*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: VanChiTien
Beta: Kỷ Kỷ
Hoắc Học Văn không đi, nhìn dáng vẻ hình như là không muốn đi nữa.
Có thể thấy được cái gọi là khẩn cấp kia chỉ vừa lúc không quan trọng bằng chuyện chị Ninh mà thôi.
Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, dù sao đây là việc nhà của Ninh Thiều Vận, nên để chị ấy tự mình quyết định đi.
Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy, thời điểm ra ngoài, dì Ngụy nhìn cô cảm thán, “Hạ Miên cháu làm quá đẹp, Chu Thiến Thiến kia liên hợp với bà Hoắc, trong tối ngoài sáng bắt nạt Tiểu Vận nhà ta không biết bao nhiêu lần. Hôm nay thật hả giận.”
Hạ Miên nói, “Bà Hoắc thích Chu Thiến Thiến?” Mắt mù sao?
Dì Ngụy hiển nhiên cũng không hiểu, “Cũng không biết bà Hoắc kia ăn no cỡ nào, ngày tháng vốn trôi qua êm đẹp, thế mà lúc nào cũng phải châm ngòi vợ chồng son mới cao hứng.”
“Chu Thiến Thiến kia so sao được Tiểu Vận.”
Hạ Miên xác nhận, “Sếp Hoắc biết không dì?”
Dì Ngụy thở dài, vô ngữ nhưng cũng cực kỳ khẳng định, “Không biết, cậu ấy được ông Hoắc dạy dỗ nề nếp, không có tâm địa gian xảo, cũng không hiểu mấy chuyện này, trong đầu chỉ có chuyện công ty hạng mục.”
“Lão phu nhân đó trước mặt ông Hoắc thì diễn kịch đáng thương, sau lưng lại kiêu ngạo chèn ép Tiểu Vận, không biết đã làm con bé chịu bao nhiêu ủy khuất.”
Cô không thể chen vào chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhưng làm chồng mà lại không biết?
Hạ Miên bĩu môi, “Cuối cùng là không đủ quan trọng để để ý, hay là không biết quý trọng.”
Ninh Thiều Bạch liếc cô một cái, có chút vô ngữ, cô nhóc mười sáu tuổi chưa hiểu được nhiều điều, thế mà lại cất cả bộ đạo lý.
Thấy tròng mắt Hạ Miên chuyển động, Ninh Thiều Bạch đưa tay bấm vành mũ cô nói, “Đang nghĩ cái gì?”
Hạ Miên ôm đầu chỉ trích anh, “Chị mình bị bắt nạt lại không giúp đỡ, không xứng làm em trai.”
Ninh Thiều Bạch hỏi, “Sao cô biết tôi không giúp?”
“Anh giúp chỗ nào? Sao tôi lại không thấy?” Hạ Miên bất mãn, “Tôi xem anh chỉ đứng một bên làm cây sào đổ bóng thì có.”
Ninh Thiều Bạch cảm thấy hứng thú, “Có ý tưởng gì?”
“Gậy ông đập lưng ông,” Hạ Miên đáp, “Hoắc tổng không hiểu, vậy chị Ninh cũng làm thinh đi, anh ta vội công tác, chị Ninh cũng bận rội, xem ai không thể rời ai?”
“Tôi cảm thấy chị Ninh cần phải có sự nghiệp,” Hạ Miên hừ hừ, hai mắt phát sáng, “Chị Ninh là họa sĩ, vậy mở phòng trưng bày đi. Sau đó tìm mấy người mẫu nam đẹp trai chút, mỗi ngày vẽ tranh cơ thể……”
Ninh Thiều Bạch bật cười, “Chị tôi vẽ quốc hoạ*, không vẽ cơ thể.”
(P/s:Người thời Hán gọi tranh vẽ là “tranh Trung Quốc”, gọi tắt là “quốc họa”. Nó chủ yếu đề cập đến các bức tranh cuộn được vẽ trên lụa.Quốc họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút nhúng nước, mực hoặc màu.)
“Còn nữa, sao cô biết nghệ thuật vẽ trên cơ thể.”
Hạ Miên đắc ý nói, “Chuyện tôi biết còn nhiều lắm.”
