Nếu giờ đây có thứ khiến Cảnh Hào cười sung sướng, ấy chính là bốn chữ
“Thiên lý tuần hoàn”. Không cần thắc mắc vì sao hai người trẻ tuổi này
đứng đây, ông chỉ biết cảm ơn trời cao có mắt, cho mình gặp lại kẻ thù
năm xưa.
- Nguyệt Lãnh! Cảnh Hào cười sặc sụa khi cái
tên này nảy ra trong đầu. Vậy mà trước đó cố nhớ hoài vẫn không ra. Nam
nhân kia là thái tử Thượng Nguyệt cung, Ma Âm công tử Nguyệt Lãnh. Ông
sửa tướng ngồi ngay ngắn lại, thậm chí có phần chồm tới trước để nhìn rõ chân diện người đứng giữa phòng. Vẫn là đôi mắt âm hiểm như loài lang
sói độc ác, vẫn là mùi máu tanh của một sát thủ bản lĩnh. Cảnh Hào thật
sự rất cao hứng và phấn khích. Ông bước khỏi chỗ ngồi, đi đến gần Hoài
Việt hơn.
- Lui lại đi! - Hắn thận trọng đẩy Bích Tuyền ra xa.Đây là cảm giác của một chú nai khi bị loài hổ beo nhìn thấy. Áp lực khủng
bố đang ào tới khiến Hoài Việt sởn gái ốc. Ngoại trừ lần chạm mặt Mạt
Hối ở Trương Gia khẩu, hắn chưa từng thấy sợ ai đến vậy. Người này hẳn
nhiên là thái tử Cảnh Hào.
“Đồng thời cũng là một cao thủ thượng thừa.”
Hoài Việt lắc kiếm, không chần chừ tấn công phủ đầu nhằm tìm lợi thế.
Nhưng kiếm của hắn hoàn toàn chém vào không khí, Cảnh Hào thì cứ điềm
nhiên di chuyển như chỗ không người. Không hiểu đây là loại bộ pháp gì
mà người phát công không tránh né, đòn thế vẫn tự động đi trật mục tiêu. Hoài Việt nhớ lại mình hai lần tấn công Mạt Hối, đều không chạm vào
được một sợi tóc của y.
Kiếm khách dao động. Lần đầu tiên Hoài Việt bị ép lùi lại vì chạm phải
một bức tường quá rắn. Cảnh Hào chỉ đưa một tay ra, tim hắn đã đập ầm ầm vì hoảng hốt rồi.
- Ta đã đưa năm vạn lượng vàng, người còn chê ít không nhận. Lúc ta ra tay hành thích Hàn Bảo Huy, ngươi lại nhảy ra cản đường.Cảnh Hào xuýt xoa, ôm lấy bả vai mình như đang đang chịu nhiều đau đớn lắm.
Đôi tròng mắt hỗn loạn, gương mặt nhăn nhó như bị muôn ngàn dày vò như
đập vào mặt Hoài Việt. Có lẽ hắn đoán không sai, lão già này quả thật
phát điên rồi.
- Ta không phải Nguyệt Lãnh ...Mấy chứ “ông ấy là phụ thân ta” còn chưa kịp nói, hắn đã bị Cảnh Hào làm cho hoảng hồn.
- Người còn dám chối.Từ vui vẻ, kinh ngạc, đến
bi ai, và bây giờ là giận dữ. Cảnh Hào đột nhiên phát cuồng, xé rách
chiếc hoàng bào trên người mình. Ông ta nắm lấy cánh tay phải, giật ra
trong sự ngạc nhiên tột độ của hai người xem bất đắc dĩ. Thì ra đó chỉ
là một cánh tay giả thay thế cho cái đã bị mất đi lúc xưa.
- Bến Loan Kiều, ngươi đã lấy mất một cánh tay của ta. -
Trong mắt Cảnh Hào như nổi lửa. - Bây giờ lại đến đây muốn lấy mạng của
ta nữa sao?Lão già điên nói chuyện không đầu không đuôi
khiến Hoài Việt không hiểu nổi. Thế nhưng hắn có thể lờ mờ đoán ra kẻ
này vốn có thâm thù đại hận với phụ thân.
Không kịp để cho Hoài Việt nắm bắt tình hình, Cảnh Hào đã xông tới tấn
công trước. Trong cánh tay giả kia ẩn tàng một lưỡi kiếm, còn ông ta
cũng từng là một cao thủ từng tung hoành khắp giang hồ.
