Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 14:




Hoàng Hiểu Quyên xoa xoa cái bụng đau, có chút gấp không chờ nổi, "Khi nào nó mới gặp rắc rối?"
Trương Khải Minh liếc cô ta một cái, phảng phất như nói việc nhà, "Em đưa bao nhiêu tiền?"
"Hôm nay cầm 500," Hoàng Hiểu Quyên đáp, "Em sợ nó mua đồ cho thằng nhãi Tiểu Phong kia, tiêu xài phung phí, lúc về chắc không thừa là bao."
"Ừm, vậy em cầm chìa khóa chưa?" Trương Khải Minh hỏi, "Chìa dự phòng đang ở chỗ Hiểu Hà đúng không? Nha đầu Hạ Miên kia hôm nay chắc hắn không vào cửa được, nhưng cũng không cần lo, dù sao nó thích chơi với đám hồ cẩu bằng hữu như thế, thiếu gì chỗ để ở."
Nói cách khác, nếu Hạ Miên không có tiền, cho dù không đi cùng đám lưu manh, thì cũng không thể vào nhà, lưu lạc đầu đường.
Hoàng Hiểu Quyên cười lạnh, sau khi mấy tên lưu manh đó nháo nhào lên, ngay cả bác Lưu thích lo chuyện bao đồng kia không sỉ vả cô ta nữa, bình thường họ hàng sống nhờ bảy tám ngày còn thấy phiền, huống chi là du côn đang lướt khướt tìm người.
Cho dù kết quả như thế nào, đều khiến cô ta thật cao hứng.
Chờ nha đầu kia ăn đủ khổ rồi, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà thôi!
Hoàng Hiểu Quyên càng nghĩ càng hưng phấn.
Trương Khải Minh nhắc nhở, "Em nói sổ tiết kiệm ở trường học, thì đến đó lấy đi."
"Hả?" Đầu tiên là Hoàng Hiểu Quyên sửng sốt, ngay sau đó mới nói, "Đúng vậy, nha đầu đó động một cái là đòi báo cảnh sát, lúc đó nó không có tiền báo cảnh tìm em, đúng là phiền toái."
"Ồ, hôm nay đột nhiên thật thông minh," Trong giọng nói của Trương Khải Minh mang theo chút ý cười, "Đến lúc ấy tương đương với báo giả, về sau còn gọi đến nữa, cảnh sát cũng sẽ thấy phiền."
Vừa nói như vậy, Hoàng Hiểu Quyên thật sự hy vọng Hạ Miên đi báo.
"Còn nữa," Trương Khải Minh thở dài nói, "Đến lúc đó Hạ Miên cần tiền, trường không mở cửa thì làm gì được? Chúng ta lại không có nhiều tiền như vậy, chỉ sợ khiến nó phải lo lắng mấy ngày nha."
Đến lúc đó liền ngoan ngoãn quỳ lạy.
Tâm tình Hoàng Hiểu Quyên cực tốt, "Lát nữa em sẽ đi."
"A, đúng rồi, chuyện bác sĩ Ninh cũng nói cho Hiểu Hà một tiếng."
Hạ Miên không biết trong viện có phiền phức chờ mình, đầu năm nay taxi trên đường ít đến đáng thương, dưới trời nóng chỉ có thể căng hải ôm Tiểu Phong về. Dựa vào thể trạng trước kia của cô, 2km chả là gì cả, nhưng mà thân thể tiểu tiên nữ này rốt cuộc hơi nhu nhược, đi được một nửa đã đổ đầy mồ hôi.
Đứa nhỏ ghé vào vai cô ngủ say, Hạ Miên dựa vào cái cây ven đường nghỉ chút.
Bác sĩ Ninh được Hoàng Hiểu Quyên nhớ thương mới thanh toán hóa đơn điện thoại ở bưu điện, di động lại vang lên.
Ninh Thiều Bạch bấm nhận, không chút để ý nói, "Bớt nhảm, lược mấy lời nịnh nọt đi."
Người đối diện không để bụng, hưng phấn kêu to, "Trời ạ, cậu là thần sao? Hai ngày trước hung dữ với tôi như vậy, tôi còn tưởng chúng ta bán sớm, không ngờ hôm nay lại rớt giá lợi hại như vậy, rớt rồi có muốn mua không?"
