Xe di chuyển ra sân bay, Mộ Khả Ý thỉnh thoảng không nhịn được liếc trộm Viễn Chân và Thạc Chân, cách anh đối với cô gái nhỏ này tràn ngập sự cưng chiều đến từ ánh mắt, điều này khiến Mộ Khả Ý càng khẳng định mối quan hệ giữa hai người họ là bố con ruột.
Tuy ngoại hình Viễn Chân và Thạc Chân không giống nhau, nhưng một cái tên chung cũng khẳng định được sự liên kết. Có thể, năm đó Viễn Chân sợ mọi chuyện ảnh hưởng đến tương lai, thế nên Thạc Chân theo họ mẹ, tên lại được đặt theo tên anh.
Nhìn Viễn Chân và Thạc Chân, tình mẫu tử trong Mộ Khả Ý cháy bỏng, khao khát được trở thành người phụ nữ trong gia đình có thể chăm sóc cho Viễn Chân và Thạc Chân.
Qua một lúc lâu, trời càng khuya không khí trong xe cũng lạnh dần, đoạn đường từ resort đến sân bay mất hai tiếng, ai nấy cũng tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Thạc Chân hé mắt mơ màng, trong miệng có cảm giác đắng nghét, cô khẽ nhăn mặt khó chịu. Lén nhìn trộm Viễn Chân đang ngủ, Thạc Chân thận trọng đưa tay vào túi áo denim của anh tìm kẹo.
Lúc ở sảnh chính khách sạn, Thạc Chân đã thấy Viễn Chân lấy vài viên kẹo ở quầy lễ tân, anh không thích ăn ngọt, trừ khi...
Ngón tay Thạc Chân chạm được kẹo trong túi áo Viễn Chân nhưng bỗng khựng lại, không hiểu vì sao trong đầu hiện lên suy nghĩ anh lấy số kẹo đó là để cho Mộ Khả Ý.
Thạc Chân rút tay về, ở lồng ngực chợt co thắt từng cơn.
Viễn Chân không ngủ, anh cảm nhận được hành động của Thạc Chân, hé mắt liền nhìn thấy mặt mũi không vui của cô. Anh đưa tay vào túi lấy một viên kẹo bóc vỏ ra, chợt cúi đầu thì thầm: "Bị đắng miệng rồi sao?"
Thạc Chân ngạc nhiên tròn mắt ngẩng đầu nhìn Viễn Chân, gánh nặng trong lòng lập tức được trút bỏ, ngoan ngoãn ngậm lấy viên kẹo anh đưa đến miệng.
Lúc nhìn lại, Thạc Chân tình cờ phát hiện Mộ Khả Ý đang nhìn trộm Viễn Chân bằng biểu cảm si tình. Thạc Chân nhóm người ngồi thẳng dậy, Viễn Chân bỗng vòng tay qua eo ôm xốc cô ngồi gọn trong lòng anh.
Viễn Chân ân cần kéo khăn đắp qua vai Thạc Chân, sờ sờ mặt cô kiểm tra nhiệt độ.
Mặc dù muốn lợi dụng Mộ Khả Ý để tìm cơ hội thoát khỏi Viễn Chân, nhưng ý nghĩ đó của Thạc Chân đã tiêu tan lúc trưa. Cô không chỉ sợ Viễn Chân nổi giận, còn sợ anh nổi điên làm liều. Chạy trời không khỏi nắng, giờ phút này đây Thạc Chân đã quá mệt mỏi với hiện thực, cô chỉ muốn tìm một chỗ bình yên nép vào.
Viễn Chân lấy chai nước suối ở ngăn lưới nằm ở lưng ghế phía trước, mở nắp kề miệng chai đến môi Thạc Chân. Bàn tay gầy nhỏ của Thạc Chân cầm lấy thân bối, những ngón tay vô tình chạm vào ngón tay Viễn Chân liền bất giác rụt nhanh tránh đi.
Nước cuốn vị ngọt xuống cổ họng, vị đắng do thuốc liền tiêu tan, tâm tình Thạc Chân cũng dần dễ chịu hơn.
Đến sân bay vẫn còn cách giờ bay bốn mươi phút, bố mẹ Viễn Thành đề nghị đi ăn trước lót dạ trước khi lên máy bay.
