Tối hôm sau Viễn Chân cùng Thạc Chân về nhà ông bà Viễn ngủ để chuẩn bị sáng hôm sau đi rước dâu sớm. Ngay khi Thạc Chân đến gần, bà Viễn đã nhận ra điểm không đúng, bà kéo cô ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt quan sát vết bầm lớn trên chân mày cô.
“Trán con bị gì vậy?”
Thạc Chân đưa tay sờ vào vết bầm, chớp mắt biểu cảm thay đổi trở nên mếu máo sợ hãi. Bà Viễn quay phắc qua trừng mắt nhìn Viễn Chân, lớn tiếng mắng: “Con có giận cũng phải biết mức độ chứ! Sao có thể ra tay đánh con bé như thế này?!”
Viễn Chân còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế đã bị ăn mắng, ông Viễn cùng bố Viễn Thành từ ngoài vào cũng nhận thức sự tình. Ông Viễn đi đến, thấy vết bầm trên mặt Thạc Chân liền nổi xung thiên.
“Bà bênh con trai cưng của bà, xem giờ nó ra loại người gì rồi!” Ông Viễn trách mắng vợ xong liền xoay qua quát Viễn Chân đang ngơ ngác ra mặt: “Tôi cho anh ăn học cao để anh làm ra cái chuyện trái đạo đức này sao? Thạc Chân nó đâu còn nhỏ anh lại ra tay đánh nó đến mức này, trời sinh cho anh tướng tá to lớn thế kia để đi ra tay đánh một cô gái mới lớn à? Hả?!”
Không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, Thạc Chân nép vào bà Viễn cười trộm, còn người đàn ông vô tội Viễn Chân bị mắng oan không thốt nên được lời nào.
Kể từ lúc bước chân vào nhà, Viễn Chân bị ông bà Viễn thay phiên nhau mắng đến lúc ngồi vào bàn ăn cũng chưa được yên. Người gây ra chuyện là Thạc Chân lại luôn bày ra dáng vẻ tội nghiệp, sở dĩ cô không giải thích vì muốn trả đũa Viễn Chân vì dám giận dỗi bỏ mặc cô, phải cho anh biết cô bây giờ đã có người chống lưng, sau này có mơ cũng đừng hòng bắt nạt được cô.
Lúc lên phòng riêng, Viễn Chân bất ngờ kẹp cổ Thạc Chân, thấp giọng cảnh cáo: “Em hay nhỉ, diễn cũng giỏi đấy, hại anh bị mắng oan cả buổi tối.”
Thạc Chân giương mắt cùng vẻ mặt hớn hở nhìn Viễn Chân, không những không cảm thấy áy náy còn lên mặt đe dọa: “Em nói cho anh biết, từ nay anh còn ăn hiếp em, em sẽ méc lại với ông bà nội, lúc đó anh có hối hận cũng không kịp.”
Viễn Chân nhếch môi cười lạnh, gằn giọng thách thức: “Em thử đi, xem sáng mai có dậy nổi không.”
Nét mặt Thạc Chân chợt trầm xuống, trong giây phút Viễn Chân lơ là cảnh giác bất ngờ hét lớn: “Ông bà nội cứu con với... Á...!”
Viễn Chân trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thạc Chân đang cười nguy hiểm, tiếng bước chân vội vã giậm mạnh trên sàn càng lúc càng gần.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, ông bà Viễn vừa thấy Viễn Chân kẹp cổ Thạc Chân liền nhảy đến tách cả hai ra. Bà Viễn giữ Thạc Chân về phía mình, ông Viễn lại nổi giận đánh bốp bốp vào người Viễn Chân không nương tay, giận dữ mắng: “Ai dạy anh cái tính vũ phu đó! Cái thằng này!”
“Không được rồi, ông mau kiện bỏ tù nó đi!” Bà Viễn lắc đầu ngán ngẫm, vội kéo tay Thạc Chân ra khỏi phòng.
Viễn Chân ngớ người nhìn Thạc Chân bị bà Viễn kéo đi, lúc ra khỏi cửa cô còn cố ý quay đầu lè lưỡi chọc tức anh.
Lúc Thạc Chân còn nhỏ, nếu cô làm sai Viễn Chân ra tay đánh có thể chấp nhận được, nhưng cô đã lớn, anh đánh cô cũng tương tự như bạo lực, ông bà Viễn chỉ sợ thói quen thấm sâu khó bỏ, nhỡ ngày nào đó trở nên nghiêm trọng.
Viễn Chân bị mắng bị đánh, tối còn phải cùng ông Viễn, Thạc Chân lại ung dung công khai ức hiếp anh, còn không cho anh có cơ hội ra tay báo thù.
Sáng hôm sau, Thạc Chân tâm tình phơi phới lượn qua lượn lại trước mặt Viễn Chân trêu ngươi anh, lúc có mặt ông bà Viễn lại bày ra dáng vẻ nhút nhát đáng thương. Viễn Chân nhìn Thạc Chân tráo trở chỉ biết cười bất lực, đứa trẻ này thật sự đã bị anh chiều hư.
Trong lúc ăn sáng, Viễn Thành mặc sơ mi trắng chỉnh chu, bỗng lên tiếng nói: “Thạc Chân, hôm nay ráng chộp được hoa cô dâu nhé.”