Ánh mắt nóng rực của mấy người chung quanh vọng lại làm Ninh Thiều Bạch có chút không kiên nhẫn, anh tìm một bóng cây râm mát đứng nói, "Không mua, mấy năm gần đây đều không mua, cậu chuyển tiền đến tài khoản của tôi đi"
"Hả?" Giọng nói bên kia có chút sốt ruột, "Lúc này mới có một năm, tiền đã gấp bảy lần, thị trường chứng khoán kiếm tiền tốt như vậy mà cậu không mua? Nhiều người đã bắt đầu để mắt rồi đó!"
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" 
Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Cậu thích làm thằng ngốc thì cứ mua đi, dù sao cũng chuyển tiền của tôi về đây."
"Được rồi," Đối phương giống như đưa ra một quyết định gian nan, "Tôi vẫn còn muốn theo cậu, tuy đây khờ, nhưng có anh em thông minh nhé!"
Quyết định xong, người bên đó lại cười rộ lên, "Tôi cũng hy vọng nó rớt thật thảm, cậu biết không? Mẹ kế kia cũng bắt đầu chơi cổ phiếu, bút tích không nhỏ đâu."
Ninh Thiều Bạch vẫn một bộ không sao, tiếp tục nghe đối phương nói, "Em trai cậu rất được nha, cậu xuất ngoại cũng đi theo, cậu trở về cũng sốt ruột theo về."
"Thấy cậu đến thành thị nhỏ, bên bọn họ còn rất đắc ý, bắt đầu nhảy nhót phân chia gia sản."
"Mỗi ngày mẹ kế đều khoe con trai mình là thiên tài đầu tư, thắng cổ phiếu đều do nó thuận miệng chỉ điểm, đến nỗi con trau bà ta đang vội làm hạng mục quan trọng mà không biết."
"Còn úp nồi cho cậu, nói cậu là bác sĩ, giống ông ngoại, một lòng nghiên cứu khoa học, không màng danh lợi, về sau nhất định trở thành danh y nổi tiếng, đậu má tôi sắp cười chết rồi, nếu bà ta biết tài sản hiện tại của cậu đã sắp vượt qua tiền bên ngoại nhà bả, phỏng chừng tức chết ấy chứ."
"À, đúng rồi, hôm đó nhìn thấy di động của tôi, cậu không biết bà ta kinh ngạc cỡ nào đâu, khen tôi đến nỗi mọc hoa luôn, mở miệng là muốn đầu tư chung, ba mẹ với anh tôi ở đó mà bà ta còn dám nói. Còn cái gì mà con trai tôi cũng xem trọng thị trường, muốn đầu tư một chân."
Đối phương chế nhạo, "Ai, nếu không để bà ta đầu tư cùng, đến lúc đó bả đến chỗ cậu - đại cổ đông nịnh bợ lấy lòng, có chút thú vị."
Ninh Thiều Bạch chẹp một tiếng, "Nhìn tôi giống thằng ngốc nhà cậu sao?"
Vì chút mặt mũi liền giao ra đồ tốt?
"Nói chuyện thì nói đi, mắng xéo cái gì?" Bên kia nói một câu, cuối cùng hỏi tới chính sự, "Cậu chuyển hết tiền vào tài khoản là muốn làm gì? Bên đó có hạng mục cần đầu tư sao?"
Ninh Thiều Bạch không đáp, anh nhíu mày nhìn cách đó không xa, vội vàng kết thúc, "Không nói, bên này có chút việc."
Ninh Thiều Bạch bước nhanh, cực kỳ chắc chắn đứa nhỏ trên vai cô gái gầy yếu kia là cháu của khỉ lông đỏ.
Anh chau mày, con khỉ lông đỏ kia gặp phải chuyện gì? Lại để lạc mất đứa trẻ? Đứa trẻ ngủ say như vậy, không phải bị đánh thuốc chứ?
Nghĩ đến đây càng không băn khoăn, tiến lên một bước ôm Tiểu Phong vào lòng.
Hạ Miên có chút mơ màng sắp ngủ, trên lưng bỗng nhiên nhẹ đi, suy nghĩ đầu tiên chính là bọn buôn người bắt cóc đứa nhỏ của cô, trong lòng hoảng hốt, một chân đá tới đối phương, gầm lên, "Dám đoạt bảo bảo nhà tôi, tìm chết hả?!"
Ninh Thiều Bạch không ngờ cô phản ứng nhanh vậy, bởi vì bảo vệ đứa nhỏ trong lòng, anh ăn một chân, đau đớn xuyên tim truyền đến, đáy lòng cũng dâng lên sự tức giận, buôn người còn kiêu ngạo như vậy, nhấc chân tung cước, nhưng bị tay đối phương giữ chặt.
