Cuối cùng thì rắc rối sinh ra từ hiểu lầm cũng đỡ được làm rõ, vấn đề tiếp theo chắc chắn phải giải quyết đó là hóa giải hiểu lầm.
Hà Tiết Âu không ngờ, bản thân từng đứng trước bờ vực sinh tử vì mang thai. Thật may là giữa cô và đứa bé, Lục Vỹ Thần đã chọn phải giữ lấy cô, đứa bé có hay không không quan trọng. Quả thật hành động đó sẽ khiến cô yêu hắn đến mê dại, nhưng hắn ngốc nghếch, có mấy lời cũng không thèm nói, làm cô hiểu lầm hắn, làm cô tốn nước mắt đau lòng.
Rồi hiểu lầm này kéo sang hiểu lầm kia. Nếu không phải Tần Tử Kỳ ở bên cạnh hiểu hết sự tình, giải thích với cô. Cô lại không biết Lục Vỹ Thần phiền não đến mức nào. Hắn sợ cô buồn, cuối cùng hắn còn buồn hơn cô.
- Tần Tử Kỳ, cảm ơn anh!
Lời cảm ơn của Hà Tiết Âu khiến cho Tần Tử Kỳ rùng mình, chẳng dám nhận.
- Tôi không dám nhận, cô để dành ý tốt đó mà về giúp tổng tài của tôi vượt qua khó khăn này. Cậu ta không vui, chỉ có mình tôi là chịu hậu quả.
Hà Tiết Âu quay về biệt thự Lục gia. Mọi thứ trở về dáng vẻ tịch mịch vốn có, không gian u tối, người không phát ra tiếng động. Cô hé cửa bước vào bên trong, Phùng quản gia thấy cô trở lại vô cùng bất ngờ.
- Phu nhân, cô về rồi...
- Suỵt! Thần đang ở đâu?
Cô biết Hà Chỉ Nghi đang ở trong nhà, không muốn chị ta nghe thấy. Hơn nữa cũng muốn cho Lục Vỹ Thần một chút bất ngờ. Phùng quản gia hiểu ý cũng nhỏ giọng.
- Cậu chủ đang ở trong phòng. Cô về rồi, cậu ấy nhất định sẽ vui lắm...
Hà Tiết Âu cười nhẹ, vỗ vỗ vai trấn an cảm xúc của Phùng quản gia rồi đi lên phòng. Bên trong im lặng, Lục Vỹ Thần ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ là đã ngủ.
Cô nhẹ nhàng tiến lại, khẽ khàng một chút chạm đầu ngón tay từ trên trán lướt dọc xuống sóng mũi. Chà, sóng mũi của Lục Vỹ Thần có khi còn thẳng hơn cả ý chí ngông cuồng của cô nữa.
Sự mê đắm trong lòng dâng lên dữ dội, chút suy nghĩ không trong sáng lóe lên. Hà Tiết Âu thật muốn nhân cơ hội này hôm trộm một cái, thưởng thức hương vị của sự vụng trộm. Tất nhiên điều này không xấu xa, ghê gớm gì, họ đã kết hôn rồi, hôn một cái là chuyện bình thường, chỉ là trước giờ cô chưa được tự chủ trong việc thưởng thức của mình mà thôi.
Lục Vỹ Thần mắt vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu của việc thức giấc. Nhưng có lẽ là vì hắn diễn giỏi, hơi thở dần dần phả vào mặt hắn của ai đó khiến hắn cảm nhận được có sự cố ý tiếp cận. Không để sự tiếp xúc nào xảy ra, ngay khi hắn cảm nhận được hơi thờ của người kia vừa nặng, vừa nóng, lập tức dùng tay mạnh mẽ xô người đó ra xa. Hừ, dám nhân lúc hắn ngủ có ý đồ xấu, tội không thể tha.
Hà Tiết Âu bị đẩy, không hề ngờ tới. Cô bị xô ra xa 2 mét, ngực đau như sắp vỡ ra. Lục Vỹ Thần cũng thật là, ra tay mà dùng lực như muốn giết người vậy.
Lục Vỹ Thần bây giờ mới mở mắt, nhìn thấy Hà Tiết Âu ôm ngực ho khụ khụ mà vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đến vuốt vuốt lưng cô.
- Không sao chứ?
- Nhìn giống không sao lắm hay sao?
Cô đây tưởng như bị gãy cả xương sườn, dập luôn cả phổi. May mà không thổ huyết, nếu không thì sắp đi gặp diêm vương thật rồi. Lục Vỹ ThầnLục Vỹ Thần biết mình ra tay hơi lố, trong lòng cũng muôn vàn xót xa, đỡ cô ngồi xuống giường.
- Tức giận sẽ đau hơn đó. Anh không nghĩ là em nên mới mạnh tay như vậy.
- Không nghĩ là em? Vậy anh nghĩ là ai?
- Hà Chỉ Nghi!
Ồ, hóa ra là Lục Vỹ Thần đang bảo vệ thân thể, không để người phụ nữ khác lợi dụng. Xem ra cũng rất biết điều. Hà Tiết Âu thấm ý cười khúc khích.
- Coi như là anh may mắn, không nói chuyện này nữa.
- Vậy thì nói chuyện khác, anh tưởng em bỏ đi rồi?
- Thật ra cũng rất muốn đi, nhưng mà...
- Thế nào? Không nỡ rời xa anh?
- Nỡ hay không nỡ cái gì, anh là chồng của em, sao em có thể để người khác có thêm cơ hội sử dụng chứ. Cái này gọi là bảo vệ chủ quyền!
Nghe thì hơi nữ quyền nhưng lại rất hợp lý. Lục Vỹ Thần xem như không chọn sai vợ, cá tính chiếm hữu cùa Hà Tiết Âu, hắn rất thích.