Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh

Chương 161: Ngoại Truyện:CẢNH TỬ PHONG _ MỄ ÁI




Những ngày sau đó, lợi dụng tình thế chân Mễ Ái bị thương đi đứng không tiện.Cảnh Tử Phong liền đưa ra lý do chính đáng bắt cô dọn đến ở chung nhà với anh để anh còn chăm sóc cho cô.
Đã thế tối đến Mễ Ái rầu rỉ bị Cảnh Tử Phong ôm vào lòng, đã ở chung nhà bây giờ còn chung phòng rồi lại chung giường nói thế nào Mễ Ái vẫn lo lắng.
Nhưng cô không phải là đối thủ so với anh, nói thế nào cũng không làm anh thay đổi ý định.
Mễ Ái nằm trong lòng Cảnh Tử Phong,kéo lấy áo phiền muộn.
- Tử Phong...
- Sao thế em..?
Anh hôn lên trán cô, ánh mắt đầy cưng chiều.
Mễ Ái chép miệng,vẻ mặt lo lắng.
- Ông nội mà biết em dọn đến sống chung với đàn ông trước hôn nhân , chắc chắn sẽ đánh em gãy chân.
Dù là từ nhỏ đến lớn ông của cô thương cô nhất nhà,nhưng ông nội của Mễ Ái là chính trị gia về hưu sống rất có nguyên tắc nói chính xác là luôn dạy con cháu theo một cách truyền thống khắt khe.
Cảnh Tử Phong trở mình, vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của cô.
- Anh sẽ bảo vệ em, đừng lo lắng.
Mễ Ái nhìn anh, rồi miễng cưỡng gật đầu, nhưng vẫn phụng phịu nhắc nhở anh.
- Ông của em rất là nghiêm khắc..
Cảnh Tử Phong bật cười, anh đã từng nghe Trác Tư Thành nói qua về người ông vĩ đại của cô..Đến Trác Ân còn phải nhượng bộ vài phần vì dù sao ông nội của cô ngày xưa là sếp lớn của dượng anh.Cho nên sống theo lối chính trị nên có chút hà khắc nhưng nghe qua lại rất tình cảm và yêu thương hai cháu gái của mình.
Vì vốn từ bé Mễ Ái và An Nhiên sống với ông bà,do ba mẹ cô bị tai nạn mất đi lúc Mễ Ái chỉ tròn hai tuổi cho nên trong kí ức của cô về cha mẹ rất mờ nhạt.Cô lớn lên bằng tình yêu thương của ông bà, bà nội thì rất hiền lành nhưng ông nội có chút nghiêm khắc nên từ nhỏ hai chị em Mễ Ái đều rất tuân thủ cách giáo dục của ông nội mà lớn lên.
Cảnh Tử Phong nghiêng người, cạ mũi mình vào mũi cô nỉ non an ủi..
- Ngoan, đợi khi em khỏe hẳn chúng ta sẽ về thăm ông nội được không.Anh sẽ thưa với ông cho chúng ta kết hôn.
- Hả..kết hôn..?
Mễ Ái tưởng mình nghe lầm,cô ngây ngốc hỏi lại..
Cảnh Tử Phong thong thả gật đầu..
- Đúng vậy..
Mễ Ái phụng phịu nói với anh..
- Như vậy là quá nhanh..em..em còn chưa sẵn sàng với lại chúng ta chỉ mới tìm hiểu nhau thời gian ngắn...
Cảnh Tử Phong nắm lấy bàn tay cô hôn lấy.
- Với anh thời gian không quan trọng, anh xác định rõ tình cảm của mình, em chính là người anh muốn kết hôn.Chẳng lẽ em không yêu anh sao Ái Ái...?
Đôi mắt Cảnh Tử Phong đầy mê hoặc ,thật ra người ta thường hay lầm cách cư xử ôn nhu của Cảnh Tử Phong mà bị mắc lừa, nhưng ai thâm sâu đều sẽ hiểu đấy là cái bẫy vô cùng nguy hiểm..
Mễ Ai bối rối.
- Không phải, chỉ là em thấy quá nhanh mà thôi..
Cảnh Tử Phong mỉm cười hôn lên chớp mũi của cô..
- Được rồi, là do anh nôn nóng quá, đừng suy nghĩ nhiều.