Thạc Chân còn chưa phản ứng Viễn Chân đã lên tiếng trước: “Hoa cô dâu thì để người khác đi. Còn con với vợ, từ nay phải gọi Chân Chân là thím.”
Không khí trên bàn ăn đang rôm rả bỗng rơi vào yên lặng, tất cả ánh mắt đều hướng về Viễn Chân. Viễn Thành không cam tâm, hoàn toàn có lý do chính đáng để từ chối gọi Thạc Chân bằng thím.
“Nhưng em ấy...”
Viễn Thành còn chưa kịp nói hết câu thì Viễn Chân đã giơ giấy chứng nhận kết hôn lên, ông bà Viễn cùng bố mẹ Viễn Thành đồng loạt ngạc nhiên nói không tròn câu rõ chữ.
Thạc Chân ái ngại nhìn Viễn Thành, nụ cười anh trở nên cứng nhắc, cơ mặt khẽ nhăn lại, không thể tin ngày anh phải gọi cô em nhỏ hơn mình hai tuổi là thím đã đến.
Trong một ngày cả nhà có đến hai tin vui, ông bà Viễn tươi cười vui mừng ra mặt, biểu cảm vô cùng tự hào về con cháu. Thấy ông bà Viễn vui như vậy, Thạc Chân thật ra có chút tiếc nuối, nếu Viễn Chân đồng ý chuyện có con, cô tin ông bà còn vui hơn nữa.
Sau khi rước dâu, bữa tiệc cưới chính thức được diễn ra tại một nhà hàng lớn, không gian tiệc được trang hoàng lộng lẫy, cô dâu khéo léo chọn váy che được bụng nhưng vẫn rực rỡ như một nàng công chúa.
Sau nghi thức lễ trang nghiêm, không khí náo nhiệt ồn ào, giữa lúc mọi người giao lưu dùng tiệc, nhóm phụ nữ trung niên đua nhau kéo con gái đến tìm cơ hội làm mai với Viễn Chân.
Làm lễ xong, Thạc Chân chơi với bọn trẻ con được bố mẹ dẫn theo, lúc quay lại bàn bỗng bị Viễn Chân kéo ngồi lên chân anh, cánh tay anh gác trên đùi cô vô cùng tự nhiên. Thạc Chân chạy nhảy mỏi chân, lười động, càng lười phản kháng.
Đột nhiên bà Viễn đến vỗ nhẹ vào vai Thạc Chân rồi trở về chỗ, cô khó hiểu loay hoay nhìn xung quanh, vừa thấy đám phụ nữ cùng nhau ùa đến khiến cô giật mình hoảng hốt.
Cả nhóm người vây quanh miệng nói không ngớt, liên tục giới thiệu con gái cho Viễn Chân làm quen. Thậm chí, có những cô gái chỉ hơn Thạc Chân vài tuổi đã mạnh miệng gọi cô bằng con để lấy lòng.
Hai tai Thạc Chân ong ong vì những giọng nói cố tỏ rõ õng ẹo của những cô gái, mùi nước hoa nồng nặc khác nhau tụ cùng một chỗ cực kỳ khó ngửi.
Thạc Chân chán ghét nhìn đám con gái vứt bỏ liêm sỉ đua nhau tranh giành sự chú ý của Viễn Chân, nhìn qua anh mới phát hiện anh chỉ lo nói chuyện với những đối tác nam phía sau lưng cô, tuyệt nhiên không bỏ những cô gái này vào mắt.
Thấy Viễn Chân không quan tâm, Thạc Chân lại nảy ra trò vui đối phó với những cô gái này. Cô hắng giọng một cái, đặt ngón trỏ lên miệng ý chỉ giữ im lặng, quả nhiên những cô gái liền im bặt.
Thạc Chân nở một nụ cười tiêu chuẩn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói: "Con biết các cô rất ngưỡng mộ bố con, nhưng tiêu chuẩn của bố con rất cao. Ở đây ai dưới mười tám, trên hai mươi lăm mời về chỗ."
Nghe Thạc Chân nói, không chỉ Viễn Chân, mà những người gần đó, có cả ông bà Viễn đều lắng tai nghe, tập trung về phía bên này.
Trong gần mười cô gái, có bốn người ôm ấm ức về chỗ. Thạc Chân gật gù hài lòng, tiếp tục nói: "Ở đây ai có anh chị em, vui lòng về chỗ."
Một cô gái vóc dáng cao ráo, vòng nào ra vòng nấy lại phải cắn răng bị loại. Còn lại hai cô gái phấn khích cười không khép miệng, mắt nhìn chăm chăm vào Thạc Chân chờ cô chọn làm mai cho Viễn Chân.
Mọi người hiếu kỳ chờ Thạc Chân tung chiêu cuối, môi Viễn Chân hơi nhếch lên, nhìn nét mặt thấp thoáng sự đắc ý của cô cũng đoán được kết quả.
Hai cô gái ngỡ ngàng nhìn nhau, bị Thạc Chân cười khinh thường nhướng mày khiêu khích mới biết mình bị đùa giỡn, sự nữ tính liền thay bằng hậm hực mà bỏ đi.
Phía ông bà Viễn tự hào nhưng trước mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn chê trách Thạc Chân nghịch phá, thực chất trong lòng đã sớm nở hoa.
Xử lý những cô gái kia, Thạc Chân kiêu ngạo hất mặt với Viễn Chân, anh bật cười, trong ánh mắt tràn ngập sự ôn nhu.