Tối thứ sáu, Thạc Chân theo Viễn Chân về nhà ông bà Viễn ăn cơm gia đình, lần này cô mang một tư cách khác để đến. Thạc Chân đối với người nhà Viễn Chân đã quá quen thuộc, giờ đây chỉ gặp một chút vấn đề sau khi thân phận của cô được thăng cấp.
Có điều, thói quen khó bỏ, Thạc Chân không thể gọi ông bà Viễn từ ông bà nội sang hai bác, hay gọi bố mẹ Viễn Thành từ bác sang anh chị, càng không thể gọi Viễn Thành là anh thành con xưng thím.
Chính vì lẽ đó, Thạc Chân và người nhà Viễn Chân vẫn xưng hô như cũ, riêng mỗi Viễn Thành bị Viễn Chân bắt đổi gọi là con, không hỏi cô cũng biết anh vẫn còn ghim vụ cô và Viễn Thành giả vờ hẹn hò lần trước.
Thành kiến của ông Viễn trong chuyện này cũng dần giảm bớt, bởi ông thấy được rất rõ Viễn Chân ở bên cạnh Thạc Chân lúc nào cũng cười nói, còn khi giả vờ ở bên Mộ Khả Ý luôn luôn bày ra dáng vẻ bị cưỡng ép.
Phía bên nhà Viễn Chân xem như ổn thỏa, đến lượt anh phải đối mặt với bà Thạc, tỷ lệ đồng ý chắc chắn vô cùng thấp, Thạc Chân lại không có ý muốn công khai vì quá sớm.
Sáng thứ bảy, vừa qua sáu giờ một chút, Thạc Chân cựa người thức dậy, cùng lúc điện thoại Viễn Chân phát ra tiếng rung liên tục trên mặt tủ đầu giường phía bên anh.
Thạc Chân mơ màng chồm qua lấy điện thoại, đè người lên người Viễn Chân, anh say ngủ chuyển động nằm nghiêng co người, vòng tay ôm lấy cô.
Nhìn thấy người gọi đến là bà Thạc, Thạc Chân lập tức tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn Viễn Chân một cái. Biểu cảm cô đanh lại, hung hăng ném điện thoại vào người anh, giở giọng chanh chua: "Tình đầu chú gọi."
Viễn Chân nửa tỉnh nửa mơ nhíu mắt cầm điện thoại lên bắt máy trong trạng thái ngái ngủ.
Anh vừa nghe máy, Thạc Chân đã lồm chồm đứng lên xuống giường. Viễn Chân liếc mắt dõi theo, ngay khi cô vừa nhóm người, anh liền vòng tay ngang eo cô kéo ngã vào người anh.
Thạc Chân bất mãn ngước mắt nhìn Viễn Chân, không rõ bà Thạc nói gì, chỉ biết bà nói rất nhiều, Viễn Chân qua loa đáp vài câu đã cúp máy.
Nhìn vẻ mặt như bị người ta giật nợ của Thạc Chân, Viễn Chân khẽ bật cười thành tiếng, khổ tâm nói: "Có ai như em không, ngay cả mẹ ruột cũng ghen."
Nét mặt Thạc Chân sau khi nghe Viễn Chân nói liền lộ rõ tia lạnh lùng, anh nhận ra vội đánh trống lảng sang chuyện khác trước khi cả hai cãi nhau vì mẹ cô.
"Mai chủ nhật, em muốn làm gì?"
"Không có kế hoạch." Thạc Chân lạnh nhạt đáp, nhưng nhờ Viễn Chân nhắc cô nhớ đến chuyện quan trọng, chưa đến hai giây đã đột ngột nghiêm trọng nhìn anh tra hỏi: "Khi nào phòng em sửa xong?"
Viễn Chân vờ ngẫm nghĩ tính toán, nghiêm túc đáp như thật: "Chắc là qua Tết."
"Qua Tết? Bây giờ mới tháng bảy, qua Tết đến tận tháng ba, chỉ có một căn phòng sửa đến tám, chín tháng? Chú cố ý à?"
