Trời Lặng Gió

Chương 7:




09
Khi tỉnh lại lần nữa, mây hồng đỏ rực trên bầu trời đang tràn vào phòng với ánh sáng rực rỡ như thể đang ôm ấp.
Âm thanh của người bên cạnh đang lật trang sách không lớn, khi tôi vừa cử động một cái, anh ta đã nghe thấy rồi.
Trán được mu bàn tay của anh ta nhẹ nhàng đặt lên.
"Em bị sốt rồi."
"Tại sao buổi sáng em lại không uống sữa?"
Tôi mở miệng, phát hiện ra mình rất khó để có thể phát ra âm thanh.
Cổ họng tôi rất đau, toàn thân gượng gạo vô lực.
Tôi chỉ có thể truyền đạt ý nghĩ của mình bằng cách lắc đầu.
Thẩm Diên Tri khẽ cười một tiếng, ôm chầm lấy tôi.
Anh ta đã thay quần áo, trên người không có mùi thuốc lá, có những chi tiết anh ta để ý đến mức khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy vì tức giận.
Biết tôi không thích mùi thuốc lá, nên anh ta chưa bao giờ hút trước mặt tôi.
"Tôi không uống sữa nữa."
Khi anh bế tôi vào ghế ngồi sau xe, cuối cùng tôi cũng nói ra được câu đó mặc cho cổ họng đau rát khó chịu.
Anh sững người một lúc.
Hình như là tức đến mức bật cười rồi.
"Sao em cứ phải chống đối lại anh để làm gì?"
"..."
Có lẽ, anh ta đã nói đúng.
Có lẽ, tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ anh ta tức điên lên rồi vứt bỏ tôi mà thôi.
Nhưng tôi quá lười để nói thêm bất cứ một lời nào nữa, vì vậy tôi chỉ thu mình lại vào chỗ ngồi của mình.
Xe chầm chậm nổ máy, mây ngoài cửa sổ bay lướt qua.
Ánh sáng đỏ rực không biết tên trên bầu trời đang hừng hực thiêu đốt, tựa như một khoảnh khắc nào đó, nó có thể thiêu đốt đến tận tâm can.
...
Thẩm Diên Tri đưa tôi về nhà.
Ở nhà đã có một người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Tôi đang cố gắng nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tạ Y Liễu là vào lúc nào, nhưng lại phát hiện ra rằng chẳng có cảnh tượng nào khiến tôi ấn tượng sâu sắc cả.
Tôi chỉ cảm thấy, tôi và cô ấy trông thật giống nhau.
Thế là tôi chỉ có thể bất lực đứng nhìn, nhìn thấy Thẩm Diên Tri, cô gái ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy lao về phía anh ta.
Mất đến nửa phút im lặng, Thẩm Diên Tri vẫn còn đang đứng ngây ra ở đó.
Cho đến khi những sợi tóc lòa xòa trên trán cô gái cọ vào cổ anh, hân hoan hạnh phúc mà gọi tên.
"Thẩm Diên Tri, em quay về rồi."
...
Người bị cô ấy ôm vẫn còn đang chưa hết bàng hoàng, vẫn là tôi lên tiếng nhắc nhở.
"Cô ấy nói cô ấy đã quay về rồi."
Yết hầu của Thẩm Diên Tri chuyển động, mãi một lúc sau, giọng nói của anh ta khô khốc mà gượng gạo.
"Em… về rồi à."
Tôi chưa thấy dáng vẻ thất thố như thế này của anh ta bao giờ.
Bối rối và... khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.