Nửa năm nay khi bệnh tình tốt hơn,anh không còn tâm lý muốn kết giao bạn gái.
Lần đi London lần này lại không ngờ bệnh tình lại tái phát mà nguyên nhân chính là cô diễn viên mới nổi kia.
Chu Nhiễm nhớ Cảnh Tử Sâm nói với bà, từ xưa giờ những cô gái có nốt ruồi son anh gặp qua nhưng chưa ai có nốt ruồi đẹp và đúng vị trí mong muốn của anh như là Tô Nhược.
Khi được tiếp xúc gần với cô gái đó, tâm lý, sinh lý đều được trỗi dậy còn phần tình cảm không nói đến được vì chỉ mới tiếp xúc.
Nhưng khiến anh thở dài mệt mỏi rằng tâm bệnh tưởng hết là tái phát.
Lúc này Cảnh Tử Sâm sau khi quan sát một lượt mới nói.
- Nơi nào cũng đẹp..
Chu Nhiễm lấy tay đỡ trán,âm thầm thở dài, bất đắc dĩ khẽ khàng nói.
- Tôi hỏi rằng có nơi nào trên người cô ấy gây sự chú ý cho cậu nữa không? chứ không phải hỏi đẹp chỗ nào.
Từ lúc giờ cậu ta rốt cuộc ngắm cái gì, còn nói lời dư thừa kia.Tiểu hoa đán mới nổi này bà đã xem qua, đúng thật rất xinh đẹp nếu không mới có vài năm làm sao fan lại đông như thế.
Thấy Cảnh Tử Sâm trầm tư, Chu Nhiễm tốt bụng trấn an vị bệnh nhân đặc biệt của mình.
- Thực ra thích nốt ruồi son nơi đuôi mắt của phái nữ gì đó trong tâm lý học cũng là triệu chứng thường gặp. Phản ứng này nhìn chung cũng không cần trị liệu, dù sao cũng là một loại tính cách mà thôi.Rất nhiều người đàn ông nhìn thấy mông lớn, ngực to, eo thon nhỏ, chân dài thì cũng sẽ hưng phấn. Là do cậu nghĩ đó là tâm bệnh muốn chữa khỏi, nhưng tôi thì thấy đó là môt việc bình thường.
- Tôi còn phải lấy vợ.
Cảnh Tử Sâm nhịp tay lên bàn trả lời một câu không rõ ngụ ý.
- Thì sao?
Chu Nhiễm nhíu mày khó hiểu.
Cảnh Tử Sâm lúc này tắt ảnh đi, mở rộng màn hình nhìn Chu Nhiễm, nghiêm túc trả lời..
- Nó ảnh hưởng tới tình cảm và sự phán đoán của tôi.Với Tôi hôn nhân là phải đến từ tình yêu.
À thì ra là thế, Chu Nhiễm vỡ lẽ ra mọi thứ..
Nghe suy nghĩ này từ miệng của Cảnh Tử Sâm, bất giác Chu Nhiễm cảm thấy rung động kinh hồn.Cũng may bà đã ngoài tứ tuần nếu không cũng như những cô gái kia đâm đầu vào.1
Bà im lặng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề thật chu đáo, rồi nói.
- Nói cách khác nguyên nhân cậu phát bệnh lần này là cô gái tên Tô Nhược.
Cảnh Tử Sâm gật đầu.
Bà lại hỏi..
- Một tháng qua cậu có gặp cô ấy không?
- Không.
- Vậy một tháng qua cậu có kích động vì ai khác có nốt ruồi giống vậy hay không?
- Có gặp một người tương tự nhưng không có hứng thú.
Cảnh Tử Sâm suy nghĩ trả lời, không cần nghĩ ngợi anh sống gần ba mươi năm nay, bởi vì sở thích kì lạ này, cho nên lực chú ý đến người khác giới cũng cao hơn rất nhiều, trong lòng cũng thầm ghi nhớ. Nốt ruồi son trên đuôi mắt Tô Nhược anh đã nhìn qua, đúng là đẹp nhất.
Khóe môi Chu Nhiễm nhếch lên..
- Tôi nghĩ sau khi qua trị liệu, mắt nhìn của cậu cũng sẽ cao hơn, không bụng đói ăn quàng như trước kia nữa rồi.
Ăn quàng sao?
Thấy mặt anh hơi lạnh xuống Chu Nhiễm thu lại nụ cười rồi nói.
- Giai đoạn này rất quan trọng, thử xác định mối quan hệ với cô gái đó, trong vòng một tháng cậu cần giữ cô gái đó bên cạnh. Làm bằng cách nào ừm..thì Tôi không biết..
Nhưng cậu làm sao cho cô ấy bộc lộ tính khí thật của bản thân, tức là không nịnh nọt cậu lấy lòng cậu như những cô gái khác. Sau một tháng chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.Được không?
Lúc Chu Nhiễm nói những lời này chỉ là toàn tâm toàn ý muốn chữa bệnh cho Cảnh Tử Sâm.Bà làm sao biết được bệnh nhân của bà lại sử dụng biện pháp biến thái theo nghĩa trắng lẫn nghĩa đen để ức hiếp con gái nhà người ta..
Điều không tưởng nữa là, anh lại ra tay sớm hơn trước khi bà nêu ra ý tưởng.
Khép lại hồi ức vừa rồi, Cảnh Tử Sâm ngồi trong khu vườn rất nhiều cây xanh, nhâm nhi ly cà phê nóng buổi sáng..Nhớ đế những gì Chu Nhiễm đã nói, trong ánh mắt anh hiện lên ý cười..
Anh cầm điện thoại bấm vào tên một người.
Điện thoại rất nhanh kết nối anh nhàn nhạt ra lệnh.
- Hôm nay tôi muốn gặp Tô Nhược.