Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé

Chương 40: Không biết lượng sức mình




Thạc Chân trợn mắt hốt hoảng vội ngăn cửa đóng lại, vội vàng chạy đến đỡ Viễn Chân lên. Cô lo lắng vỗ nhẹ vào mặt anh, giọng nói vì sợ mà run lên: "Chú Chân!"
Chớp mắt, sau gáy Thạc Chân bỗng bị ôm lấy kéo mạnh xuống, ép môi cô lên môi Viễn Chân. Sau vài giây ngớ người, Thạc Chân bừng tỉnh, vội đấm mạnh vào ngực anh đẩy ra, vừa thoát được lập tức bật dậy bỏ chạy trong hoảng loạn.
Chân Thạc Chân vừa bước ra khỏi cửa, bất ngờ bị kéo ngược vào trong, nhưng lần này cô bị nhấc lên ép sát vào tường, hai chân lơ lửng không chạm sàn. Trước mắt cô là hàng mi dài rậm chạm vào sống mũi mình, hơi thở nam tính ấy cứ như vậy cuốn lấy tâm trí cô.
Cánh môi dưới của Thạc Chân bị mút nhẹ, đầu lưỡi Viễn Chân vừa chạm vào cô liền mím chặt môi, vùng vẫy mạnh mẽ, tay chân đấm đá loạn xạ vỗ bốp bốp vào người anh.
Hai chân Thạc Chân trên không trung đá liên tục vào chân Viễn Chân, anh bất ngờ vác hẳn cô lên vai đi thẳng về phía phòng ngủ, vào trong ném cô lên giường, cởi áo trong một phát.
Thạc Chân kinh hãi nhìn gương mặt và cơ thể đỏ lên của Viễn Chân, hơi nóng từ người anh tỏa ra khiến cô run rẩy. Hơi thở anh tựa như hơi lửa, đôi môi khô khốc lần nữa phủ lên môi cô, không kiên nhẫn nhai cắn đến đau rát.
Hai tay Thạc Chân bị Viễn Chân túm lại nhấn xuống đệm phía trên đỉnh đầu, một tay anh ghì chặt tay cô, một tay luồn dưới áo cô sờ soạng. Cảm nhận bàn tay nóng vuốt ve trên da thịt mình, cô hoảng sợ muốn hét lên nhưng khi miệng vừa hé, lưỡi anh liền nhân cơ hội tiến vào.
Thạc Chân không thể phản kháng trước sức mạnh của Viễn Chân, anh như con sói hoang muốn xử sạch con mồi trong một lần. Nước mắt trào khỏi khóe mi Thạc Chân, bên trong miệng chỉ còn cảm nhận được mùi vị của Viễn Chân.
Viễn Chân rời khỏi đôi môi Thạc Chân, ngồi thẳng dậy chặn cơ thể cô dưới thân mình, anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt đục ngầu, cất giọng trầm khàn: “Nói đi, Thạc Chân cả đời này chỉ yêu Viễn Chân.”
Thạc Chân sợ hãi nhìn Viễn Chân, người đàn ông trầm ổn cô biết đã không còn, người đàn ông trước mặt cô bây giờ từ giọng nói đến biểu cảm đều mang sự lạnh lùng ép buộc.
“Chú điên rồi!” Thạc Chân bất giác thốt lên.
Khóe môi Viễn Chân nhếch lên mang vẻ bất cần lạnh lẽo, đôi mắt mơ hồ dõi theo vạt áo của Thạc Chân đang bị anh kéo lên từ từ, anh lắc đầu: “Chân Chân không ngoan nữa rồi."
Hai tay Thạc Chân bị một tay Viễn Chân giữ chặt không cách nào ngăn cản hành động của anh, cô hụt hẫng đe dọa anh: “Nếu chú không dừng lại, tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt chú nữa!”
“Vậy thì đừng nhìn nữa.” Viễn Chân bật cười, không hề bị lời nói Thạc Chân tác động đến, anh hiên ngang kéo hai tay cô bao lấy nơi riêng tư của anh, lưu manh nói: “Sờ đi.”
Thạc Chân điên cuồng vùng vẫy, cố rút tay về, không ngừng la hét phản kháng.
Chống đối không thành, Thạc Chân khóc nấc, cơ thể bỗng không còn chút sức lực ngã ra đệm. Viễn Chân thử buông tay ra thì tay cô liền trượt xuống vô lực.