“Mở phòng trưng bày sẽ tiếp xúc với nhiều bạn bè chung chí hướng, có khi còn có cả cao phú soái.”
Ninh Thiều Bạch gõ gõ vành mũ của cô, chỉ có thể nói cách này quả nhiên mang đậm logic Hạ Miên.
Hạ Miên nhìn anh, “Cười cái gì, tôi nói sai sao, vốn là hoa nở rộ bướm tự tới.”
“Chị Ninh đẹp như vậy phải liều mạng phóng mị lực ra mới đúng, đến lúc đó ai có bản lĩnh thì tranh thủ, cái người không biết thấu hiểu kia sẽ bị loại sớm thôi.”
Dì Ngụy bật cười, cảm thấy đây là lời đùa giỡn của trẻ con, “Chuyện tách ra đâu phải dễ dàng.”
Cái này Hạ Miên không có quyền lên tiếng, cũng không nói nữa, “Vậy ra ngoài tìm việc được không?”
Dì Ngụy lắc đầu, “Mẹ chồng Tiểu Vận nhất định sẽ không đồng ý, bà ấy sẽ bảo Tiểu Vận ở nhà giúp chồng dạy con.”
Hạ Miên khiếp sợ, “Đây đã là thời đại nào rồi? Khẩu hiệu phụ nữ đầu đội trời chân đạp đất vang vọng chục năm qua, có cái gì mà không được? Bà ta muốn nhốt chị Ninh ở nhà để bắt nạt chắc.”
Biểu tình trên mặt dì Ngụy một lời khó nói hết, “Bà Hoắc cực kỳ coi trọng quy củ,” xong thở dài, “Hơn nữa mấy năm nay ông Hoắc đều ở bên ngoài điều dưỡng, quy củ Hoắc gia càng thêm……”
Hạ Miên tưởng tượng không ra, “Quy củ chính là phụ nữ không thể làm việc?”
Cô vỗ tay bốp một cái, “Nói đến cùng đều do chị Ninh không có sự nghiệp, cơ sở kinh tế quyết định địa vị trong nhà, bà Hoắc dám hợp tình hợp lý đòi hỏi chị Ninh như vậy, còn không phải cảm thấy tiền đều do con trai bà ta kiếm, chị Ninh là người tiêu tiền thì không có quyền sao?”
“Nếu một bức tranh của chị có thể bán đấu giá 180 vạn, thử xem bà ta còn dám nói gì không, có khi hối hận đòi lại tranh từ chỗ chủ nhiệm nhỏ kia ấy chứ!”
Dì Ngụy nghe đến trợn mắt há mồm, Ninh Thiều Bạch bật cười, đừng nhìn cô gái đấu đá lung tung, thế mà còn rất hiểu biết.
“Nhưng mà……” Hạ Miên nhíu mày, “Chị Ninh muốn ly hôn rất khó sao?”
Dì Ngụy đáp, “Hôn sự của hai người đều do trưởng bối định đoạt, không nói ông Hoắc, chỉ sợ bên Ninh gia cũng không thể chấp nhận.”
Hạ Miên nhìn phía Ninh Thiều Bạch, ông Ninh lại là tình huống gì đây?
Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, “Không có gì khó, chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng được.”
Đệch, quả nhiên là BOSS lớn, hóa ra Ninh Thiều Bạch chỉ đang đợi Ninh Thiều Vận nghĩ kỹ thôi hả?
Ninh Thiều Vận có đường lui, Hạ Miên an tâm.
“Đúng rồi,” Hạ Miên thấy Ninh Thiều Bạch phải rời khỏi, vội vàng nói, “Anh về cách vách sao?”
Ninh Thiều Bạch cảnh giác, “Cô muốn làm gì?”
Hạ Miên thấy anh như vậy nhịn không được giải thích nghiêm chỉnh, “Không phải cách vách rất náo nhiệt hả? Tôi tính qua đó tìm người chơi.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Ninh Thiều Bạch trợn mắt muốn đi.
Hạ Miên vội vàng giữ lại, “Đừng đừng đừng, tôi thật sự có việc, anh chờ một chút.”
Nói xong nhanh như chớp phi vào trong phòng, vừa chạy vừa hô, “Đừng có đi, thực sự có việc!”
Cô chạy quá nhanh, cứ thế để Tiểu Phong tại chỗ.
