Lục Vỹ Thần từng rất muốn biết, tâm cơ của một người phụ nữ yếu đuối như Hà Chỉ Nghi sẽ đạt như thế nào. Rất tò mò cách thức mà cô ta sử dụng để có thể chen chân vào cuộc sống của hắn, hại hắn lao tâm khổ trí, khiến cho Hà Tiết Âu cũng phải kích động, gây sóng tạo gió trong nhà họ Lục.
Cuối cùng hắn cũng ghép nối được những chi tiết vụn vặt, vẽ ra được câu chuyện điên rồi, thấu hiểu được sự ngu ngốc, mù quáng của người đàn bà ham muốn tình yêu và danh vọng đến mất hết lý trí. Sự tình đã biết rồi, nhưng chẳng muốn đào sâu.
- Tiểu Âu, nói cha mẹ em đến thăm Hà Chỉ Nghi lần cuối đi!
- Được!
Hà Tiết Âu hiểu, chuyện trong gia đình không đáng để đào bới, làm nghiêm trọng lên. Kết cục dù sao cũng đã thấy được rồi, xử lí êm đềm một chút cũng là để bản thân không thấy mệt mỏi hơn.
Hà Dựt và Kiều Thoại Mỹ không còn mặt mũi nào để nhìn Lục Vỹ Thần. Xấu hổ chứ, nhà họ Hà có hai đứa con gái, hết đứa em lại tới đứa chị làm ra chuyện tày trời. Mối nghiệt duyên tưởng chừng chỉ có Hà Tiết Âu và Lục Vỹ Thần, cuối cùng lại là mối nghiệt duyên của hai chị em gái với một người đàn ông.
Lục Vỹ Thần biết họ hổ thẹn nên cũng tránh mặt. Sự xuất hiện của hắn sẽ khiến mọi người áp lực. Ân huệ cuối cùng của hắn, hắn để cho mọi người hưởng thụ trọn vẹn.
- Chỉ Nghi, về nhà với mẹ, đừng ở đây nữa, nhé?
Kiều Thoại Mỹ nhìn con gái khóc nấc trong lòng mình mà tim gan cũng như ai cứa đứt, không ai thấu được nỗi đau của phụ nữ ngoài phụ nữ. Bà liên tục vuốt ve mái tóc rối và tấm lừng gầy của Hà Chỉ Nghi, khuyên nhủ rất nhiều.
- Không quay về được nữa rồi...
Hà Chỉ Nghi biết, bây giờ tỉnh ngộ cũng đã muộn rồi. Cha mẹ cô tới đây, có lẽ là nhìn thấy cô lần cuối. Những gì cô đã làm, Lục Vỹ Thần không tha cho cô, pháp luật cũng sẽ không tha cho cô.
Sáng ngày mai, kết quả xét nghiệm sẽ có đầy đủ. Và cũng sẽ nhanh thôi, khi camera được lấy đi để điều tra, mọi chuyện sẽ được đưa ra ánh sáng.
Hà Chỉ Nghi suy nghĩ kĩ rồi, chẳng còn sự tốt đẹp nào dành cho cô ta nữa cả. Đến lúc này, dù đau đớn thế nào cũng phải nhận lấy hậu quả do sự tham lam của mình gây ra.
- Thần, có thể nói chuyện với em một chút không?
Hà Chỉ Nghi đứng nép mình sau cánh cửa, gương mặt hổ thẹn cúi gằm xuống, không dám đối mặt với Lục Vỹ Thần.
- Muốn nói về chuyện gì?
Chất giọng lạnh lẽo, chán ghét của hắn lại phát ra. Lục Vỹ Thần cơ bản là đến mặt của Hà Chỉ Nghi cũng không muốn nhìn, cô ta ở trong nhà hắn, như con ruồi, con muỗi ve vãn quanh hắn, phiền chỉ muốn giết bỏ.
- Em muốn nói thật với anh...
Lời này thật sự khó mà nói ra, bây giờ mới cảm nhận được việc mình làm khó chấp nhận đến nhường nào. Cô ta hít lấy một hơi sâu, nói.
- Em đã tráo đổi sinh phẩm của người đàn ông kia với anh. Em... đã đánh cắp t*ng trùng của anh, thụ tinh cho chính mình.
- Tôi đã biết rồi!
- Em xin lỗi…
Hà Chỉ Nghi nước mắt rơi lả chả, cô ta không chịu nỗi sự dơ bẩn của mình, sự thật này thật sự quá ghê tởm.
Lục Vỹ Thần không biểu cảm gì, hắn đã biết đến khả năng này trước đó. Hắn mặt lạnh chờ đợi, chờ nghe phần sau của câu chuyện kia.
- Em sẽ đi khỏi đây, đến nơi không ai thấy em nữa, không phiền đến cuộc sống của ai nữa. Trước lúc đó em có thể xin anh một điều không?
- Cô muốn gì?
- Xin anh để em sinh đứa bé này ra, để em chăm sóc nó. Chuyện ở HSMC, hy vọng anh có thể giúp em che giấu. Nếu mọi người biết được sự thật này, danh tiếng của nhà họ Hà sẽ vì em mà tan nát mất.
- Được. Lỗi của cô nên để một mình cô gánh chịu. Chuyện ngày mai tôi sẽ sắp xếp.
Lục Vỹ Thần không phải nương tay, chỉ là cho rằng bị ép đến nơi xa xôi, tự mình nuôi nấng một đứa con cũng là một hình phạt đủ nặng. Không để cô ta mang tiếng xấu cũng là giúp nhà họ Hà phải mang tiếng oan, nhà họ Lục có một vết nhơ. Một mình Hà Chỉ Nghi gây ra chuyện tày trời, làm sao có thể để vô số người bị vạ lây.
Mặt khác, vì nhà họ Hà là gia đình của Hà Tiết Âu, vì HSMC là tâm huyết của ông ngoại Trương, vì hắn là người điều hành Lục Thị, cho dù Hà Chỉ Nghi không cầu xin hắn cũng sẽ không để tương lai của mọi người bị ảnh hưởng.
…
HSMC ngày hôm sau phát đi thông cáo báo chị, đã tìm thấy sinh phẩm bị mất, sự cố chỉ do nhầm lẫn. Viện trưởng Trương Mục Đình đứng ra xin lỗi công chúng một lần nữa, tài trợ toàn bộ chi phí thụ tinh nhân tạo cho gia đình bị ảnh hưởng.
Việc sinh phẩm được tìm thấy trong nhãn của ai không được đề cập, trách nhiệm của nhân viên cũng không truy cứu. Lục Vỹ Thần đã đem một nửa sự thật hóa thành tro tàn, chôn giấu vào cát bụi, vĩnh viễn không để ai tìm thấy.