Phụ nữ mang thai ban đêm khó ngủ, Hà Chỉ Nghi gần như hôm nào cũng dạy dậy sau tám giờ sáng. Mặc cho chỉ muốn nằm trên giường ngủ nướng, cô ta lại không bỏ qua bất kì một bữa ăn nào, đúng giờ giấc và liều lượng, vô cùng chú trọng đến sức khỏe của bản thân.
Hôm qua tốn nhiều sức lực để gào khóc, lôi kéo sự thương hại của người nhà họ Lục, hôm nay cổ họng có chút rát.
Hà Chỉ Nghi xuống hết cầu thang, nhìn thấy Lục Vỹ Thần đã đang ăn sáng, hơn nữa còn có Hà Tiết Âu bình thản ngồi bên cạnh.
Cứ tưởng đã bỏ đi rồi, đột nhiên lại quay về còn tỏ ra vẻ chưa từng có rạn nứt. Hà Chỉ Nghi không vui chút nào, hừ một tiếng mới vờ hỏi han.
- Tiểu Âu, em về khi nào vậy? Hôm qua mọi người lo cho em lắm...
Hà Chỉ Nghi đúng thật là ngốc, mặt nhăn như ăn phải ớt, miệng còn ráng tỏ ra vui vẻ. Hà Tiết Âu liền mỉa mai.
- Không vui, không cần giả vờ.
Hà Chỉ Nghi không nói gì thêm, ngồi vào ghế đối diện hai người họ. Nữ hầu mang lên một phần ăn sáng gồm bánh mì, trứng, xúc xích và sữa để xuống trước mặt.
Bữa sáng dinh dưỡng của nữ chủ nhân tương lai đang mang trong mình người thừa kế của nhà họ Lục mà là thứ đồ ăn khô khan như vậy, Hà Chỉ Nghi không kiềm được liền nổi đóa.
- Thứ gì đây? Cháo bào ngư tôi bảo các người làm, các người không nhớ hay sao?
- Hà tiểu thư, cháo bào ngư làm rồi nhưng phu nhân thích nên chúng tôi đã mang cho phu nhân dùng hết rồi.
Nghe vậy, Hà Chỉ Nghi mới liếc mắt nhìn sang, quả đúng là cháo bào ngư đang ở chỗ của em gái cô ta.
Hà Tiết Âu vẫn đều đều ăn, không quan tâm đến. Chốc chốc còn chép miệng khen ngon, như cố tình trêu cô ta.
- Các ngươi không phân biệt được thứ tự trên dưới hay sao? Ai thích đều có thể ăn à?
Hà Chỉ Nghi không làm được gì Hà Tiết Âu, chỉ đành quát tháo người hầu cho hả giận.
Tuy nhiên câu cô ta vừa nói lại kinh động đến rất nhiều người.
Hà Tiết Âu dừng ăn một chút, ánh mắt soi xét tâm hồn của Hà Chỉ Nghi. Thứ tự trên dưới, ai trên, ai dưới? Cô ta ăn sung mặc sướng, nằm trong nhà họ Lục được người hầu kẻ hạ nên sinh hoang tưởng chăng? Nghĩ mình là chủ nhân, xem ra là hoang tưởng nặng rồi.
- Thần, em bận ăn, hay là anh thay em nói gì đó đi!
Hà Tiết Âu nghiêng đầu, âu yếm nhìn Lục Vỹ Thần, trên mặt viết một dòng chữ: "Người ta nói vợ anh là kẻ dưới, anh còn không có ý kiến hay sao?"
Lục Vỹ Thần mặt lạnh, đối hiện với Hà Chỉ Nghi, hắng giọng nói.
- Hà tiểu thư, ở nhà họ Hà, cô là đại tiểu thư, Tiểu Âu chỉ là nhị tiểu thư. Nhưng đây là Lục gia, cô chỉ là khách, còn Tiểu Âu là bà chủ.
Người hầu nghe cũng phải phì cười, cảm thấy xấu hổ thay cho Hà Chỉ Nghi. Lục Vỹ Thần vậy mà cũng thâm thúy biết bao.
Như vậy chưa xong. Nói thay Hà Tiết Âu thì Lục Vỹ Thần còn nói lời của mình.
- Chỉ là một bữa ăn, không ăn một bữa cũng không chết được. Nhưng sau này, lúc chủ nhà đang hạnh phúc, cô đừng có xuất hiện gây chướng mắt.
Đầu tiên, bị bác bỏ vị trí có tầm quan trọng. Hà Tiết Âu không tốn chút sức, vừa để Lục Vỹ Thần lên tiếng bênh vực mình, vừa cho Hà Chỉ Nghi ăn giấm chua. Mặt khác, lại khiến mặt mũi của Hà Chỉ Nghi bị chà đạp, bị chính người đàn ông cô ta khao khát lên cảnh cáo, nhục nhã không biết chất đâu cho hết.
Hà Chỉ Nghi cả người run run, tức nghẹn trong lòng, không nói được một lời nào. Lục Vỹ Thần nhìn cô ta cũng không kiên nhẫn, chán ghét rời đi. Làm người vất vả mang thai, cô ta ăn cái gì cũng là vì lo cho con hắn, muốn con hắn lớn lên khỏe mạnh, mập mạp, thông minh, vậy mà thái độ của Lục Vỹ Thần đối với cô chẳng khác nào mang thai con của người khác, không quan tâm lại còn ghét bỏ.
Hà Tiết Âu ung dung ăn hết phần cháo thơm ngon, lau miệng sạch sẽ mới lên tiếng.
- Quên không báo với chị, tôi và Lục Vỹ Thần lửa tình nồng nhiệt, yêu thương nồng nàng, hôn nhân vô cùng mỹ mãn.
Hà Chỉ Nghi hai mắt đã đỏ nhìn cô, trong đầu có hàng vạn câu hỏi, rất muốn hỏi lý do tại sao lại gây khó dễ cho cô ta.
- Chẳng phải em yêu người khác sao?
- Đó là chuyện từ nửa năm trước rồi. Nửa năm có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, cưới trước yêu sau cũng đâu phải chuyện lạ?
Sự phẫn uất ngày càng lên cao, những chuyện tình cảm này sao lại rắc rối đến vậy, lừa người rồi lại lừa mình, đến cuối cùng chẳng biết là ai mới là người bị lừa gạt tình cảm. Hà Chỉ Nghi ôm lấy bụng, giận mà muốn siết chết đứa bé ở bên trong, cô ta cảm thấy nó chẳng phải là một viên kim cương cần nâng niu gìn giữ nữa, nó lúc này như một cái gai, liên tiếp khiến cô phải đau đớn tâm can.
Hà Tiết Âu nói tiếp:
- Không cần biết chị mang thai theo cách kì diệu nào, tôi chỉ biết cách chị chạy đến đây ăn vạ thật là ngu ngốc. Đại tiểu thư có nhan sắc, có nết na, có học thức của nhà họ Hà, mang thai con của em rể, còn cố gắng đơn phương giữ lấy, chạy đến Lục gia ăn ở, tranh giành chồng với em gái, cha mẹ xấu hổ đến không dám nhìn mặt ai, chị còn cảm thấy mình đúng. Chị có thấy mình bị ngốc hay không?