Trời Sinh Một Cặp: Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 3: Đào tẩu đêm động phòng




Lục Vỹ Thần rời khỏi phòng tân hôn. Hà Tiết Âu đang cực kì mãn nguyện. Tên vô sỉ đó chẳng làm gì được cô cả, chỉ giỏi làm bộ nguy hiểm.
Có điều, đêm tân hôn đẫm máu mà người đời truyền tai nhau chưa biết sẽ như thế nào, nhưng kẻ khinh địch chắc chắn chết rất thảm.
Lục Vỹ Thần vốn dĩ rời đi cũng chỉ vì đã nhìn thấu đứa con gái xấc xược kia. Hắn có lòng tốt không muốn Hà Tiết Âu bị bẽ mặt, vậy mà người vô sỉ làm chuyện tày trời như cô ta lại suy nghĩ ấu trĩ, buông toàn lời lẽ ngông cuồng. Không muốn phí thêm lời với đồ bại não, tổng tài cao cấp như Lục Vỹ Thần không chấp, không chấp!
Hắn đi được một lúc, Hà Tiết Âu liền gọi điện thoại cho Diệp Vân.
- Diệp Vân, cậu làm gì không bắt máy hả?
Hà Tiết Âu gào lên với chiếc điện thoại, đầu dây bên kia bây giờ mới chóp chép động tĩnh.
- Đừng lớn tiếng vậy chứ, tôi sợ cậu đang trong cơn khoái cảm mê mệt, vô thức gọi nhầm cho tôi…
- Đồ điên nhà cậu! Khoái cảm mê mệt cái chó gì. Tôi! Bây giờ là phu nhân của Lục Thị, là vợ của Lục Vỹ Thần!
- Thì giờ là phu nhân của Lục…CÁI KHỈ GÌ? Cậu nói lại lần nữa tôi xem!
Diệp Vân hoảng hồn thu lưỡi. Hình như tai vừa nghe thấy điều gì đó rất không đúng, đầu óc cảm thấy vô cùng choáng váng.
- Lục Vỹ Thần! Tôi thành vợ của tên chết dẫm đó rồi!
Hà Tiết Âu kiên nhẫn nhả từng chữ để Diệp Vân có thể từ từ tiếp thu kiến thức.
- Thế quái nào? Chẳng phải cậu và Mặc Thiên…
- Đấy! Tôi chính là muốn hỏi cậu chuyện đó. Cậu là người cho tôi sơ đồ tổ chức buổi lễ, Vương Khả Như hôn mê, cô dâu cũng hoán đổi thành công, tôi thuận lợi bước vào lễ đường. Nhưng còn Lục Vỹ Thần từ phương trời nào rơi xuống, chẳng phải hắn kết hôn cùng chị gái tôi sao?
- Tiểu Âu, tôi thấy sơ đồ của tôi không sai mà…
Diệp Vân bên kia suy ngẫm, nhưng suy ngẫm như thế nào cũng không thấy bản thân nhầm lẫn điều gì. Sơ đồ đó là có người trong nội bộ nhà hàng cung cấp, chắc chắn chính xác.
- Vậy ý của cậu là Hà Tiết Âu tôi sai?
- Có thể!
- LẠI CÒN CÓ THỂ?
Thật sự là nực cười mà. Hà Tiết Âu luôn luôn đúng, nếu sai thì là điều quá vô lý, vậy mà còn dám buông một câu “có thể” nhẹ nhàng như vậy? Hà Tiết Âu gào lên nuốt trọn lời của Diệp Vân, đến chết cũng không thể chấp nhận bản thân sai.
- Đồ tự phụ! Tôi không ham nói với loại con gái kiêu ngạo như cậu!
Một tiếng tút xa vời vợi chấm dứt sự chịu đựng của Diệp Vân. Hà Tiết Âu nóng nảy hừ một tiếng.
Cô phóng tầm mắt qua cửa sổ. Bầu trời u ám, lạnh lẽo, không một vì sao, vầng trăng cũng bị mây mù làm cho mờ ảo. Bao nhiêu năm ở thành phố S, cô chưa từng nghĩ thành phố thiên đường này lại có một bầu trời ma mị như vậy.
Năm phút sau, cửa sổ lầu năm đã xuất hiện một cái dây thừng thả dài chạm đất. Hà Tiết Âu nhếch môi đắc thắng, cả thân hình nóng bỏng đã tuột ra khỏi cửa sổ.
Biệt thự Lục gia, quầy rượu,
- Lục tổng, phòng của cậu đã yên lặng rồi!
