Bên trong phòng thay đồ cạnh khu vực hồ bơi của trường, Thạc Chân vẫn chưa thoát khỏi hoảng loạn về sự việc xảy ra bất ngờ khi nãy, nghĩ lại tay chân cô mềm nhũn muốn rụng rời.
Kha Mỹ đứng bên cạnh cầm máy sấy sấy khô quần áo giúp Thạc Chân tránh để bị cảm lạnh, cô nàng sốt ruột hỏi: “Thạc Chân, cậu có ổn không? Có cần đến phòng y tế kiểm tra không?”
“Mình không sao, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút.” Thạc Chân cúi đầu, chiếc khăn lớn trên đầu che đi gương mặt và nửa thân trên của cô.
Trong tầm mắt Thạc Chân bỗng xuất hiện đôi chân ống quần tây xám, mang giày da bóng loáng. Hơi nóng từ máy sấy cũng dừng lại một chỗ trên người Thạc Chân, ắt hẳn người đứng trước mặt cô lúc này đã khiến Kha Mỹ sửng sốt bất động.
Giống hệt như Thạc Chân đoán, Kha Mỹ vừa nhìn thấy Viễn Chân bước vào đã há hốc kinh ngạc, ấn tượng đầu tiên là anh cực kỳ cao, trên người phát ra khí chất giàu có và đầy mùi tiền.
Thấy Kha Mỹ trợn mắt không khép miệng, Phi bước đến cầm lấy máy sấy trong tay cô nàng tắt đi, dáng vẻ nghiêm túc dọa người: “Cám ơn.”
“Không... có gì ạ.” Kha Mỹ trong bụng không ngừng cảm thán, người đàn ông này vừa nhìn đã toát đầy hương vị nam tính.
Viễn Chân bỗng ngồi chổm trước mặt Thạc Chân, tạm thời cất sự tức giận dưới đáy lòng, lo lắng hỏi han: “Con ổn không?”
Thạc Chân lạnh lùng xoay đầu đi, đáp bằng giọng điệu khiêu khích: “Cũng chẳng chết được.”
Viễn Chân không có tâm trạng để tranh cãi những chuyện vặt vãnh, anh vừa vươn tay về phía Thạc Chân lập tức bị cô đẩy ra, mặt mày cau có khó chịu nhìn anh: “Đừng.”
Đang có mặt Kha Mỹ, sát bên là khu vực hồ bơi, nếu Thạc Chân để yên cho Viễn Chân bế chẳng khác nào đang biến mình thành trò cười cho người khác.
Đáp lại thái độ cự tuyệt của Thạc Chân, Viễn Chân không những không nhượng bộ, ngược lại còn trầm giọng với biểu cảm kìm nén phẫn nộ: “Đừng để chú nổi giận.”
Kha Mỹ mải ngắm trộm Phi, lúc thấy Viễn Chân bế Thạc Chân lên thì hai mắt càng mở to hơn, anh không giống như người khác bế kiểu công chúa, mà bế trước ngực để Thạc Chân úp vào người anh.
Ngay khi Viễn Chân bế Thạc Chân lên, Phi nhanh chóng phũ chiếc khăn lớn trùm cô lại, xong xuôi quay sang Kha Mỹ đưa ra tấm danh thiếp: “Cảm ơn đã giúp Thạc Chân, nếu sau này có việc cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi.”
“Dạ.” Kha Mỹ ngơ ngác gật đầu, mắt không chớp dõi theo hai người đàn ông đang đưa Thạc Chân ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng thay đồ, Viễn Chân chạm ngay mặt cậu nam sinh trong những bức ảnh anh nhận được từ người anh thuê đến trường giám sát tình hình Thạc Chân, ban đầu anh chỉ muốn đảm bảo cô có thể hòa nhập với mọi người, không ngờ lại phát hiện ra điều anh không hề muốn.
Nhìn thấy đôi chân nữ mang đôi giày bata trắng lọt ra dưới tấm khăn lớn ở hai bên hông Viễn Chân, Lưu Minh nhíu mày hoài nghi: “Cô ấy là Thạc Chân? Chú là ai?”
Viễn Chân lạnh mặt nhìn Lưu Minh, trong đôi mắt lộ rõ sự giận dữ, không chần chừ cảnh cáo: “Tránh xa con bé ra.”
