07
Có đôi lúc, tôi thậm chí còn không biết bản thân mình đang muốn làm cái gì.
Có lẽ là do tâm lý, khi bị bao quanh bởi bóng tối, làm cái gì cũng phải kéo theo một người nữa để chịu tội thay.
Hoặc là tôi đang muốn làm ầm lên, biến bản thân mình thành một kẻ không có giá trị.
Bằng cách này, tôi sẽ không cần phải quan tâm đến việc liệu những người như tôi có khả năng được giải thoát hay không.
Trong phòng họp toàn là những người trung niên cao tuổi.
Đến nỗi người đang ngồi ở vị trí ghế chủ như Thẩm Diên Tri, chỉ xét về ngoại hình thôi đã có chút lạc lõng trong đám người này rồi.
Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi, bốn mươi mấy cặp mắt.
Không biết có phải nhiệt độ của điều hòa bị chỉnh xuống quá thấp rồi không, mà đột nhiên tôi lại bắt đầu run rẩy.
Sau đó, bỗng nhiên tôi được một người ôm vào lòng.
Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh lùng mà tàn nhẫn, giống như chính bản thân anh ta vậy.
"Đến khi nào vậy, hửm?"
Vừa nãy hình như tôi nghe thấy anh ta đang giáo huấn nhân viên cấp dưới của mình, sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy.
Lúc này khi quay sang nói chuyện với tôi, giọng điệu đã trở nên nhẹ nhàng ấm áp hơn rồi.
...
Bởi vì tôi xông vào, cho nên buổi họp đã bị gián đoạn.
Đợi đến khi định thần lại, tôi đã được anh ta bế vào phòng làm việc rồi.
Phòng làm việc của anh ta rất rộng, nằm ở trên tầng cao nhất, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở phía bên dưới.
Đứng ở một nơi cao như thế này để nhìn xuống, dường như có thể nắm trong lòng bàn tay số phận của những người đang vội vã đi lại ở phía bên dưới. Giống như có thể nghiền chết một con kiến mà chẳng tốn một chút sức lực nào, chẳng hạn như tôi vậy.
Anh ta ném tôi lên chiếc giường đặt trong căn phòng kế bên phòng làm việc của anh ta.
Người đàn ông nghiêng người về phía trước, cởi cà vạt bằng một tay, dải sa tanh đỏ sẫm trượt qua đầu ngón tay.
Hình như tôi biết rồi, là do tôi làm gián đoạn cuộc họp của anh ta, cho nên anh ta mới nổi giận thế này.
Thực ra.
Anh ta cũng chẳng nuông chiều tôi đến mức đó.
"Hôm nay nhớ anh quá nhỉ?"
Mái tóc dài xõa trên giường bị anh ta cuộn lên, luồn vào giữa những ngón tay.
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
"Thẩm Diên Tri, trong phòng làm việc của anh có sữa không?"
Anh sững người, có vẻ như anh ta không ngờ tôi lại hỏi một câu như thế.
Phòng nghỉ ngơi này chắc hẳn là dành riêng cho anh ta, thông với phòng làm việc, áo sơ mi và vest vứt bừa bãi trên giường đều là của anh ta.
Một lúc sau, anh lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa đưa cho tôi.
"Ở nhà hết rồi... à?"
Anh ta vẫn còn chưa hỏi xong, tôi đã trực tiếp giật lấy hộp sữa.
Mở nắp hộp rồi đổ nó lên đầu người đàn ông đang đứng trước mặt.
Thực ra anh ta chỉ hơi sững sờ trong giây lát mà thôi.
Thực ra anh ta hoàn toàn có thể tránh nó.
Thế nhưng anh ta vẫn đứng yên để tôi đổ cả hộp sữa lên đầu, không hề động đậy.
Tôi ngước lên nhìn anh, chết tiệt thật, đã thành ra thế này rồi, vậy mà gương mặt của anh ta vẫn đẹp.
"Thẩm Diên Tri, trước đây, anh cũng đã từng đổ sữa lên đầu tôi như thế này."
Tôi nói với anh ta từng chữ từng chữ một.
...
Có lẽ, không một ai có thể khiến cho anh ta trở nên nhếch nhác như thế này.
Dòng sữa chảy qua lông mày, rồi tới gò má của anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta cũng chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng.
Có lẽ, khi anh ta lấy một chai sữa khác từ trong tủ lạnh ra, tôi vẫn chưa thể ý thức được tiếp theo anh ta sẽ làm những gì.
Nhưng khi anh vặn nắp hộp sữa, tôi mới khẽ mở lớn hai mắt, nhận ra được khả năng sắp xảy ra chuyện gì.
Chất lỏng vừa được lấy ra từ tủ lạnh vẫn còn lạnh như băng, khi anh ta đổ sữa lên đầu tôi, tôi vô duyên vô cớ mà cảm thấy rùng mình một cái.
Chất lỏng chảy xuống cằm, chui vào trong cổ áo.
Hóa ra nếu dùng sữa lạnh, sẽ không giống với những xúc cảm trong quá khứ.
...
Trước đây tôi đã từng nghe dì dọn dẹp vệ sinh lén lút nói chuyện rằng, tôi đúng là một kẻ mất trí, cuộc hôn nhân tốt như vậy mà lại không chịu gả.
Thẩm Diên Tri, người đang trước mặt tôi đây, rõ ràng còn điên hơn tôi rất nhiều.
Tôi sững sờ mất một hồi lâu.
Sau khi đổ sữa xong, anh ta vẫn còn có tâm trạng để mà vuốt những sợi tóc lòa xòa bên má của tôi nữa.
"Bây giờ, em cũng đã giống như anh rồi."
Tôi hất mạnh tay của anh ta ra.
"Khanh Khanh, rõ ràng em biết, chọc giận anh sẽ không có chuyện gì tốt đẹp đâu, đúng không?"
Anh ta chỉ cần siết chặt lấy cằm tôi, là tôi đã không dám cử động rồi.
Thành thật mà nói, tôi không sợ anh ta lắm.
Chỉ là tôi không muốn anh ta tức giận, đó là một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Có lẽ là do tôi căm ghét hậu quả của việc đó, hoặc là anh ta đã từng để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tôi được anh bế vào phòng tắm.
Hơi nóng bốc lên khiến tôi không phân định được đường nét của người trước mặt, ánh sáng chói mắt mờ mờ ảo ảo.
"Thẩm Diên Tri, đã bảy năm rồi, tại sao anh vẫn còn quay lại tìm tôi?"
Tôi khàn giọng hỏi anh ta, tôi cảm giác như mình không thể sống được nữa.
Đối mặt với câu hỏi này, câu trả lời của anh ta, luôn luôn là sự im lặng.