không biết xưng hô như thế nào, tôi là Phong Hạo Tinh!" Thấy anh cả và Ánh Ảnh không có ý muốn nói gì, mặc dù có chút hơi quá, nhưng cũng không thể nghiêm mặt suốt như vậy.
Phong Ánh Ảnh liếc nhìn Hạo Tinh một cái "Hắn gọi là Lãnh Quân Kỳ, anh lần trước cũng thấy hắn ta rồi, là tên khôn kiếp bị em ném qua vai đó!"
Hàng lông mày của Hạo Tinh khẽ nhếch lên, vẫn một bộ dáng rất nghi hoặc.
"Có người này sao?"
Tuy rằng trí nhớ Hạo Tinh không tệ, nhưng đối với người hay việc không có hứng thú thì không quan tâm đến, bởi vì lúc đó y đang bận rộn chuyện hợp đồng, đối với người đàn ông trước mặt căn bản không có chút ấn tượng.
Hơn nữa, y không tham gia nhiều trong chuyện này, y thà rằng đem những thời giờ rảnh rỗi để ở bên cạnh em trai bảo bối. Đương nhiên căn bản không quan tâm những chuyện này, cứ thế làm cho anh cả và thằng em trai ở nơi này đầu đầy hắc tuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.