Không đợi câu trả lời của Lưu Minh, Viễn Chân đã bế Thạc Chân ra về.
Thạc Chân ngả đầu lên vai Viễn Chân, được anh ôm lấy liền cảm nhận được sự ấm áp khó tả, dù đã dặn lòng phải buông bỏ nhưng cô không thể nào khống chế được bản thân vòng tay ôm cổ anh.
Lưu Minh đứng ở trước cửa phòng thay đồ dõi theo, bắt gặp cánh tay Thạc Chân ôm cổ Viễn Chân, thầm nghĩ có lẽ đó là bố của cô.
Trong xe đã được bật nhiệt độ cao, cơ thể Thạc Chân mệt lả ra không còn sức sống, Viễn Chân kéo cô nằm lên đùi anh, dùng chăn đắp lên cho cô.
Phi đến lớp Thạc Chân thu dọn tập vở cho cô mới ra xe đưa Viễn Chân về.
Xe dừng ở trước sảnh chung cư, Viễn Chân một tay bế Thạc Chân, một tay cầm cặp học cô trở lên nhà.
Về đến nhà, Viễn Chân đặt cặp học lên sofa phòng khách, bế Thạc Chân ngủ quên vào phòng anh, đặt nhẹ nhàng lên giường.
Lúc đắp chăn cho Thạc Chân, Viễn Chân vô thức nhìn chằm chằm ở eo cô, trong tâm trí lại nhớ đến cảnh Lưu Minh ôm eo cô dưới hồ bơi.
Thạc Chân bất chợt mở mắt, nhận ra sắc mặt Viễn Chân càng lúc càng tệ, cô lồm chồm ngồi dậy xuống giường, tiếng anh bỗng truyền đến bên tai.
“Tắm rửa thay quần áo đi, chú có chuyện muốn nói với con."
Thạc Chân không nhanh không chậm làm theo lời Viễn Chân nói.
Trở về phòng tắm rửa thay đồ, Thạc Chân trở ra phòng khách, đến gần chỗ Viễn Chân đang ngồi đợi, lên tiếng hỏi: “Chú có chuyện gì muốn nói?”
Viễn Chân không hài lòng nhìn Thạc Chân, điềm tĩnh mở lời: “Chú chuyển trường cho con là để gần nhà tiện quản lý, không phải để con quen người mới mà yêu sớm."
“Con không có." Thạc Chân dứt khoát phủ nhận.
“Không có? Vậy tên nhóc đó là ai? Bạn cùng bàn? Sáng sớm đưa con đến trường bằng mô tô, hay là người cứu con ở hồ bơi?”
Nghe những lời kia của Viễn Chân, Thạc Chân thẫn thờ nhận ra vấn đề: “Chú theo dõi con sao?”
Viễn Chân không trả lời câu hỏi của Thạc Chân, chuyển sang chuyện khác tuyên bố: “Từ ngày mai trở đi, chú sẽ thuê gia sư về nhà dạy cho con, sau này không có sự cho phép của chú, nửa bước con cũng không được ra khỏi cửa."
Thạc Chân không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Viễn Chân lúc này, hành động của anh khiến cô không còn cảm giác an toàn. Cô lắc đầu, kiên quyết giữ vững lập trường của mình: "Chú có quyền quản con, nhưng không có quyền kiểm soát tự do của con."
Viễn Chân đanh mặt, không có ý thỏa thuận, anh nghiêm khắc nhấn mạnh lần nữa: "Chân Chân, dù muốn hay không, con cũng không được lựa chọn."
Bàn đến vấn đề này, Viễn Chân liền tránh ánh mắt dò xét của Thạc Chân, trông anh chẳng khác nào đang chột dạ khi bắt trúng tim đen.
Viễn Chân trầm mặc không đáp, anh không có quyền cấm Thạc Chân thích ai, nhưng cô hiện tại còn quá nhỏ, chỉ nên tập trung học hành, đến khi cô đủ mười tám tuổi, đủ khả năng tự chọn hướng đi cho cuộc đời thì khi ấy anh mới có thể thôi quản.
Viễn Chân hết lần này đến lần khác tránh né chuyện tình cảm, Thạc Chân cũng hiểu được anh chỉ đang đứng ở cương vị phụ huynh cấm cô yêu thương, thực chất chẳng phải vì ghen tuông chiếm hữu.