Ninh Thiều Bạch cùng thằng nhóc mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Tiểu Phong duỗi tay nắm lấy bàn tay to của Ninh Thiều Bạch.
Ninh Thiều Bạch dừng một chút, nhéo nhéo tay nhỏ nói, “Nhóc lo chú chạy mất?”
Đôi mắt quả nho của Tiểu Phong hơi dao động, nhẹ nhàng lắc lắc đầu đáp, “Tiểu Phong sợ bị bỏ lại.”
Ninh Thiều Bạch sờ ngốc mao chột dạ của cậu nhóc, “Đi theo dì nhỏ nên học hư rồi.”
Lông mày Tiểu Phong bỗng nhăn lại, kiên định nói, “Dì nhỏ không xấu!”
Ninh Thiều Bạch xoa xoa đầu trấn an, “Ừm chú sai rồi, dì của con là tốt nhất.”
Tiểu Phong gật gật như ông cụ, làm Ninh Thiều Bạch nhìn mà bật cười.
Chưa tới một lát, Hạ Miên đã thần thần bí bí ôm theo một cái kẹp da màu đen đi ra, “Mau mau mau, cho anh xem thứ tốt!”
Dứt lời liền đi trước dẫn đường, Tiểu Phong nắm tay Ninh Thiều Bạch tự giác đuổi kịp, ba người đứng trước cửa sân cách vách.
Hạ Miên nhìn cánh cửa khí phái tấm tắc khen, “Sửa không tồi nha, bên trong nhất định rất đẹp.”
Ninh Thiều Bạch ôm cánh tay nhìn cô, “Chuyện gì mà không thể nói ở bên kia phải chạy sang đây.”
Hạ Miên cười hắc hắc, “Thì tôi cũng tới rồi, đâu thể đứng ngoài này bàn việc được phải không?”
Ninh Thiều Bạch lườm lườm cô, đẩy cửa ra cảnh cáo, “Tốt nhất đừng chơi tôi.”
“Nào dám nào dám.” Hạ Miên dắt Tiểu Phong hứng thú bước vào.
“Oa ~ thật lớn~” Hai mắt của người nào đó sáng lên, “Thì ra tứ hợp viện ba sân chính là như thế này.”
Tiểu Phong không rõ nguyên do, thấy dì mình kinh ngạc cảm thán cũng mở to hai mắt thăm dò xung quanh.
Ninh Thiều Bạch vô ngữ, không biết trong đầu cô gái này chứa gì, nhìn bộ dáng bình tĩnh xua người như xua vịt của cô mãi thành quen, bây giờ chẳng qua chỉ là một cái sân mà cứ làm như bà ngoại Lưu có đại quan viên*.
(P/s: Đại Quan Viên là khu vườn mà họ Giả xây nên để 12 cô thanh nữ quý tộc xinh đẹp ngọc ngà của nhà họ sống trong đó, cách biệt với thế giới bên ngoài với hi vọng bọn họ sẽ ở lại trong đó, sống những tháng ngày tiêu dao, vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của cuộc đời đen bạc và không bị lũ đàn ông quý tộc lắm thói hư.)
Cũng không đúng, ít nhất bà ngoại Lưu còn không dám mơ ước đại quan viên, mà bà ngoại Hạ trước mặt lại cực kỳ hào hứng thăm hỏi, “Sân như vậy bao nhiêu tiền, quanh đây có nhiều không?”
Ninh Thiều Bạch đè vành nón của cô xuống, nói thẳng, “Kỳ thật không đắt, khoảng bảy tám vạn.”
“Nhưng mà cải tạo không tiện, đường ống dẫn nước với đám dây điện linh tinh, chỗ của tôi tổng cộng hơn 50 vạn.”
Hạ Miên lại đẩy vành nón lên, lộ ra một gương mặt hóa điên vì sung sướng, đáy mắt viết bốn chữ “Tiện nghi vậy sao?!!”
Ninh Thiều Bạch cười, hiện giờ anh cũng biết, cô gái này nhìn thì khiêu thoát, trên thực tế lại làm việc rất có kế hoạch, bộ dạng này là thật sự có tiền.
“Nhưng không có nhiều sân hoàn chỉnh, đa số đều là đại tạp viện*.”
