Trầm Ngọc lúc mới bước vào cũng chưa kịp thấy gì nhưng người từng trãi bà xem như cũng hiểu, bà có chút bối rối chỉ vào cánh cửa.
- Xin lỗi mẹ có gõ cửa nhưng không ai trả lời..nên....
- Mẹ,mẹ vào đây với con, sao mẹ đến mà không cho con biết.
Tô Nhược vội kéo áo lại, cài nút áo bị mở ra giờ phút này cô thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Cô âm thầm đưa tay nhéo vào lưng Cảnh Tử Sâm. Khuôn mặt Tô Nhược đỏ au cố gắng lấy lại bình tĩnh cười nói với Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc đi vào nhìn thấy Tô Nhược xem như là lành lặng ngồi trên giường, mắt bà cay xè cũng không quản chuyện vừa rồi.
- Mẹ lo cho con quá, con thế nào rồi..?
Cảnh Tử Sâm sau khi hiểu ra người đến là ai, anh đứng dậy bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt liền thay đổi, anh mỉm cười kéo ghế mời Trầm Ngọc.
- Chào dì, cháu mời dì ngồi.
Tô Nhược ngớ người nhìn anh, bộ dáng này cô lần đầu tiên mới gặp, hành động niềm nở với người lạ không phải là tác phong của Cảnh Tử Sâm.1
- Cám ơn cậu.
Trầm Ngọc gật gật đầu ngồi xuống, bà nhìn qua Tô Nhược rồi nhìn sang Cảnh Tử Sâm. Người đàn ông trước mắt nhìn qua bộ dáng vô cùng rất tuấn tú,tinh anh có chút yêu mị.Tuy anh đang cười nói nhẹ nhàng
nhưng khí chất cao quý bất phàm này khiến Trầm Ngọc tin ý nhớ ra người đàn ông này mấy ngày qua gắn liền tin tức với Nhược Nhược nhà bà.
- Cậu là Cảnh Tử Sâm?
- Vâng.
Cảnh Tử Sâm nhẹ gật đầu, anh bước đến một bước nắm tay Tô Nhược bỏ qua vẻ mặt ngờ nghệch của cô.
Hiền lành trầm ổn nhìn qua Trầm Ngọc.
- Cháu với Nhược Nhược cũng bên cạnh nhau một thời gian nhưng cháu vẫn chưa đến nhà chào hỏi Dì được.
Mong là Dì không trách cháu.
Anh là đang ra mắt người lớn sao?
Ôi trời! cái tên chết bầm này.
Tô Nhược nghiến răng gọi anh..
- Cảnh Tử Sâm..
Cảnh Tử Sâm cúi đầu mỉm cười với cô, anh dịu dàng nói.
- Đừng lo,trước sau dì cũng nên biết mối quan hệ của chúng ta,em định giấu đến khi nào.
Tô Nhược chỉ muốn tức đến học máu mà thôi.
Cái gì mà có miệng mà không thể nói nên lời.
Trầm Ngọc cảm thấy rất ưng mắt Cảnh Tử Sâm, khi đứng cạnh với Tô Nhược rõ ràng là trời sinh một cặp.
Bà xua tay vui vẻ đáp,cách xưng hô cũng trở nên gần gũi hơn nhiều.
- Không trách.. không trách, mấy hôm nay cám ơn cháu đã chăm sóc Nhược Nhược.Ơn nghĩa này dì còn chưa trả được, làm sao dám trách phiền gì.
Cảnh Tử Sâm nhìn Tô Nhược bằng ánh mắt cưng chiều.
- Nhược Nhược là người phụ nữ của cháu, chăm sóc cho cô ấy là việc cháu nên làm.
Trầm Ngọc gật gật đầu, đàn ông bây giờ hiểu chuyện biết sống yêu thương phụ nữ như thế này thật là hiếm..
Tô Nhược mệt mỏi nằm im chỉ biết lấy tay đỡ trán, âm thầm phỉ nhổ Cảnh Tử Sâm.
- Nhược Nhược chuyện tình cảm con phải chia sẻ với mẹ chứ.Nếu hai đứa thật lòng với nhau thì cũng nên tính sớm chuyện kết hôn,mẹ muốn bế cháu lắm rồi.
- Mẹ....
Tô Nhược nhăn mày nũng nịu mà bất lực.
- Dì nói phải, cháu cũng đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Chỉ là Nhược Nhược còn nhiều dự án chưa hoàn thành.Đợi khi cô ấy sẵn sàng chúng cháu sẽ thưa chuyện với Dì.
Nghe thế hai mắt Trầm Ngọc sáng lên, bà nắm tay Tô Nhược mừng rỡ.
- Con bé này thật là,chuyện hệ trọng như thế cũng không nói với mẹ.
Cảnh Tử Sâm thấy mặt Tô Nhược thẹn quá hóa giận, trước khi cô nổi cơn thịnh nộ, anh liền tìm lấy cớ.
- Dì nói chuyện với Nhược Nhược nhé,cháu ra ngoài một chút.
- Được.
Anh muốn để lại không gian cho hai người,sự ý tứ này của anh trong mắt Trầm Ngọc càng thêm được điểm.
Anh nháy mắt với Tô Nhược như rằng đắc công thắng lợi rồi mở cửa phòng đi ra.
👍👍👍⬅️⬅️