Phùng quản gia gập người 90 độ, cung kính báo cáo. Lục Vỹ Thần chỉ phất tay ra hiệu lui xuống, rồi tiếp tục đăm chiêu.
- Cô đi trốn chậm hơn tôi nghĩ nhiều quá!
Thận trọng đặt chai Chateau Lafite 1787 xuống kệ. Hắn tháo hai cúc sơ mi cho thoải mái, hưng phấn một cách kì lạ đi về phía nhà sau.
Hà Tiết Âu âm thầm bỏ trốn nhưng miệng không ngừng mắng chửi, thỉnh thoảng vẫn xụt xịt, xuýt xoa bàn tay nhỏ vì cái dây kia mà trầy nát.
- Tên vô sỉ kia thật phô trương, có tiền nhất thiết phải xây biệt thự 5 tầng, vườn rộng 9 mẫu như thế này sao?
Sống trong môi trường huấn luận điệp viên mấy năm ròng, giờ đến điệu bộ bỏ trốn cũng chả khác nào điệp viên đang thi thành nhiệm vụ. Con người Hà Tiết Âu sinh ra vốn dĩ cao ngạo, nay đến việc lén lút vẫn làm ra vẻ hiên ngang.
Vụt…
Tiếng hung khí xé toạc không khí, Hà Tiết Âu lập tức gập người né đòn, chớp mắt đã tung chân về phía kẻ địch khiến hắn hoảng sợ mà lùi lại vài bước.
- Lục Vỹ Thần?_ Cô trợn mắt, thu chân lại hoảng loạn.
- Chúc mừng em đã bị bắt!_ Hắn nhếch môi chế giễu.
- Nhảm nhí!
Ngay lập tức trở về tư thế chiến đấu. Hai chân trước sau cân bằng, lập tức xoay người tung một cước chân nữa về phía Lục Vỹ Thần. Lần này Hà Tiết Âu hành động quá nhanh, hắn nhất thời không lường được mà phản ứng chậm, không thể né người ra khỏi tọa độ chân của cô. Trên mặt hắn lập tức xuất hiện một vết thương dài ngay dưới mắt phải, máu đỏ chảy ra tô điểm. Đó chính là kết quả sau cú va chạm giữa giày cao gót và bộ mặt nam thần (thú).
- Thật ngông cuồng!
Hắn nổi giận rồi, vung chiếc gậy gỗ đang cầm trên tay về phía Hà Tiết Âu với một lực vô cùng mạnh. Cô khụy người, hạ thấp trọng tâm cơ thể, tay phải theo quán tính đưa lên chống đỡ. Hà Tiết Âu cắn môi chờ hắn phản đòn. Nhưng khi chiếc gậy gỗ sắp chạm đến người cô, hắn lại đột ngột dừng tay. Hà Tiết Âu bật cười, ý nghĩ Lục Vỹ Thần thuộc loại thương hoa tiếc ngọc, không nỡ ra tay tàn nhẫn với phụ nữ.
- Em cười, nghĩ tôi sẽ không đánh em sao?
Lục Vỹ Thần lại nhếch môi cười lần nữa, rồi nói tiếp:
- Xin lỗi! Tôi không phải loại người đó!
Hắn gay lập tức đánh bốp một cú như trời giáng vào cánh tay của Hà Tiết Âu.
Cô hoàn toàn không ngờ, không thể tin tên chồng này lại là loại thú vật đến mức này, phụ nữ cũng có thể ra tay ác độc như vậy. Xem ra là cô đã đánh giá hắn quá thấp, trong đầu mập mờ liên kết lại kí ức. Những vị hôn thê đã chết vào đêm tân hôn của hắn, cô chẳng lẽ cũng sẽ chết như họ. Cô gái 20 tuổi còn quá nhiều tham vọng chưa thể đạt được, chết vì là vợ của Lục Vỹ Thần, lý do như vậy chẳng phải quá ngộ nghĩnh rồi sao?
Hà Tiết Âu cắn môi chịu đựng đau đớn, toàn thân run lên cầm cự, nước mắt dàn dụa nhưng nhất quyết không để vang lên tiếng nấc nào.
- Lục Vỹ Thần, tên cầm thú nhà anh!
Hà Tiết Âu trừng mắt nhìn hắn, vô cùng, vô cùng, oán hận. Sống bao nhiêu năm, chưa một ai có thể làm tổn thương dù chỉ một cọng tóc, không ngờ lại có ngày bị tên ôn vật Lục Vỹ Thần này đánh gãy tay. Lẽ nào, Hà Tiết Âu chính là bị sao chổi chiếu tới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.