Bầu không khí yên tĩnh lúc sáng sớm bị giọng nói lớn tiếng của Thạc Chân phá vỡ, cô cau có nhìn Viễn Chân, hết trừng mắt đến bặm môi đe dọa.
Đáp lại dáng vẻ phồng mang trợn má của Thạc Chân, Viễn Chân ung dung nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói trầm ấm dập tắt đi sự se lạnh buổi sớm.
"Em tính như vậy là sai rồi, mỗi tuần họ chỉ đến sửa vào buổi sáng chủ nhật, tính ra mỗi tháng họ chỉ làm được hai ngày, chưa tính những ngày rơi vào lễ tết, thời gian như vậy là đúng rồi."
"Yêu tinh!" Thạc Chân không vui mắng nhỏ, dáng vẻ hoàn toàn không cam tâm: "Vậy thuê họ làm ngày bình thường là được rồi, rút ngắn thời gian."
"Không được, ngày thường anh không có ở nhà, một mình em ở chung với đám đàn ông, anh không yên tâm."
Thạc Chân cười lạnh, biểu cảm lộ rõ sự khinh bỉ: "Chú đang tự nói mình à? Ở với chú thì em mới không yên tâm."
Hai mắt Viễn Chân hơi nhướng lên, lộ rõ vẻ ngạc nhiên, vô tội hỏi: "Anh làm gì? Ngoài đêm đó ra, tối nào anh cũng ôm em ngủ, sáng ra quần áo vẫn còn chỉnh tề, anh không hề vượt quá giới hạn."
Thạc Chân cười như không, trong mắt phóng ra ngàn tia lửa hận không thể thiêu rụi Viễn Chân trong tức khắc. Cô ghét bỏ nhìn anh, thẳng thắn vạch trần: "Phải, chú rất nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến mức nửa đêm tay chú toàn nằm trong quần em."
Lời Thạc Chân vừa dứt, Viễn Chân phá lên cười thích thú, anh kề sát đầu bên đầu cô, cười đắc chí xong lại thì thầm lưu manh: "Em không thích chuyện kia anh đành chịu, nhưng bổn phận làm em sướng không thể không làm."
Cơ mặt Thạc Chân nhăn lại chê bai, cô lườm lườm anh trong ngại ngùng, nhắc đến chuyện đã xảy ra chợt có chút xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ đi: "Bỉ ổi..."
Mắng xong Thạc Chân ngồi dậy, đang loay hoay đột ngột Viễn Chân kéo ngã ngửa ra đệm. Cô tròn mắt nhìn anh đang tiến mặt sát đến, cô vội vàng dùng tay chặn mặt anh lại, không tự nguyện từ chối: "Vẫn chưa đánh răng."
Viễn Chân bình thản kéo tay Thạc Chân ra khỏi mặt mình, cưng nhiều đáp: "Anh không chê em đâu."
"Em đang nói chú đấy! Chú chưa đánh răng thì đừng hôn em!" Thạc Chân vừa buồn cười vừa tức đẩy mạnh Viễn Chân ra, nhanh chân chạy khỏi vòng tay của người đàn ông lười biếng đang nằm dài trên giường.
Mặt trời bên ngoài cũng đã mọc, những tia nắng dịu nhẹ buổi sớm mai chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, biến không gian lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Ấn đường Viễn Chân hơi cau nhẹ, nghiêm túc ngẫm nghĩ, hỏi một câu không liên quan: “Câu này hơi quen?”
“Lần trước ở nhà ông bà, chú nói ông đấy.”
Viễn Chân chậc lưỡi lắc đầu bất lực, quả nhiên trẻ con rất hay học theo người lớn, bản thân anh lại là tấm gương lớn nhất để Thạc Chân noi theo. Nói không chừng, những gì Viễn Chân đang trải qua cũng chính là những thứ Thạc Chân học được từ anh, từ việc cự tuyệt và tránh né tình cảm, cho đến lời nói, điệu bộ của cô hiện tại cũng đã bị ảnh hưởng từ anh không ít.