(P/s: một sân có nhiều nhà cùng sinh sống.)
Vậy thì chỉ có khu đối diện Hoắc gia kia là thích hợp nhất.
Đợi Ninh Thiều Bạch chiêm ngưỡng hai con tem có dòng chữ đỏ viết hoa “Red Revenue Small One Dollar Surcharge*” cùng sông núi Hoa Quốc một mảnh hồng, phản ứng đầu tiên của anh chính là, “Thứ Trương Khải Minh vứt đi là cái này.”
(P/s: gốc là 加盖小字当壹圆 hay Red Revenue Small One Dollar Surcharge, là con tem thuế đầu tiên được sử dụng làm tem bưu chính sau khi được in thêm dòng chữ One Dollar. Con tem này được lưu hành trong thời kỳ nhà Thanh ở Trung Quốc, kéo dài từ năm 1636-1911. Hiện chỉ có khoảng 30 con tem loại này còn tồn tại.)
“Đây vốn là của chị tôi.” Hạ Miên nhún nhún vai nói, “Sơ trung chị ấy đã bắt đầu sưu tập tem, mười năm cả đấy, về sau thì bị tên súc sinh kia lừa mất……”
Ninh Thiều Bạch nhớ tới hôm Trương Khải Minh bị Hoắc Trường Tùng mang đi, Hạ Miên có nói mấy lời, nghe xong hắn ta liền giống như phát điên bắt đầu gào thét.
Anh cười khẽ một tiếng, nghĩ đến cái tên biến thái kia đến chết cũng không thể quên việc này, lại nhìn cô gái trước mặt, trong mắt lộ ra sự thưởng thức.
Hạ Miên không chú ý tới ánh mắt anh, chỉ một lòng nhớ nhung tứ hợp viện cao cấp, “Thế nào, chỗ này đủ mua mấy bộ tứ hợp viện của Hoắc gia chứ?”
Ninh Thiều Bạch tức khắc vui vẻ, “Hiện giờ tôi đã biết may mắn của cô đều đến từ thực lực.”
Hạ Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sao lại cảm thấy lời này không giống lời hay nhỉ?
Ninh Thiều Bạch nói, “Biết vì sao Chu Thiến Thiến kia có thể kiêu ngạo như vậy không?”
“Còn không phải có bà Hoắc chống lưng à? Làm sao?” Hạ Miên nhìn Ninh Thiều Bạch kinh ngạc, “Chẳng lẽ bà ta sẽ đến đây làm phiền tôi?”
“Chính xác.” Ninh Thiều Bạch nói, “Hơn nữa còn rất nhanh.”
Hạ Miên thật sự sửng sốt, “Không phải chứ, tôi chỉ là một con cá tép riu thôi, còn cứu cháu trai bà ấy một mạng, chẳng nhẽ làm người lại nhỏ nhen đến nỗi đi chấp nhặt mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này hả? Chu Thiến Thiến quan trọng hơn cả cháu mình sao?”
“Không đúng.” Hạ Miên nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Chỉ sợ không phải tới tìm tôi, mà là viện cớ đến làm phiền chị Ninh……”
“Tính tình bà Hoắc không tốt?” Cô thật sự không thể hiểu được, “Hay là mọi người đều có thể nhìn ra Chu Thiến Thiến kém chị Ninh vạn dặm, mà bà Hoắc thân làm mẹ chồng lại chỉ muốn đuổi chị Ninh đi để Chu Thiến Thiến thượng vị.”
“Chẳng lẽ Chu Thiến Thiến cho bà ta uống canh mê hồn?”
“Kỳ thật cũng không phải canh mê hồn gì,” Trên mặt Ninh Thiều Bạch lộ ra biểu tình làm người khác khó hiểu, “Biết tại sao bà ta coi trọng quy củ không?”
“Vì sao?”
“Năm đó ông Hoắc là Hoắc Bằng Nghĩa đến cải tạo nông trường gặp rồi cưới bà ta, thời điểm Hoắc gia kiểm tra bên đó xong, bà Hoắc về nhà làm dâu đã nháo ra không ít chuyện chê cười.”
Ninh Thiều Bạch không vì đối phương là người nông thôn mà cười nhạo, niên đại này không thiếu người cưới phụ nữ nông thôn, chỉ cố tình là bà Hoắc không ngừng làm trò hề.
