Đã nửa đêm không biết hắn đưa cô đến phòng ăn để làm gì?
Trên bàn từ lúc nào đã chuẩn bị một bàn ăn vô cùng thịnh soạn, bàn ăn của biệt thự rất lớn mà lúc này đồ ăn đặt kín trên bàn. Nếu không phải chỉ có cô và hắn ở đây thì cô đã tưởng hôm nay biệt thự đãi tiệc.
"Ngồi đi." Cô nghe hắn ngồi xuống.
"Một mình cô ăn hết chỗ này, hình phạt coi như kết thúc."
"Ăn hết chỗ này?" Cô như không tin mà hỏi hắn.
"Lão đại, tôi biết là lão đại khoan hồng độ lượng, có lòng quan tâm đến người của mình, tuy tôi đói nhưng không phải là người ích kỉ, hay là?..."
"Cô muốn huấn luyện nguyên đêm 1 tuần liền không?" Hắn ngắt lời cô.
"Một là ăn, hai là huấn luyện nguyên đêm 1 tuần, cô chọn đi."
Rồi chọn làm sao???
"Đúng là lão đại, phạt cũng quá bá đạo rồi."
"Cô lẩm bẩm cái gì đó?"
"A, đâu có, tôi đâu có lẩm bẩm cái gì đâu."
"Nào, ăn đi, ăn không hết đừng mong bước ra khỏi phòng." Nói xong hắn thong thả ngồi xuống ghế đối diện đọc tạp chí.
Gì vậy chứ?
Có là heo chưa chắc đã ăn được hết chỗ này.
Trời tờ mờ sáng, Lâm Hy ra khỏi phòng với chiếc bụng no căng như chửa 3 tháng, cũng may là lão đại có việc đột xuất cần xử lý, không thì cô sẽ bị ép ăn đến nôn ra mất.
Đúng là tên lão đại chết bầm, người gì đâu mà xấu tính chỉ được cái đẹp trai, tài giỏi, còn lại thì chả có điểm nào để chê.
Sau này cô gái nào gả cho hắn chắc phải xui 8 kiếp, ơ nhưng mà cô đã thầm rủa hắn cả đời không lấy được vợ rồi cơ mà, xem ra cô vừa tạo phúc cho dân, tự nhiên khi không làm được việc thiện, sướng rân cả người.
...
Đã qua ngày thứ 5 kể từ hôm Hứa Dĩnh Hàn sang Thành Phố Z, hắn vẫn chưa về.
Gần đây cũng không có việc gì quan trọng cần cô giải quyết, cô nghĩ đến nhiệm vụ lần trước ông lớn đã giao, tiếp cận người tên Hứa Chí Hâm, đã đâm lao thì phải theo lao.
Cô không muốn hại cậu ta nhưng cũng muốn tiếp cận để moi tin tức của gã khốn Hứa Cảnh Gia, chính là gã cha dượng của cô.
Cách đây 2 hôm Lâm Hy cô đã cho người điều tra cuộc sống hiện tại của Hứa Chí Hâm.
Tưởng chừng như đã là chủ nhân tương lai của Hứa Gia, nào ngờ chỉ sau một đêm bị người trong gia tộc "hãm hại" đến nỗi phải lưu lạc bên ngoài, cả mạng cậu cũng không tha.
May mắn được cứu nhưng hiện tại cậu không nhớ được gì nữa, mình là ai? Mình ở đâu? Có thân thế như thế nào? Cậu ta cũng không còn nhớ nữa.
Hứa Cảnh Gia mấy năm nay định cư ở bên Ý với mẹ của cô.
Tuy ông ta không chung thủy với vợ cũ nhưng ông chỉ có duy nhất một người con trai là Hứa Chí Hâm, vậy nên ông rất thương và đặt nhiều kỳ vọng vào cậu.
Cũng vì nghe tin cậu xảy ra chuyện, ông lập tức trở về tìm kiếm con trai.
Lâm Hy bỗng có chút xót thương cho số phận của Hứa Chí Hâm, cô và cậu đều là quân cờ, mặc cho người khác an bài.
Ra sảnh lớn của ngôi biệt thự, cô gặp Tống Dương.
"Nhóc con, em định ra ngoài sao?" Tống Dương hỏi.
"Có vấn đề gì sao?"
"Để anh đưa em đi."
"Không cần đâu, việc riêng, anh đi cùng không tiện."
"Vậy được rồi, nhớ cẩn thận." Anh nhỏ giọng dặn dò cô.
Tống Dương nhìn Lâm Hy rời đi.
Cô mặc chiếc áo khoác da màu đen phối cùng chiếc quần jean bó sát, buộc tóc đuôi ngựa, trông vừa quyến rũ lại vừa ngầu.
Hôm nay cô chọn lái chiếc Porsche 911 Carrera S Cabriolet màu xám, đi được một đoạn xa rồi nhưng Tống Dương vẫn nhìn theo xe cô không rời mắt.
Bao nhiêu năm cùng nhau trải qua "sinh tử" nếu nói Tống Dương không rung động với Lâm Hy thì là nói dối.