Tiếng ồn ào của quan khách cắt ngang cuộc nói chuyện của Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu. Bữa tiệc nào cũng có khách đến muộn, khách đến muộn của bữa tiệc này chắc đã tới rồi nên mới gây sự chú ý lớn như vậy.
Bên dưới siêu du thuyền với sức chứa hơn ngàn người của họ là một du thuyền cá nhân đang chạy đến, áp sát. Ai cũng muốn biết người đang ở bên trong du thuyền đó là ai.
Trên boong tàu của chiếc du thuyền nhỏ có một người đàn ông da trắng đến phản quang, cơ thể lực lưỡng, săn chắc. Trên người anh ta không mặt quần áo, hạ thân chỉ quấn một tấm khăn. Gương mặt ngông nghênh cùng một nụ cười dán keo trên môi. Hà Tiết Âu không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, chỉ thấy rất khó chịu, quay sang hỏi Lục Vỹ Thần.
- Anh ta là ai?
Ánh mắt của Lục Vỹ Thần không ngừng hướng về người đàn ông kia, đáp lạnh.
- Một kẻ điên.
Cô cảm thấy câu trả lời của Lục Vỹ Thần càng kích thích sự tò mò của mình. Nhìn bộ dạng của người đàn ông kia biết chắc không phải kẻ đứng đắn, Lục Vỹ Thần trước giờ không để ai vào mắt vậy mà lại dùng cả hai mắt nhìn chăm chú một kẻ điên sao?
Thật ra Lục Vỹ Thần không hề có thành kiến với anh ta, trước giờ cũng chưa từng liên quan đến anh ta. Nhưng tiếng tăm về Nam Tư Huyễn, ai trong giới kinh doanh đều biết. Hắn thích gì mua nấy,cái gì cũng mua, tiền đếm không hết, tiền từ đâu mà ra thì là dấu chấm hỏi lớn. Thứ mọi người biết rõ nhất chính là anh ta vô cùng bệnh hoạn, là một kẻ điên. Đã là kẻ điên thì không ai muốn chơi cùng, chỉ muốn lợi dụng.
Nhân viên long trọng đón Nam Tư Huyễn lên du thuyền lớn. Trong khi ai cũng dẫn theo nữ nhân và cận vệ theo cùng thì Nam Tư Huyễn chỉ lên du thuyền một mình. Anh ta bước tới đâu, người ta né ra đến đó. Tiếng xì xầm vang lên không ngớt nhưng anh ta không mảy may để ý.
Đột nhiên trong đám đông có một cô gái khóc lóc thê thảm chạy ra, miệng liên tục gào lớn.
- Tư Huyễn đừng bỏ em, em sai rồi Tư Huyễn. Tư Huyễn đừng bỏ em…
Nam Tư Huyễn bình thãn như chưa hề có chuyện gì. Hoặc có thể đối với anh ta chuyện này đã trở thành thường nhật. Anh ta đứng đó, sừng sững như một tượng đài, cô gái kia gào khóc bám lấy hắn thế nào cũng không để ý, cơ mặt vẫn luôn dãn và nụ cười dán chặt trên môi.
Trước mặt bao nhiêu người, cô gái đó chắc chắn cũng đi tới bước đường cùng mới không cần đến mặt mũi, quỳ dưới đất, tay ôm lấy chân Nam Tư Huyễn cầu xin. Cứ tưởng là vở kịch buồn, ai mà ngờ được cô gái kia lại xúi quẩy làm chiếc khăn lỏng lẻo trên người Nam Tư Huyễn bị rơi xuống. Cơ thể nam giới trần trụi, không mảnh vải che thân bị phơi bày.
Đám đông hốt hoảng liền la lên “Áaaaaa”.
Đám đông bị kích động một thì Hà Tiết Âu bị kích động mười. So với mọi người, khoảng cách từ cô và Lục Vỹ Thần đến Nam Tư Huyễn là gần nhất. Cảnh tượng nhạy cảm như vậy diễn ra trước mắt, nữ nhân như Hà Tiết Âu không kiềm được giật mình cũng a lên một tiếng. Tay lập tức che mắt lại.
Lục Vỹ Thần phản xạ, kéo Hà Tiết Âu giấu vào trong lòng mình che chắn. Hắn không muốn cô nhìn thấy vật nam tính của người đàn ông nào khác ngoài hắn.
Lục Vỹ Thần nhìn Nam Tư Huyễn, Nam Tư Huyễn cũng nhìn Lục Vỹ Thần. Trên mặt của Nam Tư Huyễn không có gì ngoài sự lạc quan. Bản thân đang khỏa thân giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta không có vẻ gì là quan tâm, lo lắng hay xấu hổ. Có được sự lạc quan như vậy đúng thật quá phi thường.
- Ở đây có áo khoác của tôi, mặc vào đi. Đừng làm vợ tôi hoảng sợ.
Cận vệ của Lục Vỹ Thần nhanh chóng đưa chiếc áo khoác dài ra trước mặt Nam Tư Huyễn. Anh ta nhìn người cận vệ đó, xong lại nhìn Hà Tiết Âu đang úp mặt vào lòng của Lục Vỹ Thần, nhìn cô chán rồi thì lại nhìn xuống hạ thân của mình. Kết thúc, anh ta nhìn Lục Vỹ Thần, mỉm cười ngây ngô, không nói lời nào.
Lục Vỹ Thần biết anh ta là kẻ điên nên mới kiên nhẫn thêm chút nữa.
- Là áo mới, tôi chưa từng mặc qua!
Nam Tư Huyễn cười lớn, tiếng cười ha hả của anh ta khiến cô gái đang ôm chân khóc lóc, sợ hãi mà im bặt. Cô gái đó ngước lên nhìn anh ta. Anh ta dứt khoác đạp cô gái đó lăn ra đất, không tiếc đá vào người cô ấy thêm mấy cú nữa cho hả dạ.
- Loài đàn bà thấp hè, dơ bẩn. Một cọng lông của ông đây cũng bằng cả gia tài nhà cô, chân tôi mà cô muốn ôm là ôm hay sao? Cút. Mau cút điiiiii!
Nam Tư Huyễn sau khi chửi cho đã miệng liền quay lại chỗ của Lục Vỹ Thần. Nụ cười lại dán keo trên mặt anh ta, vui vẻ nói to rõ.
- Không thích!
Anh ta không đợi xem Lục Vỹ Thần có phản ứng gì, ung dung để thân thể đang lõa lồ, xem đó là một sự hãnh diện của bản thân mà đi vào phòng riêng được sắp xếp. Người ta chỉ biết Nam Tư Huyễn là kẻ điên chứ không biết anh ta còn cuồng khỏa thân, đam mê sắc giới.
Nam Tư Huyễn đi rồi Hà Tiết Âu mới dám chui ra khỏi lòng Lục Vỹ Thần. Đáng chết thật, sao số cô lại toàn gặp phải những tên đàn ông quái dị, bệnh hoạn, biến thái. May mà Lục Vỹ Thần chủ động kéo cô vào lòng chứ không cô cũng không biết phải giấu sự xấu hổ vào đâu. Đàn ông bao nhiêu tuổi rồi mà có thể để cái đó bên ngoài, lông nhông đi chơi như vậy chứ?