Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé

Chương 61: Trái ngược




Rời khỏi công ty về nhà tắm rửa thay đồ, sau đó cùng nhau sang nhà ông bà Viễn ăn cơm gia đình cuối tuần. Trên đường đi, Thạc Chân nhận được tin nhắn của Viễn Thành báo sẽ dẫn bạn gái về ra mắt.
Chuyện Viễn Thành có bạn gái Thạc Chân đã biết từ lâu, bạn gái anh vừa có tài vừa có sắc, vấn đề cô ấy đang du học ở nước ngoài, đột nhiên trở về vào thời điểm này có hơi không đúng.
Ngẫm lại những chuyện đã qua, Thạc Chân phải thừa nhận người như Viễn Thành mới thật sự xuất sắc, ngoài học hành giỏi, nhân cách tốt, lại một mực chung tình với mối tình khi bắt đầu ở trung học.
Viễn Thành kín tiếng trong chuyện tình cảm nhưng không có nghĩa che giấu bạn gái để tán tỉnh cô gái khác, lý do không nói ra là vì ngoài việc tập trung cho tương lai còn phải qua mặt người lớn trong gia đình, bởi bởi anh không muốn bị thúc giục tránh tạo áp lực lên bạn gái ở nơi đất khách quê người.
Đến nhà ông bà Viễn, Thạc Chân hứng khởi chạy nhanh vào nhà, thưa người lớn một lượt rồi vào bếp. Bạn gái Viễn Thành đang nấu ăn cùng mẹ anh và bà Viễn, cô gái sở hữu gương mặt dịu dàng phúc hậu, trên môi luôn hiện diện nụ cười ngọt ngào.
"Bà nội, bác gái, con mới qua." Thạc Chân lên tiếng chào hỏi, đi đến bên cạnh bạn gái Viễn Thành: "Chị Kỳ, sao đột nhiên lại về nước gấp thế?"
Lạc Thư Kỳ mím môi cười ngại ngùng, ngập ngừng đáp: "Chị về chơi lúc hè hai tháng trước, gần đây có việc nên mới về lại."
Mẹ Viễn Thành sắc mặt tươi hẳn, vui vẻ cười không khép miệng đi đến vỗ nhẹ lên vai Thạc Chân, nói: "Con tranh thủ một chút, sau này phải gọi Thư Kỳ là cháu dâu mới đúng."
Vẻ mặt Thạc Chân hoàn toàn khó hiểu, tính ra Lạc Thư Kỳ còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, chưa gì đã gấp gáp muốn bàn chuyện kết hôn.
Thạc Chân cười cười cho qua, đến bên cạnh giúp bà Viễn một tay. Qua vài giây, phía sau lưng Thạc Chân bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở của mẹ Viễn Thành.
"Kỳ à, con ra ngoài ngồi đi, ở đây đồ sống hôi tanh lắm."
Lạc Thư Kỳ cười khẽ, đáp: "Dạ không sao, con chịu được."
Thạc Chân bất giác xoay đầu nhìn Lạc Thư Kỳ, tầm mắt vô thức hướng xuống chiếc váy suông màu xanh nhạt trên người cô nàng, dừng lại ở bụng.
Cô không nhịn được hiếu kỳ, quay sang hỏi nhỏ bà Viễn: "Bà nội, chị ấy có thai sao?"
Bà Viễn ban đầu có chút sững sờ nhìn thẳng vào mắt Thạc Chân, sau một lúc chần chừ cũng gật đầu thừa nhận: "Phải, hôm nay cũng định bàn về chuyện cưới xin của hai đứa nó."
Sắc mặt Thạc Chân lập tức kém đi, bà Viễn thở dài một hơi nhọc lòng, quan tâm an ủi: "Con còn trẻ, không cần nóng vội, nghe Viễn Thành nói đứa nhỏ là ngoài ý muốn, hai đứa nó cũng chưa có kế hoạch. Con với Viễn Chân cũng không cần gấp, bây giờ có con Viễn Thành, còn tụi con kéo dài thêm vài năm nữa cũng không sao."
"Dạ." Thạc Chân ngoài mặt gượng cười che giấu cảm xúc thật, trái tim trong lồng ngực cứ ngỡ đã ngừng đập từ khi nào.
Chỉ trong một ngày, Thạc Chân nhận được tin vui từ hai người anh mà cô quý trọng, đáng nói họ không mong chờ lại có, còn cô mong ngóng lại không được.
Trong phòng khách, ông Viễn cùng bố Viễn Thành hớn hở ra mặt, Viễn Chân ngồi xuống ghế thắc mắc hỏi: "Hai người trúng số hay sao vui như vậy?"
"Còn vui hơn trúng số nữa nhé!" Ông Viễn cao hứng nói: "Anh xem mình đi, ba mươi lăm tuổi còn thua một đứa hai mươi tuổi."
Viễn Chân thong thả rót trà uống, nghe ông Viễn nói liền cau mày khó hiểu: "Con thua cái gì chứ?"
Viễn Thành từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện, anh đi vòng sau lưng vỗ lên vai Viễn Chân, từ tốn thông báo: "Chú được làm ông rồi."