Nhưng mà người đó cũng không giữ được lâu, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, đau đến nhe răng trợn mắt.
Rồi lại nhấc chân đá đến đây.
Lần này Ninh Thiều Bạch có chuẩn bị, xoay người một cái nắm mắt cá chân của cô, kéo.
Một màn này suýt chút nữa tiễn Hạ Miên đi, gân của nguyên chủ chưa từng được kéo duỗi lần nào, Hạ Miên thở "a a", cả giận nói, "Buôn người cũng kiêu ngạo quá nhỉ, trả đứa bé đây!"
Tiểu Phong trong lòng Ninh Thiều Bạch rốt cuộc bừng tỉnh, phát hiện mình đang bị một người xa lạ ôm lấy, sốt ruột thò đầu ra, "Dì nhỏ!"
Động tác Ninh Thiều Bạch hơi dừng, nhìn chằm chằm Hạ Miên hai giây, "Tôn hầu tử?"
Hạ Miên cũng không giãy giụa, nhận ra người trước mặt, "Đường Tam Tạng?" Ngay sau đó tức giận hét lên, "Anh muốn làm gì?! Lên cơn thần kinh hả?"
Ninh Thiều Bạch đánh giá cô gái một phen, ánh mắt dừng trên cẳng chân trắng nõn tinh tế, nhanh buông tay lui về phía sau.
Hạ Miên còn được anh đỡ, chưa hoàn toàn dạng thẳng chân, lúc này bị người ta thả ra, "bịch" một tiếng tạo thành chữ mã, cổ họng liền nhả ra một chữ biểu thị sự đau đớn, "**......"
Ninh Thiều Bạch cảm thấy gân xanh trên trán cô đều đang mắng mình.
Ninh Thiều Bạch theo thói quen gõ gõ ngón trỏ, thả Tiểu Phong đang giãy giụa ra, yên lặng đỡ cô. Hã𝗒 tì𝓂 đọc trang chính ở ⩵ trù𝓂tru𝗒 ện﹒Vn ⩵
"Dì nhỏ." Tiểu Phong chạy đến cạnh cô, trong ánh mắt đều là nước, gắt gao bắt lấy cánh tay Hạ Miên, "Dì nhỏ đau không?" Nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Đứa nhỏ này vô thanh vô tức khóc lên càng làm tâm đau, Hạ Miên nhịn xuống cười nói, "Dì nhỏ không sao, chú Đường chỉ đang chơi với chúng ta mà thôi."
Ninh Thiều Bạch:......
Hôm qua anh nghe bà ngoại nói nha đầu này thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng miệng lại rất ngọt, ngoài những người lớn tuổi, lớn tới 40 cũng gọi là anh chị.
"
Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
"Thật sao?" Tiểu Phong nhìn chằm chằm Hạ Miên, cực kỳ lo lắng.
"Thật nha." Hạ Miên dứt khoát ôm đứa nhỏ vào lòng, nhờ sự giúp đỡ của Ninh Thiều Bạch đứng lên, đùi cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn quay, may mà Ninh Thiều Bạch tay lanh mắt lẹ đỡ lấy.
Hạ Miên cắn răng ngẩng đầu, "Cảm ơn! Chú Đường."
Ninh Thiều Bạch thở dài, khó có khi giải thích, "Tôi thật sự không nhận ra cô, còn tưởng Tiểu Phong bị bọn buôn người bắt cóc."
Cho nên là bị biến thân tiểu tiên nữ lừa? Hạ Miên cảm thấy cái này có thể tha thứ.
"Coi như anh không có ý xấu." Hạ Miên ôm Tiểu Phong, hơi hơi nâng cằm lên, "Đây mới là phong cách của tôi! Lúc trước niên thiếu vô tri, nghĩ người thành phố thời trang, bây giờ hiểu ra rồi nên tôi trở về chính mình."
Ninh Thiều Bạch nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, cảm thấy nha đầu này có chút tùy ý.
Kiểu tóc học sinh và váy thoải mái, nhìn qua còn tưởng tiểu cô nương khả ái thanh thuần, nhưng người vừa nãy chút nữa đá gãy xương mình kia...... Ninh Thiều Bạch đỡ đỡ eo, cười nhạo, "Xin hỏi hiện giờ là phong cách gì?"
Hạ Miên kinh ngạc, sau một lúc lâu mới đáp, "Tôi tin anh ban nãy thật sự là không nhận ra." Đui mù hả?
