Trời Lặng Gió

Chương 16:




18
Tôi và Thẩm Diên Tri đã cãi nhau một trận rất lớn.
Cũng có thể tính là do tôi một mình phát điên.
Làm gì có ai có thể ép được người có địa vị và thân phận giống như anh ta cơ chứ.
Cuối cùng, tôi được xuất viện, nhưng không quay lại chỗ của Thẩm Diên Tri.
Tôi doạ rằng mình sẽ tuyệt thực, cho nên anh ta mới đồng ý cho tôi về nhà của mình.
Cái giá phải trả là tôi phải uống hết một chai sữa mỗi ngày dưới sự giám sát của anh ta.
Chuyện đến nước này, nếu ngày nào cũng uống sữa mà không vấn đề gì, có lẽ bản thân anh ta cũng chẳng tin.
Nhưng mà tôi đã không còn quan tâm nữa.
Anh ta bảo tôi uống, vậy thì tôi uống.
Tôi nhìn anh chằm chằm, uống một hơi cạn sạch chai sữa, rồi đóng sầm cửa lại.
Bỏ mặc anh ta ở ngoài cửa.
Chiếc nhẫn thứ ba đã bị tôi tháo ra đem đi cầm, đương nhiên, tôi cũng không trông chờ vào việc sẽ chuộc nó lại.
Tống Dựu Tinh đột nhiên đổ bệnh rất nghiêm trọng.
Tôi biết, tôi nghĩ thế này sẽ thật kỳ lạ, tôi mới quen biết cậu ta chưa được bao lâu, nhưng tôi lại muốn làm tất cả mọi thứ để cứu cậu ấy.
Nếu như thực sự phải nói ra lý do, có lẽ là vì từ trước tới nay chưa từng có ai đối xử tốt một cách thuần khiết với tôi như vậy.
Dường như tình cảm của ai cũng mang theo mục đích, chỉ có cậu ấy, nụ cười chỉ dành cho riêng mình tôi.
Tôi đưa cậu ấy đến rất nhiều bệnh viện, nhưng đều không chữa được.
Mà khó chịu hơn là Thẩm Diên Tri vẫn luôn theo sát tôi.
Đúng là âm hồn bất tán mà.
Anh ta nói, anh ta có thể cung cấp cho Tống Dựu Tinh những dịch vụ y tế tốt nhất, bảo tôi đừng đi qua đi lại như vậy nữa.
Tôi quá lười để quan tâm tới anh ta rồi.
Nhưng mỗi một ngày trôi qua, tình trạng thể chất của Tống Dựu Tinh càng ngày càng xấu đi.
Cậu ấy bắt đầu không thể đi lại được nữa, ho ra m.á.u trước mặt tôi, hoặc đột nhiên bất tỉnh.
Cuối cùng, Tống Dựu Tinh vẫn ở trong phòng bệnh mà Thẩm Diên Tri sắp xếp.
Nhưng sức khỏe của cậu ấy ngày càng xấu đi.
Tháng 6 có mấy trận mưa bão, vậy mà vào một buổi tối khi trời đổ mưa.
Khi chạng vạng không thể tìm thấy cảnh chiều tà và ánh sáng đỏ rực còn sót lại của hoàng hôn nữa, Tống Dựu Tinh đã đi rồi.
Đời người luôn có rất nhiều cuộc chia tay, sáng ngày hôm đó, cậu ấy còn hẹn tôi đi ngắm hoa hải đường ở công viên Thính Nguyệt.
Tống Dựu Tinh đối với tôi mà nói, rốt cuộc ý nghĩa đến mức nào.
Rõ ràng tôi chỉ mới biết cậu ấy cách đây không lâu.
Rõ ràng tôi không nên tức giận, cũng không nên buồn bã.
Rõ ràng tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Thực ra hôm đó tôi không khóc, tôi chỉ ngồi trong phòng bệnh của cậu ấy thật lâu.
Tôi chỉ mất đi người cuối cùng mà tôi có thể mất.
Chỉ vậy mà thôi.
...
"Em xem, em lại chỉ còn một mình anh nữa rồi."
Ngày thứ ba sau khi Tống Dựu Tinh đi, bầu trời đột nhiên quang đãng hẳn, Thẩm Diên Tri dựa người vào cửa phòng, đưa sữa cho tôi.
Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thấy anh ta mũ áo chỉnh tề.
Nhưng ai mà biết được bên trong thối rữa đến mức nào.
Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi uống từng ngụm sữa một, rồi đưa tay lên xoa đầu tôi giống như thói quen.
Nhưng tôi tránh được rồi.
Thực ra nếu để ý kỹ thì Thẩm Diên Tri cũng có một nốt ruồi ở đuôi mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt đen nhánh tựa như một cơn thuỷ triều đang muốn nuốt chửng lấy tôi.
Anh ta có biết rằng Tống Dựu Tinh đã c.h.ế.t rồi không?
Cái c.h.ết của Tống Dựu Tinh có liên quan đến anh ta không?
Mưa nắng tí tách, hắt vào trong căn phòng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi hôn tôi.
Tôi ghét mùi cơ thể của anh ta, ghét hơi ấm còn sót lại ở những nơi mà lòng bàn tay anh ta từng chạm vào.
Môi lưỡi triền miên, tim đập tựa như trống bên tai.
"Thẩm Diên Tri, tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục."
"Tôi đã ở trong địa ngục rồi, Tần tiểu thư ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.