Trong hàng quán, lúc ngồi đợi đồ ăn dọn lên, Thạc Chân mặt mũi bơ phờ dùng hai tay cầm ly nước nóng trên bàn.
Đến khi thức ăn được dọn lên, Viễn Chân xoay người về hướng Thạc Chân, tay trái cầm muỗng, tay phải cầm đũa trong tư thế chuẩn bị đút cho cô ăn.
Muỗng đầu tiên do Viễn Chân đưa tới, Thạc Chân nghiêng đầu tránh né, giành lấy tự ăn nhưng lập tức bị anh gạt bỏ.
Ông Viễn ngồi phía đối diện, nhìn thấy Viễn Chân chiều chuộng thái quá, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Thạc Chân nó không còn bé nữa, ngay cả ăn uống cũng hầu hạ thì ra thể thống gì nữa?"
Bà Viễn ngồi bên cạnh vừa nghe thấy vội lay tay chồng dưới bàn, mở lời bênh vực: "Thạc Chân đang không khỏe, ông đừng khắt khe quá như vậy."
Bố Viễn Thành cũng không ngồi yên mà cất tiếng thuận theo phe mẹ: "Dù gì cũng là người trong nhà thì đâu có gì mà ngại, đều là con cháu thôi mà bố."
"Mỗi lần tôi nói đến mẹ con các người thay nhau chống đối, dù là người nhà thân thích cũng phải có chừng mực, nhỏ cho ra nhỏ, lớn cho ra lớn, nhỡ người khác nhìn thấy thì có khác gì làm trò cười cho họ bàn tán!"
Không khí trở nên nặng nề trước sự phẫn nộ của ông Viễn, Viễn Chân nhìn vào Thạc Chân đang cúi đầu, nghe những lời bố mình nói vẫn không chấp nhận được.
Viễn Chân buông muỗng đũa xuống, nhìn thẳng về phía ông, cứng rắn đáp lại: "Mặt mũi của bố quan trọng như vậy bố cứ giữ, con làm gì thì đó là chuyện của con."
Dứt lời, Viễn Chân đứng phắt dậy, một tay bế Thạc Chân lên, một tay cầm lấy tấm khăn lớn đặt trên lưng ghế bỏ đi.
Đợi đến khi Viễn Chân đưa Thạc Chân đi khuất, bà Viễn liền thở hậm hực trách chồng: "Thạc Chân nó dù lớn đến mấy cũng đang là một đứa trẻ ở thời kỳ nhạy cảm, ông trước mặt con bé dùng ngữ khí khó nghe kia, ông không thấy mình quá đáng sao?"
Viễn Thành im lặng suốt buổi, chứng kiến toàn bộ sự việc cũng không thể làm lơ mà tán thành quan điểm: "Bà nội nói đúng đó ông nội, bây giờ Thạc Chân chỉ có chú Chân là người thân để nương tựa, trước đây em ấy không nhận được tình yêu thương, bây giờ chưa gì ông đã khắc khe, cứ như vậy em ấy sẽ không dám nhận tình thương từ chú hay gia đình chúng ta nữa đâu."
Ông Viễn bị vợ, con và cháu chỉ trích chỉ vì không cho Viễn Chân đút Thạc Chân ăn, ông không dám tin trố mắt nhìn, càng nghi ngờ chính bản thân mình thật sự đã làm sai.
Dù đã cố khống chế cảm xúc, nhưng Thạc Chân vẫn không ngăn được bản thân bật khóc, cô sớm biết ông Viễn không thích cô, ông vẫn luôn cho rằng chính cô là kẻ ngáng đường trong việc Viễn Chân kết hôn.
Thạc Chân sững sờ trước nụ hôn vừa rồi của Viễn Chân, lòng dạ vẫn luôn tự lừa dối do thói quen của anh khi dỗ cô khóc lúc còn nhỏ, tuyệt đối không mang ý nghĩa nào khác.
Trạng thái vốn không tốt, lại nhận được sự thiên vị ôn nhu từ Viễn Chân, Thạc Chân không còn khống chế được suy nghĩ và bản thân mà vòng tay ôm cổ anh.
Viễn Chân một tay bế Thạc Chân, một tay phủ khăn lên người cô. Trong tầm mắt Mộ Khả Ý bỗng xuất hiện, Viễn Chân yên lặng không có ý chào đón.