Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn

Chương 4:




Tàn Tâm bước vào văn phòng, ngồi trên ghế làm việc cũng không có phản ứng với ánh mắt của Lãnh Quân Kỳ đang chăm chú nhìn cậu, mà rất bình thường xử lý công văn trên bàn.
Lãnh Quân Kỳ mở miệng nói: "Tàn Tâm, giúp tôi pha một tách cà phê!"
"Vâng, tổng giám đốc!" Tuy rằng Tàn Tâm bất mãn chuyện hôm qua Lãnh Quân Kỳ làm với mình, nhưng cậu vẫn phải làm việc, dù sao trên danh nghĩa thì Lãnh Quân Kỳ cũng là cấp trên của cậu.
Tàn Tâm đi đến phòng giải khát, dùng tốc độ nhanh nhất pha tách cà phê. Sau đó bưng tách cà phê trở lại phòng làm việc, đặt tách cà phê lên trên bàn của Lãnh Quân Kỳ.
"Buổi chiều cần phải dùng đến dự án kế hoạch, không có ai giao nộp?"
"Lãnh tổng, tôi xuống thu ngay!" Tàn Tâm không còn nói đỡ lời giúp các giám đốc, xoay người rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc, đi xuống dưới lầu thu hết bản kế hoạch. Hai giờ sau, Tàn Tâm mới thu hết các bản kế hoạch trở về phòng tổng giám đốc, đem các bản kế hoạch đặt trên bàn của Lãnh Quân Kỳ.
"Tổng giám đốc, tất cả các bản kế hoạch dự án đều ở đây, mời tổng giám đốc xem qua!" Tàn Tâm bỏ lại những lời này rồi trở về bàn làm việc, cậu tiếp tục xử lý công việc của mình. Vì bảy giờ tối cậu còn phải ra sân bay, từ nơi này đến sân bay Đào Viên nhanh nhất là một giờ, ngày hôm nay cũng không thể tăng ca nữa, không thì anh ba sẽ lải nhải phàn nàn đến chết. Hôm qua đã lãng phí quá nhiều thời gian ở motel, hơn nữa vừa rồi còn tốn mấy tiếng đi thu bản kế hoạch, bây giờ cần phải cố gắng hoàn thành công việc.
Tàn Tâm ném đi những suy nghĩ vớ vẩn ở trong lòng, cố gắng vùi đầu vào trong công việc, mà lúc này Lãnh Quân Kỳ lẽ ra phải chuyên tâm làm việc, nhưng lực chú ý đều đặt ở trên người Tàn Tâm.
Tàn Tâm cảm nhận được ánh mắt rực lửa của người nào đó, cậu lựa chọn làm như không thấy. Nếu như ngẩng đầu nhìn lại cái tên Vương bát đản kiêu căng kia, thì chắc chắn công việc sẽ làm không xong, chứ nói chi là buổi tối muốn đi đón anh ba!
Tuy cậu không muốn để ý đến cái tên kia, nhưng người ta lại tự tìm đến tận cửa. Thỉnh thoảng gọi cậu làm cái này làm cái kia cho hắn, như là mua cơm hộp, đưa công văn... vân vân. Cậu không thể không làm, Tàn Tâm cố chịu đựng đến trưa, dùng tốc độ nhanh nhất làm hết tất cả công việc của hôm nay, ngoại trừ cuộc họp vào buổi chiều.
Nếu như hôm nay có thể không cần làm tăng ca, thì khỏi phải lo lắng đến muộn. Có thể do hai năm không gặp anh trai, trong lòng càng vui mừng không thôi.
Hai năm qua không biết dáng vẻ của các anh thay đổi ra sao... Thiệt là nhớ bọn họ quá!
Tàn Tâm nhìn chăm chú bản kế hoạch trên bàn như đi vào cõi tiên, "ầm" một tiếng, làm Tàn Tâm sợ hết hồn, thì ra Lãnh Quân Kỳ vỗ lên bàn của cậu.
"Phong Tàn Tâm, cậu ở đây bắt cá à? Gọi cậu nhiều lần đều không có phản ứng!"
"Bắt cá" là hành động đánh bắt cá bình thường theo nghĩa đen, nhưng bây giờ hay dùng để ám chỉ những người lười biếng, không chăm chỉ làm việc.
"Thật xin lỗi, sau này sẽ không tái phạm nữa!" Tàn Tâm cũng không thoái thác lỗi lầm của mình, dù sao bản thân đúng là không có tập trung.
"Còn có lần sau, cuộc họp chiều nay cậu tốt nhất đừng để tôi thấy cậu lại thất thần lần nữa!"
"Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc!" Vừa dứt lời, Tàn Tâm liền cúi đầu tiếp tục xử lý công văn của mình.
Tự mình làm cho bản thân mất mặt, Lãnh Quân Kỳ cũng không biết nên làm gì, chỉ tức giận trở lại chỗ ngồi của mình, không biết điều đó đã mang lại một niềm vui nho nhỏ trong ánh mắt của Tàn Tâm.