Ninh Thiều Bạch gật gật đầu, ngữ khí nghiêm túc, "Đúng vậy, ta không có hoả nhãn kim tinh, nhìn không thấu 72 phép biến hóa của con."
Hạ Miên:......
Anh mới là Tôn hầu tử, cả nhà anh là Tôn hầu tử! Quả nhiên bát tự của cô không hợp với tên Đường Tam Tạng này, Hạ Miên ôm Tiểu Phong rời đi.
Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ thở dài, hai bước đuổi theo, cầm cái túi của cô.
Mắt Hạ Miên trợn trắng, vuốt Tiểu Phong có chút bị dọa sợ, "Dì nhỏ thật sự sao, chú Đường là hàng xóm của chúng ta, không phải người xấu."
Tiểu Phong dừng một chút, gật gật đầu, liếc mắt trộm ngắm Ninh Thiều Bạch.
Ninh Thiều Bạch nhìn ngốc mao trên đầu cậu nhịn không được sờ sờ, Tiểu Phong nhớ vừa nãy dì nhỏ cũng sờ mình như vậy, tức khắc thả lỏng không ít.
Hạ Miên nhẹ nhàng thở ra, tuy là thiên tài, nhưng trước mắt cô vẫn chỉ là thằng nhóc chưa học mần non, dễ dỗ.
Vào trong viện, Hạ Miên cười ha hả đùa với Tiểu Phong, "Chúng ta sắp về nhà rồi!"
Xa xa hình như có mấy thiếu niên cực kỳ khí chất thì phải? Bọn họ đứng ở ngã ba dẫn vào lầu 18, mang một tư thế đồng đều: Một tay đút túi, trọng tâm cả người đặt xuống một chân, chân còn lại không ngừng run run, lấy bộ dáng không chút để ý nhưng cũng lấm la lấm lét nhìn chằm chằm người qua đường.
Ngưòi đi ngang cơ bản né xa, Hạ Miên cũng muốn tránh bọn họ, nhưng vào lầu 18 bắt buộc phải đi qua con đường này, nhưng dù né được Hạ Miên cũng không né, lấy kiến thức bá vương tranh quyền của cô, loại khí thế liều mạng đánh lộn của đám côn đồ này hoàn toàn không xứng đặt vào mắt.
Nhưng Hạ Miên vẫn đi hai bước tránh bên cạnh Đường Tam Tạng.
Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn cô, cười nhạo, "Không phải rất hùng hổ sao?" Dừng một chút, "Thiên Vương còn không sợ cơ mà."
Hạ Miên liếc anh một cái, bất mãn nói, "Đó là niên thiếu vô tri, bản tính của tôi chính là tiểu tiên nữ điềm đạm đáng yêu, một con người không thích đánh nhau."
Ninh Thiều Bạch không nhịn được bị chọc cười, bởi vì anh phát hiện cô gái này thật sự nghiêm túc.
Hạ Miên trợn mắt mặc kệ.
Tiếng huýt sáo vang lên, đám người kia đứng ở đó nửa ngày, sớm đã thấy chán ngán, không có ai tới quản, bọn họ bắt đầu kiêu ngạo.
Dẫn đầu là một thanh niên với mái tóc gà trống vàng, vừa mở mồm đám đàn em đã huýt sáo đuổi kịp, thấy Hạ Miên nhìn qua, đầu gà trống nhấc cằm, cái chân run rẩy nhếch miệng cười, "Em gái cho anh hỏi chút, biết Hạ Miên không?"
Hạ Miên vốn chỉ thấy lạ, ở thời đại trước của cô loại hành vi này có thể báo cảnh sát tội quấy rối. Nhưng nghe được một câu cuối cùng, bước chân không khỏi dừng lại.
Cô đang muốn nói chuyện, đã bị Ninh Thiều Bạch chen trước.
Ninh Thiều Bạch nhìn đầy gà trống, nhàn nhạt nói, "Các người là ai? Tìm Hạ Miên làm gì?"
Đám lưu manh không biết vì sao lại không dám làm càn, chân cũng không khỏi run lên, theo bản năng đứng thẳng lưng đáp, "Không có gì, bạn bè thôi."
"Ha hả......" Hạ Miên nhịn không được cười nhạo, "Chỉ bằng mấy tên lưu manh các người?" Cũng xứng làm bạn của tôi?
Ninh Thiều Bạch thấy cô phản ứng, cũng không xen vào nữa, những tên lưu manh đó có chút sửng sốt, không biết cô gái xinh đẹp trước mặt có ý gì.
