Muốn lấy là lấy, muốn trả là trả, Lục Vỹ Thần cảm thấy mạng người là thứ dễ dãi như thế nào. Đến ống nghiệm còn có thể thụ tinh thất bại, hắn cảm thấy bản thân có thể bách phát bách trúng hay sao. Hà Tiết Âu lập tức đẩy hắn ra.
- Vô sỉ!
Cô cảm thấy hắn cũng vô sỉ quá đi. Hắn đến đây là để xin lỗi hay để quyến rũ. Biết cô thích đàn ông ôn nhu, thâm tình, liền giả dạng, cô đây biết thừa sự cầm thú của hắn. Muốn gạ gẫm cô, cái ải này đừng hòng cô cho hắn dễ dàng vượt qua.
- Bà Lục, sô pha em từ chối lại mời gọi anh về phòng ngủ của em sao?
Lục Vỹ Thần mỉm cười vui vẻ. Trong đầu hắn tạp niệm quá nhiều, ưa thích hắc hóa hành động của người khác. Hà Tiết Âu không quan tâm hắn, vẫn đi tiếp. Hắn không chần chừ liền đi theo làm cái đuôi.
- Anh đừng có tự luyến nữa, mặt tôi viết chữ hận to thế này anh đọc không ra sao?
Hắn nheo mắt nhìn cô, rất muốn nhìn xem chữ hận của cô viết to như thế nào. Ái chà, sao hắn chẳng thấy gì cả nhỉ.
- Ưm… đôi má đỏ hồng hồng này là xấu hổ cơ mà?
- Là tức giận, tức giận đó. Anh mau cút!
Hà Tiết Âu hét vào mặt hắn, mạnh tay đóng cửa phòng. Nhìn thấy gương mặt xấu xa của Lục Vỹ Thần, người cô như sắp bị bức chết vậy.
- Bà Lục, em đừng trốn nữa. Xấu hổ một chút thì có sao, dù gì chúng ta cũng đã hòa quyện thân thể rồi, anh tuyệt đối không cười em!
Cô vẫn cố thủ trong phòng, không trả lời. Hắn kiên nhẫn đợi thêm đôi ba phút.
- Bà Lục, em biết anh không có kiên nhẫn mà, em không mau ra anh sẽ đi đấy. Anh đi rồi em đừng có hối hận!
Hà Tiết Âu chốt cửa cẩn thận, thay vì nghe Lục Vỹ Thần lãi nhãi, cô đi ngâm bồn thư giản đầu óc sẽ vui hơn.
Một lúc sau quay lại, áp tai vào cửa cũng không còn nghe tiếng động gì. Hừm, lẽ nào hắn thật sự không đợi được cô ba mươi phút, cứ như vậy mà rời đi. Cô giận hắn quả là không uổng, xin lỗi mà chẳng có tâm một chút nào. Hà Tiết Âu vừa buồn vừa thất vọng, nếu hắn không rời đi có vẻ cô đã tha thứ thật rồi.
Cô mở cửa phòng, hành lang tối một mình cô bước.
- Thật sự đi rồi…
Cô vẫn có chút hi vọng, cố gắng đi khắp nhà, ra đến cổng mong nhìn thấy Lục Vỹ Thần. Hà Tiết Âu thấy mình thật ngốc, còn tưởng Lục Vỹ Thần vì cô mà cố gắng thay đổi thành kiểu đàn ông mà cô thích, cuối cùng chẳng thay đổi chút nào, đến xin lỗi mà cũng thật hời hợt.
- Quần áo mong manh, đêm khuya như vậy còn muốn ra ngoài sao?
Hà Tiết Âu bị nhấc bổng, nằm trong vòng tay gọn gàng để người đàn ông đó bế vào nhà. Lục Vỹ Thật chưa đi, còn tâm cơ, chọn đòn tâm lý để hạ gục cô. Hình như cô đã bị hắn cưa đổ mất rồi.
Thời gian ở khoảnh khắc ấy quay thật chậm, Hà Tiết Âu nhìn Lục Vỹ Thần không rời mắt. Cô ở trong lòng hắn, nghe tim mình xót xa trong say đắm nồng nàn, người cô chán ghét nhất lại là người cô yêu. Cô ở trong lòng hắn, hưởng trọn hơi ấm mê hoặc lòng người, ôn nhu mà cô muốn thật không bằng thâm tình của Lục Vỹ Thần.
Lục Vỹ Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lớn, căn phòng mờ mờ ảo ảo, chỉ có ánh trăng ngoài khung của sổ là vật soi sáng. Hắn đan tay mình vào tay cô, siết chặt. Tiếng nói hòa trong tiếng nói mà ngân nga như tiếng đàn.
- Hà Tiết Âu, ngay cả khi em không yêu anh, anh vẫn muốn làm chồng của em, chăm lo cho em cả cuộc đời.
Hà Tiết Âu nhìn kỹ đôi mắt của Lục Vỹ Thần, con ngươi trong trắng sáng ngời, so trước kia nhiều hơn mấy phần chân thành, mất đi một phần u ám cô đã quen thuộc.
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, muốn từ trong đôi mắt mà nhìn xuyên vào tâm hồn của hắn, xem xem cô ở trong hắn to lớn đến nhường nào.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, bàn tay nhỏ của Hà Tiết Âu dương lên vuốt ve gương mặt góc cạnh, dọc theo cằm của Lục Vỹ Thần, đầu ngón tay xước qua cổ, một đường đi xuống, mơn trớn xương quai xanh cứng cáp mà quyến rũ, cơ thịt nóng nảy co giật. Một cánh tay cô ôm lấy cổ hắn, tay còn lại chen vào trong áo sơ mi, đặt lên trên ngực trái săn chắc mà lắng nghe nhịp tim.
Đầu của Lục Vỹ Thần bị kéo xuống, cứ thế mà chịu người phụ nữ ở dưới thân chiếm lấy thế chủ động. Hà Tiết Âu gặm hôn môi hắn da diết, chất ngọt truyền qua môi nhau tựa như mê tình. Bàn tay của cô không ngừng nắn bóp ngực trái của hắn, dường như muốn moi trái tim trong lồng ngực ra mà bóp nát xả giận.
Hà Tiết Âu càng quấy hết mình, đến khi cảm giác tê dại dần dần dâng lên, vật ở giữ hai chân của Lục Vỹ Thần ***** **** cạ vào người cô mới bừng tỉnh. Dùng dáng vẻ yêu nghiệt mà rót mật vào tai.
- Nhưng em yêu anh rồi, thì sao?
Hắn muốn trong sáng mà xin lỗi cô, lại bị sự yêu nghiệt của cô vẩy đục. Trên trán của Lục Vỹ Thần hiện lên ba vạch đen dài, tiếng thở như tiếng gầm, đôi mắt trừng lên dạy dỗ sự lì lợm quá trớn của cô, đôi môi bị cô hôn nát nhếch lên cười đểu.
- Thì… ngày mai em đừng mong có thể bước xuống giường!