Chứng tỏ đó là người thích tìm cảm giác tồn tại, người như vậy……
“Nội tâm cực kỳ tự ti, cho nên thiếu cái gì sẽ nỗ lực khoe ra cái đó.” Hạ Miên táp lưỡi, “Vì thế bà ta càng chú ý quy củ, muốn lấy chuyện này che giấu xuất thân thiếu thốn của mình?”
Ninh Thiều Bạch lộ ra biểu tình tán dương “trẻ nhỏ dễ dạy”.
Hạ Miên nghi hoặc, “Vậy liên quan gì tới chị Ninh?”
Ninh Thiều Bạch nói, “Biết trông mèo vẽ hổ không?”
“Là bà ta thay đổi giữa chừng, nhìn chị Ninh cảm thấy xấu hổ?” Hạ Miên vô ngữ, “Sau đó đi tìm một cô gái chẳng ra gì, tốt nhất là không bằng mình đến đấu đá?”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
“Bảo sao hôm qua nhìn Chu Thiến Thiến bắt chước bừa, hóa ra hai người bọn họ thật sự hợp nhau.”
Hạ Miên không biết nói cái gì cho phải, “Bởi vì con dâu quá ưu tú, cho nên muốn trộn lẫn để có cảm giác ưu việt.”
“Logic này cũng không sai, vậy lúc trước sao không cho cưới? Tôi thấy Chu Thiến Thiến kia tuổi cũng không nhỏ.”
“Chu Thiến Thiến bằng tuổi Hoắc Học Văn.” Thời điểm Ninh Thiều Bạch nói ra câu này, biểu tình trên mặt rất kỳ quái, giống như là trào phúng, cũng giống như đang thương xót, mà không biết đáng thương cho ai, “Chuyện kết hôn của Hoắc Học Văn bà ta không làm chủ được.”
“Sau đó đợi kết hôn xong thì đi ám toán người ta?” Hạ Miên bị làm cho tức cười, “Trên đời này đúng là không thiếu chuyện lạ, tôi chỉ nghe đàn ông xuất quỹ ra ngoài tìm tiểu tam, chứ chưa từng thấy mẹ ruột nào tự đi kiếm tiểu tam cho con trai cả.”
“Cho nên, bà ta thật sự yêu thương Chu Thiến Thiến như con dâu, còn chị Ninh thì là cái gai trong mắt?” Hạ Miên phân tích, “Chờ Chu Thiến Thiến cáo trạng xong, bà ta nhất định sẽ tìm đến làm phiền, lấy danh nghĩa giáo huấn đánh chị Ninh, có phải không?”
“Mà chuyện này liên quan gì tới may mắn của tôi?”
Ninh Thiều Bạch đáp, “Bà Hoắc rất ưa thích những thú vui ‘cao nhã’, chồng thích gì bà ta cũng thích theo, mà mấy năm này ông Hoắc lại rất si mê sưu tập tem.”
Hạ Miên hô, “Chẳng lẽ anh đang xúi tôi bắt nạt bà Hoắc?”
Ninh Thiều Bạch cười cười, “Không phải người nào đó nói muốn có bộ sân đối diện sao?”
“Gì?” Hạ Miên nói, “Khi ấy tức quá mới nạt Chu Thiến Thiến như vậy, chứ mọi chuyện đâu dễ dàng.”
Ninh Thiều Bạch hỏi cô, “Nếu tôi nói được thì sao?”
“Muốn hố người hả?” Hạ Miên được tiện nghi còn khoe mẽ, “Tôi không ngờ Ninh Thiều Bạch anh là loại người này.”
Ninh Thiều Bạch giơ tay áp vành nón cô xuống, “Vậy xin cô hãy biết giữ tính tình, nghìn lần đừng có bắt nạt người già.”
“Dấy là điều đương nhiên, bổn tiên nữ xưa nay rất hiểu đạo lý kính già yêu trẻ.” Hạ Miên nói, “Trừ phi bà ta làm phiền tôi.”
Bắt nạt Hạ Miên phải trả giá lớn, đây chính là nguyên tắc hành xử của cô.
Hạ Miên vừa trang mô làm dạng chỉ trích Ninh Thiều Bạch, vừa bắt đầu đánh bóng em trai người ta, thật sự không thể trách mình.