Nghe đến Viễn Chân một phen chấn động, quên cả phản ứng, điều đầu tiên nghĩ đến lại là phản ứng của Thạc Chân, suốt thời gian qua cô chỉ mong xa mong gần chuyện có con, lần này Viễn Thành đánh nước rút quá nhanh khiến người làm chú như anh phải hổ thẹn.
Trong lúc gia đình cùng nhau, người lớn nô nức bàn chuyện kết hôn, đoán giới tính để đặt tên cháu, Thạc Chân suốt buổi đều ngồi im lặng, trên môi lúc ẩn lúc hiện nụ cười gượng gạo. Viễn Chân hiểu được tâm tư cô lúc này, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, không cho cô sinh con sớm chính là bảo vệ cô, không phải vì anh không muốn.
Dù đã cố gắng lảng tránh suy nghĩ, Thạc Chân vẫn không cách nào làm nguôi đi sự tủi thân trong lòng, nhưng Viễn Chân vốn không muốn cô sinh con, một mình cô cũng chẳng thể làm nên chuyện.
Bầu trời bên ngoài đã tối muộn, Thạc Chân vẫn ngồi lỳ ở phòng khách xem tivi, từ lúc ở nhà ông bà Viễn trở về đều không nói lời nào, nét mặt luôn trầm buồn vô hồn.
Trong phòng khách tối đen chỉ lập lòe ánh sáng phát ra từ tivi, ở ngay giữa sofa lớn, Thạc Chân ngồi như một bức tượng, mắt nhìn thẳng vài giây mới chớp một lần.
Vừa ngủ thiếp đi không lâu đã phát hiện chỗ bên cạnh không có hơi ấm, Viễn Chân có chút giật mình tỉnh táo hẳn, vội bật đèn ngủ đầu giường xoay đầu khắp nơi tìm bóng dáng Thạc Chân.
Ra ngoài phòng khách, nhìn thấy cô như kẻ mất hồn ngồi bất động một chỗ, linh tính lập tức mách bảo cho Viễn Chân biết nguyên nhân vì sao lại khiến cô ra bộ dạng thế kia.
Anh đến bên cạnh ngồi xuống, bất an cất tiếng hỏi: "Em vì chuyện Viễn Thành có con mà thế này sao?"
Thạc Chân xoay đầu nhìn anh, biểu cảm qua ánh đèn tivi hắt vào không đổi, nhẹ nhàng lên tiếng đáp một câu tưởng chừng không liên quan nhưng thực chất có cùng chung một mục đích.
"Lưu Minh cũng có con rồi, cùng là ngoài ý muốn."
Viễn Chân hít sâu một hơi căng thẳng, Thạc Chân điềm nhiên tiếp lời: "Vợ anh ấy bằng tuổi em."
Tiếng thở dài của Viễn Chân khẽ vang lên, anh khổ tâm giải thích: "Chân Chân, vấn đề không phải ở chuyện tuổi tác, mà là sức khỏe của em."
Thạc Chân ngả lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau nhắm hờ mi mắt, con người Viễn Chân kiên định từ việc từ chối tình cảm của cô cho đến việc cô muốn sinh con cho anh. Không còn gì để mong mỏi, Thạc Chân xem như đã thua anh, nếu cố gắng đuổi theo điều không có kết quả, chi bằng học cách từ bỏ.
Thật lòng Viễn Chân không muốn sóng yên biển lặng chưa bao lâu lại nổi bão, mọi chuyện đã đến nước này, anh không thể khiến cô ngày ngày nghĩ ngợi rầu lo.
Viễn Chân tiến mặt đến gần bên đầu Thạc Chân, xuống nước chấp nhận, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Em đã muốn như vậy, năm sau chúng ta sinh."
Hai mắt Thạc Chân lập tức mở lớn, vội vàng ngồi thẳng dậy xoay hẳn người sang đối diện với anh, hồi hộp xác nhận lại: "Thật sao?"
Viễn Chân mỉm cười ôn nhu, chậm rãi gật đầu.
Mặt mũi Thạc Chân lập tức bừng sáng, kích động bổ nhào vào người Viễn Chân đến mức ngã ra ghế. Thạc Chân nằm đè lên người anh, trong lúc vui sướng vẫn không quên cảnh cáo phòng hờ anh trở mặt.
Nụ cười bất đắc dĩ của Viễn Chân lộ ra rạng rỡ, anh bất ngờ bế thốc Thạc Chân lên, cầm điều khiển tắt tivi trở về phòng.
Tâm tình Thạc Chân cực kỳ hưng phấn, hai tay ôm cổ anh, đôi chân quắp chặt eo anh, bản thân chẳng khác gì gấu Koala bám người.
Vào trong phòng, Viễn Chân đứng ở cuối giường khom thấp người để Thạc Chân nằm xuống đệm.
Tay chân cô vừa buông khỏi người Viễn Chân, anh bỗng hạ trọng tâm cơ thể xuống sát người cô, nét cười ẩn ý hiện hữu trên mặt.
Thạc Chân chớp chớp mi mắt ngơ ngác, chớp mặt liền lật người trốn thoát. Hai cổ chân cô bất ngờ bị nắm lấy, một lực mạnh bất ngờ kéo ngược lại về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.