Ánh mắt của Hạ Miên quét bọn họ giống như góa phụ, trên mặt tràn đầy ghét bỏ, trần trụi như đang nhìn rác rưởi.
Đầu gà trống nhíu mày, cảm thấy như bị mạo phạm, hắn đứng thẳng lên, bước lên trước một bước, bộ dáng muốn đánh người, "Cô có ý gì?"
Hạ Miên đối với kiểu phô trương thanh thế này khịt mũi coi thường, "Không có ý gì cả, nhìn bộ dáng này của anh, chắc từng vào đồn công an vài lần?"
Diện mạo của đầu gà trống biến đổi, "Muốn nói gì?"
Hạ Miên lại hỏi, "Các người tham gia đánh nhau mấy lần? Có dùng dao hay mã tấu gì không? Từng giết người chưa? Đã đánh những ai tàn phế? Thuộc bang phái nào, lớn hay nhỏ?"
Cô gái nhỏ mở miệng nhanh như pháo nổ, đám người mào gà hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào, ngoan ngoãn trả lời thì có vẻ mất mặt, nhưng không trả lời lại chắc chắn không ổn.
Hạ Miên tấm tắc hai tiếng, "Cho nên, các người cái gì cũng không có, còn muốn giả làm lưu manh, làm lưu manh cũng cần tư cách đấy."
Cô vạn phần ghét bỏ, "Không thì lớn lên ít nhất cũng phải đẹp một chút," Hạ Miên chỉ chỉ Ninh Thiều Bạch bên cạnh, "Giống vị này, trông còn đẹp mắt, các người thử nhìn lại mình xem, muốn diện mạo không có diện mạo, năng lực vừa nhìn đã biết chẳng ra sao, à, thân thể còn không tốt nữa chứ."
Ninh Thiều Bạch thình lình bị điểm danh còn chưa kịp định hình, đã nghe cô nói cái gì mà thân thể không tốt, có chút sờ không nổi mạch não của tiểu nha đầu.
Phỏng chừng biểu tình nghi hoặc của bọn họ quá mức rõ ràng, Hạ Miên từ bi ban phát lời giải thích, cô đảo qua bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Căn cứ theo nghiên cứu y học, huýt sáo quá nhiều không tốt với tuyến tiền liệt, thổi lâu như vậy mà huýt không ra, vấn đề cũng không nhỏ, các người nên coi trọng bản thân mình chút đi. Đừng giả làm lưu manh không thành, lại không làm được vai trò của đàn ông."
Ninh Thiều Bạch thấy mấy tên lưu manh thay đổi sắc mặt, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô gái này thế mà gạt được bọn họ.
Khí thế thật kỳ diệu, đặc biệt là đối với những người thích hư trương thanh thế, một khi suy sụp không khác gì vỡ ra thành từng mảnh, có ráp cũng không lại.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Đám lưu manh trình độ văn hóa không cao, trước "tri thức y học" đúng tình hợp lý của đối phương, căng không nổi bộ dáng vô lại, xám xịt nói không lên lời.
Mắt Hạ Miên trợn trắng, hiện tại cô còn phải đưa Tiểu Phong về ngủ, không rảnh nói chuyện phiếm với mấy tên côn đồ giấy này, chốc nữa quay lại thu thập sau.
Đã sắp đến thời gian tan tầm, người trong viện càng ngày càng nhiều, Hạ Miên một đường theo Ninh Thiều Bạch, gặp đủ ánh mắt.
Bác Lưu ở rất xa nói với Mễ lão sư tóc hoa râm, "Ai, đó có phải Tiểu Bạch nhà bà không, bên cạnh nó hình như là một cô gái thì phải." Ngữ khí mang theo hưng phấn.
"Ở đâu?" Mễ lão sư cũng cao hứng duỗi cổ, ánh mắt cháu ngoại của bà rất cao, người có thể lọt vào mắt xanh của nó không nhiều, 23 tuổi, đừng nói đối tượng, ngay cả bạn học nữ đồng nghiệp nữ đều lạnh nhạt, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện thật là hiếm thấy.
Mễ lão sư nhìn không rõ, bà dạy học cả đời, mắt không còn tốt, gấp đến độ vỗ bác Lưu, "Mau nhìn giúp tôi, cô bé đó thế nào?"