Nhìn người đàn ông đứng ở cửa, Hạ Miên không thể không thừa nhận, tuy Ninh Thiều Bạch có chút khắc nghiệt, nhưng thật sự là người có bản lĩnh.
Khi đó cô mới hố Ninh Thiều Bạch xong trở về.
Được như ý nguyện tham quan tứ hợp viện ba sân, Hạ Miên nhìn cảnh vật mà kinh ngạc cảm thán, quả nhiên Ninh Thiều Bạch rất có tầm nhìn, sân nhà vừa dễ sinh hoạt lại giữ được vẻ cổ kính, cảm giác cực kỳ có cảnh.
Thế nên Hạ Miên quyết định, nếu có mua nhất định phải trang hoàng như này.
“Chỉ cần sửa lại cái tính rắn độc khắc nghiệt, anh sẽ là chị em hoàn mỹ nhất của tôi.” Hạ Miên nghiêm túc khuyên bảo, “Thật đấy.” Sau đó cất bước đi trước.
Ninh Thiều Bạch chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng xa xa, “Thật xin lỗi, hình như cô còn phải đi mua súng nước cho bọn nhỏ mà nhỉ, ra cửa quẹo trái đi thẳng đến đầu ngõ.”
“Đang muốn đuổi nhau sao?” Hạ Miên nhìn thái độ này cực kỳ bất mãn, tròng mắt cô hơi động, bỗng nhớ tới mấy video giải thích bí ẩn Cố Cung của kiếp trước mình hay xem, “Anh biết vì sao nhà cũ nhiều người không?”
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch lập tự biến đổi, nhanh chóng bước đến đẩy vai cô ra cửa lớn, “Tôi không muốn biết, cô mau đi đi.”
Hạ Miên nhanh chóng tuôn ra, “Không biết sẽ càng hối hận, thật ra mấy chuyện ma quỷ này đều có thể dùng khoa học giải thích, sau khi anh nghe xong sẽ không sợ đâu.”
Ninh Thiều Bạch có điên mới tin cô, chỉ hận sân này quá lớn, nhất thời không có cách nào đá người qua cửa.
Mà cái miệng nhỏ của Hạ Miên lại bô bô không ngừng, “Thật đó! Lớp sơn nhà đều chứa đựng khoáng vật, trong khoáng vật lại mang từ trường. Từ trường đó sẽ giống như một cuốn phim ghi lại hình ảnh của chúng ta.”
Hạ Miên nói tới đây, chất giọng bỗng nhiên xuống thấp, ngữ khí thật âm trầm, “Tới tháng riêng hay là đêm trăng tròn gió to gì đó, nó sẽ mở ra như phim truyền hình, không tin lúc ấy anh ra ngoài mà xem, trong viện nhất định sẽ có bóng người.”
“Đương nhiên đây là do khoa học giải thích, không khoa học.....”
Ninh Thiều Bạch đen mặt, nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời cô, “Đừng ép tôi xốc mũ cô lên?”
Hạ Miên vội vàng giữ mũ của mình, nắm tay Tiểu Phong chạy chậm hai bước, miệng vẫn còn nhanh nhảu, “Buổi tối có gặp được thì nhớ hỏi một chút, xem nguyên nhân là gì rồi qua đây kể cho tôi nha.”
Ninh Thiều Bạch “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hạ Miên ôm Tiểu Phong kiêu ngạo cười to, “Thật ra ban ngày cũng có, chỉ là ánh mặt trời quá sáng làm mắt anh không nhìn thấy mà thôi.”
Cửa lớn đỏ thắm lại mở ra, thấy Ninh Thiều Bạch mặt vô biểu tình đuổi tới, Hạ Miên nhanh chóng ôm Tiểu Phong chạy về.
Sau đó liền gặp phải một người đàn ông trung niên cực kỳ phô trương đứng ở cửa.
Mặc dù đã cuối hè, thời tiết nóng bức của thành phố Yến vẫn chưa tiêu tán, mà người này lại bắt đầu mặc áo bành tô thắt nơ bướm.