Mễ Ái bỗng thấy nổi thất vọng thoáng qua trong mắt Cảnh Tử Phong dù anh che giấu rất nhanh, Mễ Ái vội xoa mặt anh.
- Tử Phong anh đừng giận, em không phải không muốn kết hôn với anh, chấp nhận ở chung một chỗ với anh là..là em đã xác định về tương lai của mình rồi.Nhưng em cần thời gian để thích nghi...Em...ưmh..
Lời kế tiếp bị Cảnh Tử Phong nuốt vào miệng, anh rầm rì môi chạm với môi..
- Anh biết...
Nụ hôn hôm nay thật sâu, Mễ Ái tin ý phát hiện hơi thở Cảnh Tử Phong càng nặng nề, bàn tay anh đi xuống xoa lấy vùng ngực mềm mại của cô, thật ra từ lúc hai người ở chung những hành động mập mờ này thường xuyên xảy ra, lúc đầu Mễ Ái cũng ra sức ngăn cảng nhưng đều bị anh dụ dỗ chỉ làm chạm vào cũng không làm bước cuối cùng nên Mễ Ái cũng cảm thấy an tâm..Nhưng hôm nay rất lạ, Cảnh Tử Phong hôn cô dồn dập đầy sắc tình, anh một đường đi xuống vùi mặt vào cổ cô gặm mút.
- A...Phong...đừng...mà anh..
Mễ Ái run rẩy phát hiện đều không đúng..
Cảnh Tử Phong thở hổn hển, anh đã suy nghĩ rất chu đáo mọi thứ, với nguyên tác thép như gia đình Mễ gia còn có quản giáo quá nghiêm, anh có dại mới làm theo từng bước.Chắc chắn không chết vì chờ đợi mà cũng nghẹn vì chết mất.
Phải nhanh tay đem cô nhóc này gạo nấu thành cơm, mọi thứ vỡ lỡ anh cũng có cách mà đem vợ anh về,không thể chịu giày vò thêm nữa..
Gần một tháng nay bên cạnh chăm sóc cô, quan sát thấy vết thương đã lành đêm nay anh mới dám làm rộn.
Cảnh Tử Phong hôn nhẹ lên miệng nhỏ của Mễ Ái.
- Ái Ái..đem mình giao cho anh được không?
- Em...
Anh hỏi thẳng thừng rõ ràng không cho cô con đường lui nào cả.Thấy sự ngập ngừng của Mễ Ái, Cảnh Tử Phong cạ người mình vào âu yếm cô.
- Em là sợ hãi hay là không tin tưởng anh..?
Mễ Ái mặt ửng đỏ,cô mấp máy môi..
- Em..em rất sợ..
- Đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ nhàng..
Mễ Ái lúc này lòng ngực đập liên hồi,không biết trả lời anh làm sao.
Cảnh Tử Phong hơi nheo mắt quan sát cô..
Thấy cô hơi phân vân, anh cúi đầu hôn lên môi cô, lần này Mễ Ái không chống cự nữa, cô buông xuôi để anh đưa vào nguyên thủy của tình yêu..Sự dịu dáng ấm áp của Cảnh Tử Phong khiến cho Mễ Ái ngây thơ ngay từ đầu đã buông giáp đầu hàng, cô vốn không phải là đối thủ của anh, Cảnh Tử Phong nắm bắt tâm lý cô gái nhỏ vô cùng chính xác.Anh cạ môi mình vào môi cô.
- Ái Ái ngoan đừng sợ, anh sẽ yêu thương em thật tốt.
Mễ Ái ngại ngùng gật đầu,vùi mặt vào cổ anh.Cảnh Tử Phong phấn khích hạnh phúc như được đặc ân xá nhưng anh không vội vả anh nhẹ nhàng cho cô từng nụ hôn vụng vặt, mắt,mũi rồi nhẹ nhàng ma sát hai môi lại với nhau.Hai bàn tay nhỏ nhắn bấu víu cổ áo anh,bàn tay lớn của Cảnh Tử Phong như có lửa vuốt ve từ bờ vai mãnh khảnh sang vòng eo nhỏ nhắn xuống cái mông căng tròn,nụ hôn ngày càng mãnh liệt, lưỡi anh không ngừng phiêu du trong miệng cô,cái miệng nhỏ bị anh tách ra quấn lấy đầu lưỡi của cô chơi đùa.
- Ừm...