Anh khẽ cong môi cười đắc ý, nhân lúc Thạc Chân đang mơ màng liền cởi quần áo cô ra. Trong chốc lát, cơ thể của cô hiện ra trước mắt anh, đều cùng là một người nhưng cô đã không còn là một đứa trẻ, cô đã là sớm là một thiếu nữ khiến anh khát khao muốn chinh phục.
Viễn Chân hôn lên cổ Thạc Chân tạo nên những vết đỏ ái muội, đôi tay xoa nắn đóa hoa của người con gái mới lớn đến đau nhức. Thạc Chân cảm nhận được “anh bạn nhỏ” của Viễn Chân đang chạm vào bắp đùi mình, cô cắn răng chịu đựng, hô hấp cũng đã rối loạn từ sớm.
Thạc Chân thở dốc rất khẽ, hướng tầm mắt nhìn Viễn Chân như một đứa trẻ mới lớn đang mày mò khám phá, một bên xoa nắn, một bên ngậm lấy đóa hoa. Chẳng mấy chốc hành động của anh truyền đến cảm giác kích thích dây thần kinh cảm giác trong cô.
Hơi thở Viễn Chân càng lúc nặng nề nóng bỏng, anh bỗng ngồi dậy xoay người qua lại tìm kiếm thứ gì đó, chợt bước xuống giường đi đến tủ bàn ngay tivi đối diện cuối giường.
Thạc Chân xoay đầu dõi theo, vừa thấy Viễn Chân mở chiếc túi in hiệu cửa hàng tiện lợi phía đối diện, cô liền có thể biết chắc trong đó là thứ cô gái kia đã mua vào hôm cô đi dự hôn lễ Lưu Minh.
Lý trí Thạc Chân thôi thúc khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô lập tức bật dậy bỏ chạy, ít ra có thể may mắn thoát khỏi anh.
Nhưng Thạc Chân chỉ mới vừa kịp chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực mạnh kéo về, ném ngược cô ngã lên giường. Trong lúc chưa kịp định hình vì cú ném vừa nãy, cơ thể to lớn nóng rực lại áp lên người cô chặn lại.
Thạc Chân có chút chóng mặt, một chân bỗng bị nâng lên, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên có một thứ gì đó đâm vào nơi riêng tư, một cảm giác đau rát như bị xé toạc khiến cô đau đớn hét lên.
Nét mặt Viễn Chân khẽ nhăn lại vất vả, không cách nào tiến sâu vào được, vốn định dụ dỗ Thạc Chân thả lỏng, khi nhìn lại mặt cô đã trắng bệch, mi mắt dần khép lại, đầu nghiêng qua một bên, cơ thể không còn bất kỳ phản ứng nào.
Đến tận giây phút này Viễn Chân mới nhận ra bản thân thật sự phát điên, chỉ vì cố chấp muốn giữ Thạc Chân mà cách hèn hạ này anh cũng làm.
Lúc Thạc Chân tỉnh lại mặt trời đã lên, cô xoay đầu nhìn Viễn Chân đang nằm ngủ bên cạnh. Thạc Chân gượng ngồi dậy, nơi riêng tư bỗng truyền đến cảm giác đau rát, cô hít sâu nhịn đau xuống giường lấy quần áo mặc vào.
Vừa ra ngoài thì chuông cửa reo lên, Thạc Chân nhanh chóng ra mở cửa, người bên ngoài là Phi. Ánh mắt Phi nhìn cô khá cẩn trọng, nụ cười cũng có chút thiếu tự nhiên.
Vào nhà, Phi đi phía trước lên tiếng hỏi: “Ông chủ vẫn chưa dậy sao?”
“Sao anh biết?” Thạc Chân nghi hoặc hỏi ngược lại.
Phi cong môi cười ngại, thành thật đáp: “Cổ.”
Thạc Chân biết Phi đang ám chỉ dấu hôn trên cổ cô, cô không chút chột dạ, thẳng thừng dập tắt suy nghĩ sâu xa của Phi: “Chẳng có gì cả.”
Sắc mặt Thạc Chân chuyển từ cau có sang bực tức. Phi không để ý, lại kiên nhẫn hỏi: “Thật sự chưa có gì à?”
Thạc Chân cười lạnh trước ý nghĩ sâu xa của Phi, tóm tắt quá trình ngắn gọn nhất có thể: “Hấp tấp, vội vàng, thiếu kiềm chế, không biết lượng sức mình, thất bại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.