So với điệu bộ phát điên nãy giờ, Hoài Việt cảm thấy hài lòng hơn khi bị Cảnh Hào tấn công. Nhưng niềm vui của hắn mau chóng bị lụi tàn vì Hoài
Việt đã nhận ra tình hình không ổn. Hắn đang bị áp đảo bởi một lão già
mê mê tỉnh tỉnh. Kiếm pháp của Cảnh Hào cũng không thuộc hàng cao minh
gì, mà chủ yếu do nguồn nội lực hùng hậu đi kèm theo từng chiêu thức mà
thôi.
Mỗi lần kiếm chạm kiếm, bàn tay hắn lại rung lên vì chịu dư chấn cực
mạnh. Hoài Việt dự tính rằng chỉ sau năm đòn nữa mình sẽ mất kiểm soát
mà đánh rơi vũ khí.
“Thôi Tâm chưởng pháp, thiên hạ vô song. Xa rời bản ngã, nhất niệm vi
vô.” Tuy khẩu quyết mở đầu của quyển bí tịch này nghe có vẻ văn hoa, lợi hại lắm, nhưng kỳ thực càng luyện Thôi Tâm, con người càng rơi vào
triền miên ảo giác, đến mức cuối cùng rồi sẽ phát điên.
Trước thủ pháp tàn độc của Thôi Tâm chưởng, có ai mà bình tĩnh nổi. Mạt
Hối giết người cũng là do ma tâm, phản bội cũng bởi ảo giác xúi dục. Hắn đã đến ngưỡng của một kẻ điên khi tự tay phế bỏ võ công, dùng Thôi Tâm
chưởng vận lên chính bản thân mình, một lần đi dạo quỷ môn quan, xém nữa là đầu thai chuyển thế. Nhưng sai lầm này lại kịp thời cứu cuộc đời Mạt Hối không đi xuống vũng bùn lầy, vạn kiếp bất phục.
Bốn mươi năm qua Cảnh Hào tu tập tà công, tuy cảnh giới sức mạnh được
nâng cao nhưng tinh thần đã không còn bình thường nữa rồi. Trong những
lúc tỉnh táo, ông biết sai nên cố gắng thu mình, tự nhốt bản thân vào
chỗ kín. Thế nhưng với vị trí của một đương gia, Cảnh Hào đã gây ra rất
nhiều chuyện táng tận lương tâm.
Ông không thể trực tiếp lãnh đạo Lưu Gia phái, nên phải nhờ hết vào
người thừa kế. Bây giờ cả hai đứa con của Cảnh Hào đều muốn bỏ đi, ông
lại không thể chờ thêm hai mươi năm nữa để gây dựng lại Lưu Gia.
“Ta giành được ngai vàng làm gì nếu chẳng còn ai thừa kế. Ta ngồi trên
đỉnh cao quyền lực để làm gì nếu chẳng còn mục tiêu để sống tiếp.”
Sự sáng suốt của ông đang bị giãm hãm trong một tinh thần cuồng nộ. Cảnh Hào như con dã thú chỉ biết lao vào tấn công, chỉ biết cắn, biết xé và
ngoặm lấy cổ kẻ thù.
Hoài Việt bị đánh bật bởi nguồn lực hung hãn bốc ra từ toàn thân kẻ
địch. Hắn nghe vết thương trước ngực tức vỡ, máu bắt đầu chảy ướt cả
người. Lần trước là một vụ nổ, lần này là Thôi Tâm chưởng, Hoài Việt
không biết bản thân còn có thể gắng gượng được bao lâu.
Võ công của Cảnh Hào rất giống hắn, chiêu thức thì ít nhưng chuyên lấy
lực đè người. Ông ta vẫy kiếm một cái, luồng mãnh khí phát ra như ba
quân tràn tới. Hoài Việt kinh hoảng giương kiếm lên chống đỡ nhưng chỉ
thấy thân thể chấn động dữ dội. Hắn gập người, phun ra một ngụm máu lớn.
“Tình hình nguy hiểm thật rồi, nội thương không thể coi thường.”
Hoài Việt bị đánh bật vào góc, bàn ghế sơ đồ gì cũng theo đó mà đổ vỡ.
Hắn nằm giữa đống vật dụng tan nát, thở cũng không thể ra hơi. “Lần này
đúng là xui tận mạng mới gặp được lão điên võ công quá thâm hậu.” Hắn
phì phò, chưa kịp ngóc đầu dậy đã bị một bàn chân đạp gục xuống. Cảnh
Hào đứng ngạo nghễ trên người Hoài Việt, dùng thêm sức như đang cố giẫm
một con kiến. Ông ta bật cười sung sướng, giơ cao kiếm ghim xuống tay
phải của Hoài Việt. Hắn không nén được phải thét lên một tiếng. Nhưng cả cơ thể đều bị chế trụ, Hoài Việt không thể nhúc nhích phản đòn.