Tiếng than nhẹ yếu đuối của Mễ Ái bật ra vừa đáng yêu lại quyến rũ khiến cả người Cảnh Tử Phong máu sôi sùng sụt.
Anh nghiêng người đặt cô xuống nệm môi vẫn mút chặt môi cô.Hai người hôn nhau nhiều lần nhưng nụ hôn hôm nay vô cùng khác xa với mọi lần anh quyến luyến trong từng hơi thở cùa cô,nụ hôn trôi qua ngày càng sâu, cô phải ngửa đầu để phối hợp với anh.
- Ái Ái nói anh nghe, em có yêu anh không?
Anh lưu luyến ngừng lại nụ hôn nhưng môi anh vẫn kề cận môi cô khi nói chuyện sẽ va chạm vào nhau.Giọng Cảnh Tử Phong khản đặc, hơi thở dồn dập.Mễ Ái bị anh ôm trong người, cô có gắng hít lấy không khí,bờ ngực phập phồng.Sau khi lấy lại hơi thở, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa khuôn mặt anh.
- Em yêu anh, Tử Phong..ừm
Mễ Ái cau mày đón nhận nụ hôn như vũ bão của anh.Lời cô nói chưa hết đã bị môi anh chặn lại, Cảnh Tử Phong thật sự quá hạnh phúc,khi tình yêu anh trao đi lại nhận lại được một tình yêu thuần khiết của cô,hỏi làm sao anh không hạnh phúc được đây..
Có lẽ từ khi gặp Mễ Ái Cảnh Tử Phong mới cảm nhận được con người thật của chính mình. Anh cảm nhận sâu sắc ngọt ngào hạnh phúc thật sự ra sao.
Trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt của anh, cô chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng ran, nơi bí mật phái nữ ngày càng nóng và khó chịu...
- Vì anh chịu đau một chút được không?
Cảnh Tử Phong thở hỗn hển nhìn người con gái dưới thân.Mễ Ái cắn môi đỏ,nhẹ gật đầu.Dưới ánh mắt thẹn thùng của Mễ Ái, Cảnh Tử Phong từ từ cởi áo ngủ của cô, anh nhanh chóng lột cô sạch sẽ. Trong phòng mở điều hòa, khí nóng tỏa ra rất dễ chịu. Thân thể trắng mịn non mềm hiện rõ trước mắt anh.Anh cầm tay Mễ Ái đưa lên miệng hôn từng ngón tay cô rồi cất giọng trầm khàn.
- Ái Ái của anh thật xinh đẹp..
Cảnh Tử Phong sau khi cởi sạch quần áo của chính mình một lần nữa anh đè lên cơ thể mãnh mai của Mễ Ái, bàn tay của anh vuốt ve gò má mềm mại, anh chuyển sang **** *** gáy tai xinh xắn của cô.Mễ Ái bắt đầu muốn ngất xỉu, cả người giống như mềm thành một bãi nước, mặc anh bừa bãi chiếm lấy. Hôn sâu, vuốt ve, tất cả đều vô cùng tự nhiên giữa hai người. Ngực đẫy đà bị anh nắm trong lòng bàn tay, hôn lên, xoa nắn, ngậm lấy điểm nhỏ trước bầu ngực mềm mại.Một tay vuốt ve ngực và eo Mễ Ái, tay còn lại không kịp chờ đã lần mò xuống dưới, tìm nơi đã thần bí đã ẩm ướt, cho ngón tay vào khe hẹp luân động nhẹ nhàng.Thân dưới của Cảnh Tử Phong nóng đến mức khó chịu nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, anh muốn cho cô đêm đầu tiên đáng nhớ trong cuộc đời.
- A...Phong...em..
Cảm giác quá xa lạ khiến Mễ Ái bắt đầu muốn trốn tránh, cô cong cả cơ thể,hai tay nắm chặt ga giường. Mễ Ái cuống quýt túm lấy cánh tay anh, giọng nói cô nấc nghẹn.
- Phong..đừng...
- Ái Ái Ngoan...ôm anh..
Anh ôm eo cô, bờ ngực rắn chắc nhẹ nhàng tiến gần cô. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Cả hai đều động tình, không đâu là hơi thở, của ai, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau không rời. Thân thể trần truồng của anh đè ở trên người cô, bắp đùi cường tráng tách hai chân cô ra, bàn tay vuốt ve ở gò má, đôi môi khẽ cắn nhẹ ở vành tai trắng noãn..