Hiển nhiên là theo hình mẫu quản gia hào môn phương tây, nhưng mà vị này hóp bụng nâng cằm ngạo mạn nhìn người khác, làm Hạ Miên liên tưởng đến mấy tên thái giám kiêu ngạo trong tác phẩm điện ảnh thời xa xưa.
Thái giám này đứng đó, tài xế phía sau tiến lên gõ cửa.
Sau khi dì Ngụy đi ra liền có chút sửng sốt, gương mặt treo lên tươi cười, “Đây không phải là Phúc quản gia sao? Ngọn gió nào đưa ông tới đấy thế.”
Vị Phúc quản gia kia chắp tay sau lưng nói, “Nghe nói thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đã về? Lão phu nhân nhớ cháu nội nên kêu tôi tới đón.”
Hạ Miên nhịn không được nhìn trước nhìn sau, thấy có cửa hàng điện tử và tiệm tạp hóa, trên đường thì thoảng còn có mấy cái xe đạp đi ngang, ừm, chưa xuyên gì cả, vẫn ở hiện đại.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Biểu tình Ninh Thiều Bạch ở sau viết mấy từ “lĩnh giáo đi”, sau đó thấp giọng goải thích, “Người này chính là họ hàng dưới quê của bà Hoắc.”
“Là nhân mã chân chính của Thái Hoàng Thái Hậu.”
Hạ Miên run người nổi da gà, nhắc tới dòng dõi, Ninh gia so với Hoắc gia chả kém là bao, cũng chưa từng gặp người nào lại có giá lớn như vậy.
Không phải bà Hoắc kia học được từ phim truyền hình đó chứ?
Thời điểm Hạ Miên cùng Ninh Thiều Bạch đi vào, Hoắc Học Văn đã nghe thấy động tĩnh từ phòng chính đi ra, “Chú Phúc, sao chú lại đến đây.”
Chú Phúc nói, “Lão phu nhân thấy ngài mãi không đón thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia về, nên sốt ruột kêu tôi qua xem.”
Hoắc Học Văn nhíu mày, “Tôi đã gọi điện thoại về nhà rồi, sáng mai sẽ về.”
Chú Phúc đáp, “Tôi không thấy ai báo cả, trước khi ra cửa chỉ nghe lão phu nhân dặn dò phải đưa thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia về.”
“Bà nói phải về,” Chú Phúc cười cười, “Sao sáng nay ngài không đi làm vậy, thấy Chu tiểu thư báo có hội nghị khẩn cấp mà nhỉ.”
Ông ta nhìn phía Ninh Thiều Vận, phảng phất như Ninh Thiều Vận là yêu phi hại nước hại dân.
Hiện giờ Hạ Miên đã tin, Hoắc Học Văn thật sự không biết ý của Chu Thiến Thiến, rốt cuộc thì quy củ muôn đời của Hoắc gia này cũng chẳng ra gì.
Nhưng cũng may Hoắc Học Văn là người bình thường, lúc trước không có ai nhắc nhở tạm bỏ qua, sáng hôm nay nghe Hạ Miên mắng ít nhiều cũng làm hắn hiểu chút vấn đề.
Lúc này liền đáp, “Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, tôi đi làm hay không không phải vấn đề chú Phúc cần quan tâm.”
“Hôm qua Tiểu Vận và Sâm Sâm mới về, hôm nay phải nghỉ ngơi một chút, mai sẽ về gặp mẹ sau.”
Chú Phúc nhíu mày, trực tiếp nhìn phía Ninh Thiều Vận, “Đây là ý của thiếu phu nhân sao?”
“Không phải tôi khó tính, mà là thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia về đây lại không về nhà, chuyện này mà để người ngoài biết sẽ nói nhà ta không hiểu lễ nghĩa.”
Hạ Miên trợn mắt há mồm, một quản gia hèn mọn mà dám mở miệng răn dạy chủ nhân.
Ninh Thiều Vận nhàn nhạt đáp, “Chú Phúc này, nếu nói đến lễ nghĩa, mong chú chú ý thân phận của mình đi, chú chỉ là một quản gia mà thôi.”
“Vừa bày trò trước mặt người ngoài lại răn dạy phu nhân thiếu gia nhà mình, người không biết còn tưởng ông là chủ nhân Hoắc gia đấy, chính ông làm Hoắc gia bị chê cười.”
