Bật đèn ngủ trên tủ cạnh đầu giường, Viễn Chân bỗng ngồi dậy, không nói lời nào xốc chăn bế Thạc Chân lên, đi đến cửa cầm lấy túi cô đeo vào.
Ra đến cửa, Viễn Chân chợt dừng lại, xoay đầu nhìn Mộ Khả Ý đang ngồi trên giường hoang mang dõi theo, anh lạnh lùng cất tiếng: "Cô không cần làm gì cả, chuyện tôi và cô giả vờ, tôi sẽ đích thân nói với người lớn hai bên."
Nói xong Viễn Chân liền ôm Thạc Chân rời đi, một tay bợ dưới mông cô, một tay ép gáy cô ngã vào đầu anh.
Xuống dưới nhà, ông bà Viễn vừa lúc thức dậy định tập thể dục, thấy Viễn Chân đưa Thạc Chân về trong khi trời còn chưa sáng, bà Viễn lấy làm lạ hỏi: "Sao không ngủ đến sáng rồi về?"
"Chân Chân ngủ với người lạ bị mất giấc, bọn con về trước."
Viễn Chân bỗng buông tay giữ gáy Thạc Chân ra, nhẹ giọng nhắc: "Chào ông bà đi."
Thạc Chân đối với việc này không khỏi ngạc nhiên, bởi trước đó Viễn Chân luôn dùng cách để cô giả ngủ để không đối mặt với ông Viễn, lần này anh lại chủ động yêu cầu chắc chắn không đơn giản.
Cô cứng nhắc xoay đầu nhìn ông bà Viễn, lễ phép nói: "Thưa ông bà nội con về."
"Ừ, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần theo chú Chân về ăn cơm nhé." Bà Viễn bước đến xoa đầu Thạc Chân, hiền từ dặn dò.
Thạc Chân ngoan ngoãn gật đầu, Viễn Chân cũng không nán lại nữa mà ra về.
Trong xe bật máy sưởi ấm áp, xóa đi cái lạnh giữa sự giao hòa ban đêm và ban ngày. Thạc Chân không ngủ được, tựa lưng vào ghế ngắm đường xá trống vắng trước mặt.
Trên con đường nhựa rộng lớn, lớp sương mù phủ xuống dày đặc, Viễn Chân đang lái xe bỗng lên tiếng hỏi: "Con muốn ăn sáng bên ngoài hay về nhà?"
"Đâu cũng được ạ." Thạc Chân lơ đễnh đáp.
Về thẳng nhà, Thạc Chân vừa bước xuống xe hai chân chợt run nhẹ, trong đầu cô lập tức hiện về cảnh tượng đêm qua, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Viễn Chân.
Lên nhà, Thạc Chân vào phòng tắm rửa nghỉ một lát, Viễn Chân bên ngoài vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Qua bảy giờ một chút, Thạc Chân đói bụng ra ngoài tìm đồ ăn, vừa lúc Viễn Chân nấu xong. Cô ngồi xuống ghế, hăng hái cầm đũa chuẩn bị lấp đầy bụng trống bằng món cháo thịt và bánh tiêu nóng hổi.
Viễn Chân kéo ghế đối diện ngồi xuống, chiếc bánh vừa đưa vào miệng Thạc Chân lập tức ngừng lại, hai mắt cô không chớp nhìn chằm chằm vào cánh tay trái đang kéo ống tay áo lên của Viễn Chân.
Trên tay anh in rõ dấu hàm răng còn động một ít máu bị đông lại, Thạc Chân hít thở không thông, lén đưa mắt nhìn thẳng vào Viễn Chân.
Cùng lúc hai ánh mắt chạm nhau, Thạc Chân hốt hoảng vội đảo mắt tránh đi, xương hàm bất giác run lên cầm cập. Thạc Chân không dám tin, chuyện xảy ra đêm qua không phải do cô nằm mơ, mà là do Viễn Chân làm.
Tim Thạc Chân đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, cô ăn vội rồi bật dậy nhanh chóng về phòng tránh mặt Viễn Chân.
Chuyện không nên đã xảy ra, Thạc Chân sợ rằng mọi chuyện sẽ càng đi xa hơn, trước khi mọi thứ vượt quá giới hạn, cô phải chủ động vạch rõ ra ranh giới với Viễn Chân.
