- Cảnh Tử Sâm,anh có nghe tôi nói gì không,thả tôi xuống....
Bế cô trên vai, Cảnh Tử Sâm vỗ lên mông cô cảnh cáo.
- Sao có thể hư như vậy, em là muốn đánh chết anh à...
Đến một khuôn viên vắng người, Cảnh Tử Sâm đặt Tô Nhược xuống.Chân vừa mới chạm đất cô đã muốn bỏ chạy,nhưng lần này Cảnh Tử Sâm đã rút kinh nghiệm, anh ép cô vào vách tường, dùng thân thể mạnh mẽ của đàn ông đè ép lấy Tô Nhược..
- Buông ra..
Tô Nhược thở hổn hển, đẩy không được, đánh không xong tức giận nhưng không làm được gì.
Ngẩng đầu nhìn anh..
- Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Lúc này Cảnh Tử Sâm nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều, giống như thế gian này chỉ có một mình cô vậy,làm trái tim của Tô Nhược thật sự muốn tan chảy.
- Em đang trốn tránh điều gì?
Anh bất ngờ hỏi cô, câu hỏi của anh khiến sắc mặt Tô Nhược tái đi, cô dời đi ánh mắt không dám nhìn anh.
Cảnh Tử Sâm thu mọi sắc thái của cô vào mắt. Anh đưa tay ôm lấy mặt cô,ngón cái miết nhẹ nơi nốt ruồi son đuôi mắt.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô, còn vương theo tiếng thở dài bất đắc dĩ.
- Nếu em chưa muốn gặp ba mẹ của anh,thì không cần gặp.Khi nào em sẵn sàng chúng ta sẽ gặp họ..
Tô Nhược ngẩng mặt nhìn anh, không hiểu sao lúc này trong lòng Tô Nhược nổi lên cảm giác áy náy,rấm rứt khó chịu.
Anh càng bao dung cô càng thấy mình thật chẳng ra gì.
Tô Nhược mang nỗi hổ thẹn,kéo áo anh..
- Cảnh Tử Sâm..Tôi...xin lỗi..
Nhìn vẻ mặt rối rít đáng yêu của cô,trong lòng Cảnh Tử Sâm buồn cười.Ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt còn toát lên tia khổ tâm..
Càng khiến Tô Nhược trách mình thật tệ, anh cưng chiều cô, lo lắng chăm sóc cho cô như vậy.Phần tình cảm của anh không phải cô vô tâm không cảm giác được chỉ vì cô quá nhu nhược vẫn chưa tháo gỡ được nội tâm chính mình.
Vì sự áy náy nghĩ rằng cô đang làm tổn thương anh, Tô Nhược cũng quên luôn chuyện người nào đó đổi vé máy bay của mình.
Đôi mắt to tròn đen láy,hơi ửng hồng chột dạ..
- Cho Tôi thêm thời gian được không..?
Cảnh Tử Sâm nhìn cô,trong lòng anh vui như trẩy hội. Ngoài mặt anh làm như không muốn cô khó xử.
Anh thở dài vuốt tóc cô..
- Em không cần phải ép buộc bản thân,anh suy nghĩ lại rồi, chỉ cần em thoải mái anh thế nào cũng được..
Mắt Tô Nhược cay xè, Tô Nhược hít mũi,trong lòng siết chặt lại..
Cô lắc đầu nhìn anh..
- Không cần tốt với Tôi như thế.
Cảnh Tử Sâm mỉm cười,cạ mũi mình vào mũi cô, anh yêu thương siết chặt thân thể mềm mại của cô trong vòng tay..
Anh lẫm bẫm..
- Cần, rất cần..
Nói rồi môi anh chạm vào môi cô, Tô Nhược nức nở nhắm mắt lại. Tô Nhược cho tới bây giờ đã không có cách nào kháng cự nụ hôn cuồng nhiệt của Cảnh Tử Sâm.Anh hôn tới là toàn bộ lý trí, nội tâm trói buộc, khổ đau mất mát, cái gì cô cũng quên.
Chậm rãi, Tô Nhược cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của Cảnh Tử Sâm.Ánh mắt anh hiện lên ý cười,cô trúc trắc mút lưỡi anh, răng còn va trúng môi anh, vẻ không thành thạo của cô như đốt lửa trên người anh khiến Cảnh Tử Sâm chỉ muốn điên cuồng muốn đè cô dưới thân tận tình dạy dỗ.Anh đè ép Tô Nhược lên tường,nụ hôn ngày càng nóng bỏng quên luôn cả không gian và thời gian..
Nơi cách đó không xa, đứng nép bên hàng cây tùng bách..Đường Hân Nghiêng như chết lặng,nước mắt chảy dài hai bên má.Thân người cô ta yếu ớt nếu không có Cảnh Tử Phong bên cạnh đỡ lấy thật khó mà trụ được, tận mắt chứng kiến người mình dành cả thanh xuân để yêu, để chờ đợi.Thế mà giờ đây anh lại dành tình yêu cho một cô gái khác, người đó lại còn là Tô Nhược,người mà cả đời này cô ta coi thường nhất, đứa con bị chính ba mẹ ruột chối bỏ thì không xứng đáng có được tình yêu của anh được..
Cô ta không cam tâm, có phải tất cả chỉ là ác mộng hay không, không thể nào,cô ta không thể mất Cảnh Tử Sâm như thế được..Không thể...
👍👍👍👍⬅️⬅️