Dự tính vốn là để Thạc Chân ngủ cùng bà Viễn vì bà đang giận ông Viễn, nhưng ông Viễn đối với người vợ nhỏ hơn mười tuổi này sớm đã hiểu ý mà lựa đường dỗ dành.
Cứ như vậy, Thạc Chân được ngủ cùng Viễn Chân, có điều ông Viễn chưa hề buông bỏ mục đích, cố ý đẩy Mộ Khả Ý ngủ cùng. Ban đầu Viễn Chân định sang phòng Viễn Thành, nhưng nghĩ lại Thạc Chân không thích Mộ Khả Ý, chỉ sợ cô gái nhỏ này lại xuống sàn nhà lạnh nằm.
Vả lại, trong khi mọi người đều đã sớm xem Thạc Chân là con riêng của Viễn Chân thì chỉ có Viễn Thành biết chắc chắn Viễn Chân và Thạc Chân không có máu mủ. Anh không nói, Viễn Chân và Thạc Chân không nói, hai người ngủ cùng giường cũng chẳng ai nghi ngờ.
Phòng của Viễn Chân so với phòng ở chung cư có phần nhỏ hơn, bày trí cũng rất đơn giản, giường cũng chẳng lớn bằng. Thạc Chân nằm ở giữa giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, Viễn Chân lấy được đôi vớ mới từ chỗ mẹ Viễn Thành liền về phòng mang cho cô.
Viễn Chân ngồi ở mép giường, đặt hai chân Thạc Chân lên đùi mình, dịu dàng mang với vào cho cô, quan tâm hỏi: "Lạnh không? Chú hạ nhiệt độ phòng."
"Không cần, con thích lạnh." Thạc Chân được mang vớ xong liền vùi mình trong chăn nhắm mắt, nghe thấy tiếng Mộ Khả Ý cũng lười không hé mắt nhìn, cơ thể quá mệt mỏi do thức khuya mà rất nhanh thiếp đi.
Mưa xối xả ù tai, tiếng sấm chớp bất ngờ vang to, Thạc Chân giật bắn mình tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm nhận được là bản thân đang nằm gọn trong lòng Viễn Chân, tư thế đối lưng lại với anh.
Trong không gian tối không nhìn rõ hình dạng, bàn tay lớn ấm áp bỗng áp lên tai Thạc Chân, sau tiếng gầm nhẹ trên trời, vài giây sau sấm chớp lại đánh lớn lần nữa.
Cánh tay lót đầu Thạc Chân bỗng chuyển động vòng ôm đầu cô, áp lòng bàn tay ấm áp lên tai cô. Nhưng bàn tay còn lại kia chợt lướt trên bụng cô, bỗng luồng vào trong lưng quần cô, chậm rãi đi xuống nơi giữa hai chân cô.
Thạc Chân kinh hãi trợn tròn hai mắt, hai chân tự giác khép chặt lại, toàn thân đều cứng ngắt.
Phía sau gáy Thạc Chân bỗng có hơi thở nóng hổi phả vào, tiếp đó là những cái chạm trên da thịt khiến cô rùng mình nổi da gà.
Bên dưới, ngón tay manh động kia tìm được nơi nhạy cảm liền không chút chần chừ xoa xoa. Đầu óc Thạc Chân phút chốc trở nên mơ hồ, trong người vừa bứt rứt lại vừa khó chịu.
Cô ôm lấy cánh tay đang vòng trước mặt ôm đầu mình, hé môi cắn vào bắp tay rắn chắc ấy chịu đựng những cảm giác khác lạ dâng trào trong cơ thể.
Thậm chí, Thạc Chân còn cảm nhận rất rõ ở mông mình bị thứ gì đó cứng cứng áp vào, cô sợ hãi không dám động, nhắm chặt mắt tự trấn tỉnh bản thân.
Đột nhiên cơn khoái lạc ập đến, toàn thân Thạc Chân run rẩy, vô thức cắn sâu vào da thịt cánh tay đang ngậm, những âm thanh khe khẽ thoát khỏi cổ họng hòa lẫn trong tiếng mưa.
Những cảm xúc cháy bỏng len lỏi vào từng tế bào của Thạc Chân, cô cảm nhận được cơ thể mình được một thân thể to lớn ấm áp tỏa ra mùi hương nam tính bao trùm lấy.
Bàn tay kia vẫn chưa chịu dừng lại, Thạc Chân hoảng loạn đẩy ra nhưng cánh tay ấy lại rắn chắc như thép, đẩy cỡ nào cũng không dịch chuyển.
