Hôm nay ra mắt phim được Hoa Hạ tổ chức tại khác sạn Golden của Cảnh Thị đầu tư.
Nhà báo tham dự rất rất đông, ngồi ngay ngắn dưới hàng ghế khán đài.Sân khấu được trang trí sang trọng tạo cho khung cảnh ra mắt phim thêm thu hút.Bao năm qua mỗi bộ phim Hoa Hạ đầu tư khi lên sóng dường như đều đạt được rating rất cao.Bởi vậy nên khi mỗi lần phim do Hoa Hạ đầu tư đến ngày ra mắt đều thành công thu hút sự quan tâm của giới báo chí.
Thông qua màn hình Cảnh Tử Sâm xem live trực tiếp, Từ Triệt nắm tay Tô Nhược bước lên sân khấu, hai người sánh vai cười nói bên nhau trông vô cùng đẹp mắt, đèn flash không ngừng chớp nháy,dưới ánh đèn khuôn mặt Tô Nhược càng thêm rực rỡ mỗi nụ cười của cô đều khiến trái tim người khác xao động.
Đến lúc phỏng vấn, Từ Triệt chẳng biết vô tình hay cố ý lại phát biểu.
- Tô Nhiệt em ấy diễn xuất rất tốt và khiến tôi thật sự rung động.
Vì câu nói mập mờ dù là quảng cáo cho phim nhưng khiến các fan đẩy thuyền nhanh chóng. Những cử chỉ, hành động của họ trong buổi họp báo còn trong hậu trường bộ phim đều được đào lại gán ghép với nhau.
Cạch..
Chiếc laptop được đóng lại,tạo ra âm thanh vang lên..
Cảnh Tử Sâm xoay ghế nhìn ra bầu trời xanh thẳm, chân mày hơi nhíu lại.
....
Xong họp báo,Tô Nhược còn nhận phỏng vấn đến gần bảy giờ tối, vừa kết thúc phỏng vấn Tô Nhược xem qua điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Cảnh Tử Sâm.
Henry thu dọn mọi thứ, quay đầu nói với Tô Nhược.
- Đi ăn thôi anh đói run cả tay.
Tô Nhược gật đầu, định cất điện thoại vào trong túi xách, trong lòng lại tò mò không biết Cảnh Tử Sâm gọi cô có chuyện gì.Chần chừ một chút,Tô Nhược thở dài đành gọi lại.
Rất nhanh giọng nam trầm ấm của Cảnh Tử Sâm vang lên..
- Em về chưa?
- Anh gọi Tôi là việc này sao?
Lúc này Tô Nhược mới phát hiện thì ra cả ngay nay cô chưa nghe giọng nói này. Mấy ngày qua chung đụng,hôm nay đi làm không gặp mặt hay nói chuyện cảm giác có chút không thoải mái.1
Tô Nhược nghĩ đầu óc mình chắc bị úng nước rồi mới nghĩ lung tung như vậy.
Nghe Tô Nhược hỏi, Cảnh Tử Sâm dựa lưng vào ghế bình ổn trả lời.
- Thím Quyên không biết em đi làm về trễ nên nấu rất nhiều thức ăn.Em có về ăn không?
Tô Nhược nhíu nhíu mày..
- Lúc sáng trước khi đi, Tôi nhớ là có nói với thím ấy, buổi tối không cần nấu phần của Tôi rồi mà.
- Ừ chắc thím ấy quên, vậy em có về ăn cơm tối không?
Giọng điệu Cảnh Tử Sâm vô cùng tự nhiên, nhưng lại khiến Tô Nhược sững sờ.
Cô không biết giải thích thế nào, nhưng trong lòng như có luồng nước ấm chảy qua.
Từ khi bước chân vào thế giới giải trí, tự thân bương trãi,cô độc lủi thủi một mình. Cô chưa bao giờ nhận được cuộc gọi của ai hỏi han xem công việc xong chưa.
Và đặc biệt có người còn gọi xem cô có về ăn cơm hay không.
Bên đây không nghe Tô Nhược nói gì, Cảnh Tử Sâm hỏi khẽ.
- Em còn nghe không?
Bất giác cảm xúc đến quá đột ngột, Tô Nhược hít thở thật sâu, nhìn qua Henry đang chờ cô.
Cô nhẹ giọng.
- Tôi mới vừa xong việc, bây giờ mới được ra về.
Nhận được câu trả lời của cô, làn môi Cảnh Tử Sâm cong lên.
- Được. A Trần chờ em trước cổng khách sạn.
- Hả..?
Khi điện thoại ngắt rồi,trong lòng Tô Nhược lâng lâng khó hiểu. Còn cho người đón cô tan làm về, cũng quá bất ngờ rồi..
Henry nhìn vẻ ngốc nghếch của cô.
- Nhanh đi, anh đói lắm rồi.
Tô Nhược đi đến, vẻ mặt dè dặt cười gượng.
- Henry, em xin lỗi không thể đi ăn với anh được rồi.Em có việc bận..thật xin lỗi.
Mặt Henry bí xị, xoa cái bụng đói meo của mình, ấm ức lườm cô.
- Anh vì em nhịn đói cả buổi đấy.
Tô Nhược cười khẽ an ủi anh ta.
- Xin lỗi mà, em cũng không muốn.
Thế là buổi tối Henry đành đi ăn một mình, ấm ức còn nhắn tin mắng Tô Nhược một trận.
👍👍👍⬅️⬅️