- Anh vào nhé, vì anh chịu đau một chút..
- ...........
Cô mờ mịt nhìn anh, ánh mắt ướt át, tơ tình dâng lên, cao triều đánh thẳng vào trực tiếp quá mức, khiến cho cô trở nên trống rỗng...
Nhìn thần sắc ngây thơ mà xinh đẹp của cô, anh cắn răng đưa dục vọng kích động đến trướng đau của mình chống đỡ nơi mềm mại của cô, cảm giác mịn màng, khiến cho anh kích động, ma sát nhẹ nhàng. Mễ Ái khẽ cắn môi, cảm giác khó diễn tả khó chịu,
cô bắt đầu kinh hoảng, muốn giãy giụa.Anh cúi đầu, đôi môi mạnh mẽ chặn cô lại, đầu lưỡi linh hoạt nặng nề tiến vào ma sát, anh thoáng nâng cái mông kiện mỹ rắn chắc lên, vật đứng thẳng đảo qua một cái ở giữa đùi cô, tìm được lối vào, trực tiếp vào sâu.
Cảnh Tử Phong hít sâu một hơi, cô đã hoàn toàn thuộc về anh.Trong nháy mắt, Mễ Ái cảm thấy đau đớn..
- Hức..Phong..đau quá..
Cảnh Tử Phong cố gắng chịu đựng,chưa dám động đậy anh hôn lung tung lên mặt cô..
- Ái Ái, Em thả lỏng một chút..
Cô thật chặt như muốn đòi mạng, đi vào, tầng tầng thịt non kia lập tức xông tới, xoắn lấy anh thiếu chút nữa mất thể diện mà phun ra ngoài, anh vội vã ổn định tâm thần, bàn tay ôm hông cô, không để cho cô kẹp chặt như vậy. Mễ Ái không ngừng nức nở, Cảnh Tử Phong áy náy xót xa hôn khắp khuôn mặt phấn nộm của cô, bàn tay đưa xuống xoa nắn nơi hai người kết hợp.
- Anh xin lỗi sẽ không làm em đau nữa,thả lòng đi em....
Khi cảm giác cô dễ chịu hơn, anh mới thẳng lưng ra vào trong cơ thể cô nhè nhẹ, đến khi thấy nét mặt cô không còn khó chịu nữa, bắt đầu nhuộm đỏ dục tình mới buông lỏng tay chân, từ từ gia tăng động tác.
- A...ư...Tử Phong...
Mễ Ái ôm thắt lưng cường tráng của Cảnh Tử Phong giống như bèo trôi dạt trên sông, theo động tác của Cảnh Tử Phong mà lay động cơ thể. Đôi mắt to tròn phủ đầy sương mù, đầy vẻ quyến rũ môi đỏ hé mở đầu ngửa ra sau, không ngừng rên rỉ.
Động tác của Cảnh Tử Phong lại càng nhanh hơn, Mễ Ái bắt đùa hùa theo động tác của anh, hai tay bấu chặt vào vai anh..
Tiếng va chạm cùng tiếng rên rỉ ngày càng lớn khiến người nghe phải đỏ mặt tai đến khi tiếng hét vang vọng kết thúc còn lại là tiếng hơi thở gấp gáp..
Cảm giác này quá dễ chịu, thật muốn cả đời trầm luân trong đó. Dư âm cao trào kéo dài hơn chục giây,Cảnh Tử Phong cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Mễ Ái, cô gái của anh như tan thành nước,mềm oặc trong vòng tay của anh, mặc sức anh hôn hít cũng không còn sức phản khán.
Thì ra đây mới là tình yêu..
Cảnh Tử Phong lau mồ hôi trên trán của cô.Mễ Ái rất mệt mắt mở không lên Cảnh Tử Phong buồn cười hôn chụt vào khuôn mặt mịn màng mấy cái,rồi mới bế cô đi tắm.
Khi hai người nằm yên ổn trên giường là chuyện một tiếng sau, lúc này bảo bối của anh đã ngủ say từ bao giờ. Cảnh Tử Phong hôn lên môi cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mới từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc mơ chỉ có cô và anh...
Thì ra đây gọi là hạnh phúc.........
👍👍👍⬅️⬅️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.