Thạc Chân vội vã gom đồ đạc mình trong phòng Viễn Chân để về phòng mình, cho dù Mộ Khả Ý từng động qua vẫn tốt hơn để chuyện đêm qua lặp lại.
Nhưng ngay khi Thạc Chân mở cửa, cùng lúc Viễn Chân đưa hai người bên sửa nhà vào phòng cô. Anh nhìn cô rồi nhìn xuống mớ đồ trong tay cô, lạnh mặt quay đi không nói bất kỳ tiếng nào.
Thạc Chân muốn nói không cần sửa phòng, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén đó của Viễn Chân lại khiến cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại, không thốt được nên lời.
Ngậm ngùi quay lại phòng, Thạc Chân chán nản ngả lên giường, tâm trạng vô cùng rối bời.
Nỗi lo của Thạc Chân ngày càng lớn hơn khi hành động quá giới hạn của Viễn Chân không hề dừng lại. Suốt một tuần trôi qua kể từ đêm đó, cứ mỗi tối Thạc Chân ngủ say, Viễn Chân lại bắt đầu hành vi biến thái của mình.
Thạc Chân không có ai để cầu cứu, càng không dám để Viễn Chân biết cô đã phát hiện ra chuyện anh làm, bởi chỉ sợ khi đó anh càng có cớ làm tới.
Vào sinh nhật mười tám tuổi của Thạc Chân, Viễn Chân đã hứa nếu cô đậu đại học có thể tự chọn tiếp tục sống cùng anh hoặc ra riêng. Nhưng với tình cảnh hiện tại, tính đến lúc biết kết quả còn gần một tháng rưỡi, cô sợ mọi chuyện sẽ không chỉ dừng ở mức hay diễn ra.
Mãi đến bây giờ, Thạc Chân mới hiểu được phần nào con người thật của Viễn Chân, dưới lớp mặt nạ thiên thần là bộ dạng của ác quỷ. Trước năm Thạc Chân mười tám tuổi, Viễn Chân xem cô là một đứa trẻ, năm cô đủ mười tám tuổi, bản chất ác quỷ ấy của anh cũng không che giấu được nữa.
Ở lại không xong, bỏ trốn lại không dám, Thạc Chân tiến thoái lưỡng nan, tiến hay lùi đều chết trong tay Viễn Chân.
Buổi chiều thứ sáu Viễn Chân đi làm về, đi thẳng vào bếp, đợi Thạc Chân vừa vo gạo bắt cơm xong, anh liền đưa cho cô một tấm thiệp đỏ, sau đó không nói gì mà về phòng.
Thạc Chân hoài nghi vừa ra ngoài phòng khách vừa mở ra xem, là thiệp cưới của Lưu Minh gửi đến. Cô khẽ cười, thầm nghĩ Lưu Minh luôn tỏ ra ghét bỏ vị hôn thê, nhưng thực chất không cách nào cưỡng lại sự đáng yêu của cô ấy.
Dù sao cũng là bạn của Lưu Minh, tham dự hôn lễ nhà giàu không thể làm mất mặt bạn bè, Thạc Chân nghĩ ngợi một chút liền lấy điện thoại nhờ bà Viễn đưa cô đi mua sắm.
Buổi tối Thạc Chân theo Viễn Chân về nhà ông bà Viễn ăn cơm, sau đó cùng bà Viễn đi dạo trung tâm thương mại mua váy.
Trong cửa hàng, Viễn Chân ngồi ở ghế đợi trước phòng thay đồ, đanh mặt nhìn Thạc Chân nghiêm túc thử hết bộ váy này đến bộ váy khác, dường như cô đã không còn quan tâm rằng anh đối với Lưu Minh cực kỳ có ác cảm.
Thạc Chân đang soi gương trước cửa phòng thay đồ, nghe thấy Viễn Chân nói đi công tác hai ngày, cô vui mừng đến mức không kịp khống chế biểu cảm mà để lộ nụ cười ra mặt, ít nhất cũng được một hoặc hai đêm thoát khỏi bàn tay anh.
Buổi tối nằm ngủ, tâm tình Thạc Chân phấn chấn vì sắp thoát khỏi Viễn Chân mà vui đến mức không ngủ được. Qua một lúc lâu, đột nhiên Viễn Chân rời giường vào nhà tắm, tiếng xả nước xối xả một lúc lâu mới dứt.