Chú Phúc không ngờ một Ninh Thiều Vận ít khi mở miệng hôm nay lại dám bác bỏ mình, nhất thời sững sờ một chút, sau đó mới chú ý tới ánh mắt của mọi người trong viện.
Đặc biệt là cô gái trẻ đội mũ kia, vẻ mặt không thể tưởng tượng, phảng phất nhưng đanh cười nhạo ông ta ngu ngốc.
Ninh Thiều Bạch còn không cho ai mặt mũi cười ra tiếng, đôi mắt tràn ngập khinh thường, “Lễ nghĩa Hoắc gia thế nào coi như hiểu.”
Chú Phúc có thể lãng quên bộ dáng nông thân không ra gì của mình đương nhiên cũng giống lão phu nhân, cực kỳ để ý tới lễ nghĩa.
Đặc biệt dòng dõi của Ninh gia còn cao hơn Hoắc gia, lúc này bị Ninh Thiều Bạch nhắc đến tức khắc đỏ mặt, cuối cùng thẹn quá thành giận, “Ninh thiếu gia, tôi chỉ tới truyền lời thay lão phu nhân mà thôi.”
Ánh mắt ông ta đảo qua bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt, trong khí chất mộc mạc của bọn họ tìm được chút cảm giác ưu việt về mình, “Nghe nói cô gái cứu tiểu thiếu gia cũng ở đây, lão phu nhân nói muốn gặp mặt, rốt cuộc cứu trưởng tôn Hoắc gia không phải chuyện nhỏ.”
Hạ Miên trợn mắt, bày ra bộ dáng bố thí này có phải cô nên đáp 'tạ chủ long ân' không?
Hiển nhiên Hoắc Học Văn cũng cảm thấy không thỏa đáng, tuy rằng ban đầu hắn cũng ôm tư thái như mẹ mình, cảm thấy đối phương là một cô gái từ huyện nhỏ, chỉ cần mời một bữa cơm ngon, đưa cho một ít tiền là kết thúc màn báo đáp.
Nhưng sau khi gặp Hạ Miên rồi, hắn thật sự không thể liên tưởng đây là cô nhi huyện thành, Tiểu Vận thì không nói, ngay cả người lãnh đạm như Ninh Thiều Bạch lại cực kỳ thân cận với cô.
Đây hiển nhiên không phải là người đối đãi tùy tiện, sắp xếp như vậy chính là vũ nhục người ta.
Hoắc Học Văn nhìn Hạ Miên nói xin lỗi, “Ngại quá Hạ Miên, chắc là mẹ tôi không biết rõ tình huống của cô, sau khi trở về tôi sẽ tự mình nói với bà ấy.”
Chú Phúc thấy Hoắc Học Văn khách khí với Hạ Miên như vậy không khỏi nhíu mày, “Thiếu gia, lão phu nhân đã sắp xếp xong.”
Dứt lời ông ta nhìn ra phía sau, tài xế đứng đó lập tức cầm theo hai túi tiền đưa cho Hạ Miên.
“Đây là chút tâm ý nho nhỏ, lão phu nhân có mở tiệc thiết đãi cô Hạ đây, xin cô vui lòng nhận cho.”
Hoắc Học Văn cùng Ninh Thiều Vận đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Ông……”
“Chú Phúc!”
Nhưng mà Hạ Miên lại rất nhanh tay đón lấy, “Được thôi!” Cô cười ngâm ngâm nói, “Lão phu nhân có ý tốt, sao lại cự tuyệt cho được.”
Ninh Thiều Bạch nhìn kỹ biểu tình của Hạ Miên, động tác chuẩn bị bấm điện thoại ngừng lại.
Xem ra kế hoạch đến muộn hai ngày, đã làm cô nhóc nghẹn một bụng tức, bây giờ sắp sửa bùng nổ.
Hoắc Học Văn cảm thấy nụ cười của Hạ Miên rất kỳ quái, còn tưởng người nhà mình thất lễ trước không nói thêm, chỉ có thể nhăn mày.
Chú Phúc vừa lòng gật gật đầu, đáy mắt hiện lên tia khinh thường, quả nhiên là đứa nhà quê không có kiến thức, còn mơ tưởng đu bám Hoắc gia.
Cầu ☆ and follow me 🙏