"Thật là xinh đẹp, mắt to mũi cao, mặt nhỏ da trắng, so với Tiểu Bạch nhà bà còn trắng hơn, trông rất xứng đôi." Đôi mắt bác Lưu sáng như tuyết, "Nhưng nhìn có chút nhỏ, trông tầm mười lăm sáu tuổi."
Bác Mễ cười ha hả, "Có nhiều người dáng nhỏ, nhưng mà sao lại ôm một đứa trẻ thế kia?"
Bác Lưu đáp, "Chắc là nhờ Tiểu Bạch khám bệnh đấy? Cô gái nhỏ như thế không giống đã sinh con...... không đúng......" Bác Lưu nhìn kỹ lại, "Đó không phải Tiểu Phong sao?"
Hai người càng nói càng công phu, Ninh Thiều Bạch cùng Hạ Miên đã đến gần, Hạ Miên cười ha hả, "Bác Lưu, Mễ lão sư." Cúi đầu dạy Tiểu Phong, "Mau chào."
Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên một cái, mềm mại nói với bác Lưu cùng Mễ lão sư, "Bà Lưu, bà Mễ."
"Ai, ai." Bác Lưu ngơ ngác lên tiếng, ngay sau đó kinh ngạc hô, "Hạ Miên?!"
Hạ Miên ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Là cháu."
Sau đó dọn ra lý do thoái thác ban nãy gạt Ninh Thiều Bạch, "Cháu chưa từng đến thành phố, có chút khẩn trương, nghe bạn bè nói học sinh thành phố tương đối thời trang, cho nên mới biến thành như vậy, nhưng mà thật sự không thoải mái, cho nên cháu đã sửa lại."
Mấy người bị hình tượng điên đảo của cô chọc sâu, liền quên mất chuyện mấy tên côn đồ.
Mễ lão sư quen tính nói, "Không tồi không tồi, học sinh nên có bộ dạng này."
Tuy bà hơi thất vọng không phải cô gái Ninh Thiều Bạch mang về, nhưng đối với trẻ ngoan lại cực kỳ yêu thích, "Người thành phố giống với dưới huyện thôi, học sinh lấy học tập làm chủ, cháu như vậy mới đúng."
Bã Lưu cũng phản ứng kịp, cảm thán nói, "Cũng không phải nha, Hạ Miên thật xinh đẹp, vừa nhìn Tiểu Phong đã biết giống người Hạ gia."
"Ai, Hạ Miên, những tên du côn đó là thế nào vậy?" Vẫn có người nhớ tới chuyện này.
Bên cạnh có người phụ nữ trung niên chán ghét nói, "Nói tới tìm cháu, đứng đó lâu lắm rồi, cứ thấy nữ sinh cùng mấy phụ nữ trẻ liền dở trò lưu manh, sao cháu lại đi quen đám người đó vậy?"
Hạ Miên nhìn thấy không ít bộ dáng giận đến trừng mắt nhìn mình, trong lòng đại khái đoán ra, ngẩng đầu liếc Đường Tam Tạng một cái, nghĩ thầm may mắn tên này phản ứng nhanh.
"Cháu không biết bọn họ, cháu vừa tới thành phố chưa được hai tuần, ngoài hàng xóm ra thì không quen ai cả."
"Nhưng những người đó nói tìm cháu mà," người phụ nữ trung niên nhíu mày nói, "Đừng có nói dối. Chẳng nhẽ chuyện này giống lời Trương gia, cháu đang cố ý quấy rối?"
Lần này đến lượt Hạ Miên trừng mắt.
Ninh Thiều Bạch nãy giờ không mở miệng cũng không rời đi bỗng lên tiếng, "Thời điểm chúng cháu từ bên kia đi tới, những người đó căn bản không biết Hạ Miên."
Ninh Thiều Bạch mở miệng, vẻ mặt người phụ nữ đó nháy mắt ôn hoà, "Thật vậy chăng? Thế rốt cuộc là có chuyện gì?"
Những người khác cảm thấy cũng có lý, "Đúng vậy, bác sĩ Ninh và Hạ Miên đi qua bọn họ, nếu đám du côn đó thấy mắt quen đã không để người lại đây."
Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn lầu hai, "Có phải Trương gia không còn ai ở nhà?"
Bác Lưu trả lời, "Không sai, Tiểu Hoàng mang Hiên Hiên trốn rồi, nói là sợ Hạ Miên tìm lưu manh đến trả thù bọn họ."
Ninh Thiều Bạch khinh thường cười nhạo, "Chỉ sợ là tự biên tự diễn."
Cầu ☆ 🙏 and follow me

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.