◇◆◇
Buổi tối 6 giờ 30, Tàn Tâm đến sân bay Đào Viên, ngồi ở hàng ghế chờ để đợi anh ba của mình đến, cậu vốn là muốn đứng chờ nhưng thân thể của mình lại không thể đứng thẳng lâu như vậy, chỉ có thể lựa chọn ngồi nghỉ ngơi chờ đợi. Nhìn người ta đi tới đi lui, trong lòng Tàn Tâm có chút cô đơn, bên cạnh không có người thân và bạn bè, lúc đầu vì sao cậu lại trở về cái đảo nhỏ này nguyên nhân là gì cậu cũng không nhớ rõ! Hiện tại, điều duy nhất làm cho cậu không thể rời bỏ được nơi này, cũng chỉ có người đàn ông độc tài kia! Tàn Tâm vô thức mỉm cười.
"Tâm Tâm! Anh đến thăm em, có cảm động hay không? Hắc hắc ~~" Một người thanh niên cực kỳ nữ tính xách theo va li hành lý đứng trước mặt của Tàn Tâm, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp làm mê hoặc lòng người, khiến cho nam nữ già trẻ xung quanh vừa gặp đã yêu!
"Ánh Ảnh, em cũng rất nhớ anh! Có điều... Xin anh đừng cười nữa! Cẩn thận chúng ta không thể về đến nhà!" Tàn Tâm liếc nhìn xung quanh, rất không khách khí nói.
Người qua đường gần đây đều bị vẻ ngoài xinh đẹp của Phong Ánh Ảnh thu hút, Tàn Tâm cau mày. Trong bốn anh em thì dung mạo của người anh ba có thể nói thiên về nữ tính nhất, nói vu vơ một câu chính là giống y như một thiếu nữ. Bây giờ ở Châu Á cũng còn bình thường, nhưng gương mặt của người Đông Phương ở châu Âu thì hơi hiếm thấy, đặc biệt là đại mỹ nhân như anh ba, không phải nơi nào cũng có thể trông thấy, sát xuất có thể nói là hai trăm phần trăm cũng không khoa trương.
"Ngao ngao ~ có nghiêm trọng như thế không? Trước là về nhà em đi!" Phong Ánh Ảnh vừa cười vừa nói.
"Ừ, chúng ta về nhà tâm sự thiệt nhiều, anh ăn gì chưa?" Bởi vì thắt lưng của Tàn Tâm có chút đau nhức, cho nên ngồi tựa lưng vào ghế.
"Hắc hắc... Anh đã lâu không có được nếm món ăn của Tâm Tâm nấu, cho nên ở trên máy bay anh không có ăn miếng nào! Tâm Tâm phải đền bù cho anh thiệt tốt nha!" Phong Ánh Ảnh tận lực giả ra nụ cười đáng yêu.
"Oh! Không tệ, em cũng chưa có ăn, tiện thể ghé siêu thị mua vài món về nhà nấu đi! Anh muốn ăn cái gì?" Tàn Tâm nhịn xuống khao khát muốn hành hung Phong Ánh Ảnh, hiền hòa vừa cười vừa nói.
"Tâm Tâm quyết định thì được rồi! Anh không có kén ăn, anh nghĩ ăn vài món điểm tâm thế thôi!" Chợt nhớ đến Tàn Tâm ghét nhất người khác hay lãng phí thức ăn, Ánh Ảnh có chút e dè cười lém lĩnh.
"Em không có giận, không cần phải giả ra bộ mặt đó! Không giống anh ~ Ánh Ảnh!" Tàn Tâm đương nhiên biết rõ, Ánh Ảnh không chọn món ăn là có lý do.
"Thiệt hả? Vậy anh muốn ăn cơm thịt bò xào, súp bắp nấm hương và uống rượu vang đỏ, còn muốn món tráng miệng phải là bánh su kem kéo đường. Đúng rồi! Đúng rồi, anh còn muốn ăn bánh mì nướng thật ngon!" Ánh Ảnh ôm lấy Tàn Tâm, không ngừng mè nheo.
"Ánh Ảnh, đừng làm rộn! Chúng ta nếu không đi mua thức ăn, chút nữa siêu thị đóng cửa để xem anh mua được cái gì? Còn nữa anh dự định mấy giờ đi ngủ? Chờ nấu ăn xong ít nhất cũng hơn tám giờ! Anh tính làm cú đêm à? Em ngày mai còn phải đi làm đấy!" Tàn Tâm với thái độ khác thường, rất không khách sáo mà dạy dỗ Ánh Ảnh.
"Ô hô... Người ta không có mà! Anh là vô tội... A a a..." Ánh Ảnh cũng không khách sáo, ngày đầu tiên bước chân lên cái đảo nhỏ này đã cãi nhau chí chóe còn giả vờ đáng thương.
"Stop, ngậm miệng lại! Đừng làm mất mặt ~ đi!" Tàn Tâm thật sự chịu không nổi cái tính ấu trĩ của anh trai, nhấc lên hành lý của Ánh Ảnh và kéo tay y rời đi, hoàn toàn không để ý đến, ở một góc khuất có một đôi mắt tràn ngập lửa giận chăm chú nhìn hai người lên xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.