Hơi thở Thạc Chân dần trở nên nặng nề, hai chân không ngừng co bấu vào nhau. Ngón tay ở nơi riêng tư không ngừng ma sát, cả cơ thể Thạc Chân không chịu được vặn vẹo muốn thoát.
Khoái cảm từ sâu bên trong phát ra, bụng dưới co thắt, toàn thân Thạc Chân lại đón một đợt run rẩy kịch liệt, mùi máu tươi ở cánh tay cô đang cắn chảy vào miệng.
Hai chân cô nhất thời mất sức không động nổi, hơi thở dốc dần nhẹ lại, tâm trí lưu lạc cũng dần quay trở về.
Cổ Thạc Chân bị hôn lên, vành tai cũng bị ngậm lấy, mỗi một hơi thở phả lên đều khiến dây thần kinh cô căng thẳng tột độ.
Qua nửa đêm, bên ngoài do ẩm mưa mà nhiệt độ càng thấp ảnh hưởng vào trong, Thạc Chân do lạnh mà bị đánh thức, cô chợt nhớ đến chuyện xảy ra với bản thân mình, hoàn toàn mơ hồ trong giấc mơ vừa rồi.
Nhớ đến, Thạc Chân cảm thấy xấu hổ với Viễn Chân, và cả với chính bản thân mình, cô không ngờ mình lại có suy nghĩ đó với anh.
Đến khi thoát khỏi suy nghĩ, Thạc Chân mới phát hiện sau lưng mình không còn hơi người, cô vừa xoay đầu lại đột nhiên tay bị nâng lên, Viễn Chân giúp cô mặc áo ấm của anh.
Trong đêm tối, nước mắt Thạc Chân rơi xuống, cô không ngừng ghê tởm chính bản thân mình khi lại mơ thấy chuyện kia với Viễn Chân.
Sau khi Viễn Chân nằm xuống, ôm lấy Thạc Chân trong lòng, giọng nói của Mộ Khả Ý bỗng cất lên, âm lượng chỉ vừa ngủ nghe.
"Anh vì Thạc Chân mới không muốn kết hôn? Là do cô bé không thích em nên anh không muốn cưới, hay vì cô bé không đồng ý để em thay thế mẹ ruột?"
Lồng ngực Viễn Chân lên xuống đều đều theo nhịp thở, chậm rãi đáp: "Mộ Khả Ý, cô gấp gáp muốn kết hôn như vậy thì sáng mai hãy nói với bố mẹ tôi giữa tôi và cô là giả. Còn nữa, chuyện của tôi và cô ban đầu đã giao kèo rõ ràng vì không muốn bị hai bên thúc giục nên mới giả vờ qua lại. Tôi mặc kệ cô có mục đích gì, nếu cô còn tiếp tục lôi Thạc Chân vào chuyện này, tôi nhất định không bỏ qua cho cô."
Không gian sau lời nói phũ phàng của Viễn Chân bỗng chốc rơi vào im lặng, thi thoảng chỉ phát lên vài tiếng nấc nhỏ của Mộ Khả Ý. Thạc Chân nghe hết tất cả nhưng chỉ nằm yên đó, cô không cử động, cũng không đẩy Viễn Chân ra để một mình thoát khỏi tình cảnh này.
Cô không muốn để Viễn Chân biết cô đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại, càng không muốn anh biết cô đang cố trốn chạy hiện thực.
Suy nghĩ trưởng thành của Thạc Chân hình thành từ rất sớm, đối với hành động và cách đối xử của Viễn Chân đối với cô thời gian qua, cô không ngốc đến mức không nhận ra. Nhưng Thạc Chân không còn đủ mạnh mẽ để đón nhận, cô sợ rằng một lần nữa rơi vào ảo tưởng, sợ rằng Viễn Chân sẽ buông tay nửa chừng.
Có một điều Thạc Chân phải thừa nhận, Viễn Chân từng nói cô còn nhỏ khi lớn lên sẽ suy nghĩ khác. Sự thật đúng là như vậy, ngày trước cô luôn mong mỏi Viễn Chân đáp lại tình cảm của mình, nhưng khi nhận được sự quan tâm đặc biệt của anh, cô lại cảm thấy sợ hãi muốn trốn tránh.
Giọng nói thì thào của Viễn Chân trên đỉnh đầu khiến Thạc Chân giật mình, cô theo phản xạ ngước đầu dậy, hơi thở ấm nóng của anh phả nhè nhẹ trên trán cô.