- Thế nào, mùi vị da thịt bị cắt không tệ chứ? - Lão hỏi. Cảnh Hào lại tiếp tục giẫm thêm cú nữa lên ngực hắn. Hoài Việt khạc ngụm máu trong miệng ra, cố lấy hơi đề khí phản công. Cảnh Hào lại nhanh hơn, đá Phá Thanh trong tay Hoài Việt văng đi nơi khác. Giờ đây lão không muốn
giết hắn vội vàng, mà phải từ từ hành hạ để thưởng thức nổi thống khổ
của kẻ thù.
Bích Tuyền núp trong góc, kinh hãi nhìn cảnh Hoài Việt rơi vào thế hạ
phong. Sau khi chứng kiến màn mở đường của hắn, nàng tưởng chừng Hoài
Việt đã là thiên hạ vô địch. Nào ngờ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại
hữu nhân; vạn sự trên đời không có việc gì tuyệt đối. Nhìn nghĩa huynh
bị tra tấn, lòng nàng đau xót không kềm nổi, quyết tâm trong lòng lại
ngày càng kiên định hơn.
Nghe câu chuyện của Cảnh Hào, Bích Tuyền cũng hiểu ông ta hẳn có thâm
thù đại hận gì với thúc phụ ở Tây hồ. Mà thật ra quân loạn đảng ai lại
chẳng căm hờn người của triều đình đến tận xương tuỷ. Không cần biết đời trước có việc gì, nhưng đến đời sau nợ nần lại chồng chất thêm cao nữa. Thù sát phụ, thù quốc gia, hẳn nên tính hết lên người Cảnh Hào. Bích
Tuyền rút côn xông vào, muốn thừa cơ giết đi tên đầu sỏ, giải cứu nghĩa
huynh. Nếu nàng còn chần chừ chắc sẽ phải hối hận suốt đời.
Cảnh Hào đang trong thế giơ kiếm cao chuẩn bị chặt tay Hoài Việt. Nhưng
hắn không e sợ, mà chỉ một mực lo lắng khi Bích Tuyền đã quyết định tham chiến. Hoài Việt mở to mắt kinh hãi, lắc đầu ra hiệu cho nàng không
được đến gần. Cảnh Hào chẳng phải hạng đầu đường xó chợ mà Bích Tuyền có thể đối phó được. Tuy ông ta khùng khùng điên điên nhưng vẫn tính là
bậc nhất đại tông sư. Chỉ có người đã nếm no đòn như Hoài Việt mới hiểu
rõ thực lực của Cảnh Hào đã vượt xa thiên hạ. Thực lực cỡ Bích Tuyền,
ông ta còn chẳng thèm để vào mắt. Trong lúc này Hoài Việt không cần nàng nghĩa khí xông vào cứu mình. Hắn chỉ mong sao Bích Tuyền thức thời, kịp chạy trốn khỏi trận đồ sát điên cuồng của Lưu Quang Cảnh Hào.
Nàng dường như không nghe thấy mệnh lệnh hắn đã tuyệt vọng đưa ra. Bích
Tuyền chỉ biết cắm đầu xông vào, nôn nóng giải cứu nghĩa huynh trong cơn hiểm nguy. Cái lưng trống trải kia hoàn toàn sơ hở không chút phòng bị. Đây là cơ hội duy nhất của Bích Tuyền, dù nàng phải mang tiếng đâm sau
lưng.
Bỗng nhiên khoé môi của Cảnh Hào nhoẻn cười thích thú. “Sát ý thô thiển
như vậy, tốc độ rùa bò như thế mà mong ám sát được người khác sao?” Lão
không quay lại nhưng xoay mũi kiếm đâm ngược về phía sau. Bích Tuyền nấc lên một tiếng khi đòn tấn công xuyên thẳng vào giữa bụng.
Nàng rõ ràng rất đắc thắng nhưng đã nhanh chóng nhận lấy một đòn “hồi mã thương” trong sát na cuối cùng. Hoài Việt đau đớn hét lên một tiếng
thảm khốc. Chiến ý bùng lên mãnh liệt, hắn vùng dậy, hất chân Cảnh Hào
khỏi người mình, rồi lao tới đỡ lấy Bích Tuyền.
Lão đứng bên ngoài vui vẻ nhìn cặp tình nhân đẫm máu đang ôm nhau lần
cuối. Cười trên nỗi đau của kẻ thù chính là tuyệt đỉnh sảng khoái. Sinh
mạng của hai người này đều là cá nằm trên thớt, mặc cho lão định đoạt.
Cảnh Hào thích cho họ được nếm trải cảm giác mất đi người thân còn đau
đớn hơn vạn tiễn xuyên tâm.