15
Ngoài phòng vang lên những tiếng ồn ào.
Nhưng sức sống của mùa hè dường như chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Thẩm Diên Tri kéo cổ áo em gái mình vào.
"Em không thể xin lỗi cô ta được! Em nói cho anh biết, Thẩm Diên Tri, anh đừng có mà hiếp người quá đáng!"
Cô ta tiếp tục vùng vẫy, cuối cùng lại bị Thẩm Diên Tri đá vào hõm sau đầu gối.
Gần như là quỳ xuống trước giường bệnh của tôi.
“Cô!” Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tựa như một trò cười hài hước vui nhộn, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để quan tâm đến cô ta, hơn nữa người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng thực sự đang làm vướng mắt tôi.
Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, giả vờ như không nhìn thấy.
"Xin lỗi."
Cuối cùng, cô ta vẫn phải nhỏ giọng thì thầm một câu.
"..."
"Khanh Khanh."
Tôi nghe thấy anh ta gọi tên tôi.
Thực ra vốn dĩ tôi không muốn mở mắt.
Nhưng giọng nói của cô ta đột nhiên tăng lên một quãng tám, quá sức ồn ào.
"Anh làm cái gì vậy! Anh! Anh đứng dậy!"
"..."
Cảnh tượng tổng tài của Thẩm thị phải quỳ gối như thế này, có lẽ là phải khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy.
Anh quỳ thẳng lưng trước giường bệnh của tôi, đôi mắt cụp xuống, ánh sáng và bóng tối bao phủ sau lưng anh.
Thẩm Nhụy Hân đứng ở bên cạnh kéo anh ta dậy, còn khóc nữa.
"Anh! Anh đứng dậy! Đừng quỳ mà..."
"Dựa vào cái gì mà anh phải quỳ trước mặt cô ta hả anh, anh nhìn anh đi..."
"Thẩm Diên Tri!"
Không biết từ lúc nào, Thẩm Nhụy Hân đã ở bên cạnh anh ta, khóc đến mức cả gương mặt đều là nước mắt.
Tôi quá lười để xem cảnh này, hơn nữa tôi cũng chẳng thể nào đồng tình được nữa rồi!
Thẩm Nhụy Hân không thể lay chuyển được anh ta, cuối cùng, cô ta khóc lóc rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng ve kêu mùa hè thu nhỏ vào trong một căn phòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Dường như ánh sáng quá mạnh, một quầng sáng chói lóa quanh viền đồng tử của anh.
Dường như trong ký ức xa xăm rất lâu về trước của mình, cũng là đôi mắt này, tiếng ve kêu này.
Tôi đột nhiên muốn khóc.
Không biết tại sao.