Edit: LaVie
Beta: Ano
Đêm đó qua đi, Lâm Lạc Chỉ buộc phải ở nhà Lục Kiến Trạch một tuần, tất cả bạn cùng phòng của cô đều về nhà sau kì thi, phòng cũng không còn ai, tuy rằng, quản lý kí túc xá nói rằng ký túc xá vẫn sẽ mở cho đến Lễ Năm Mới, nhưng Lục Kiến Trạch không yên tâm để cô một mình trong phòng, nên đã đến trường học, mang theo mọi đồ đạc của cô về nhà trước.
Lục Kiến Trạch vẫn cần theo giáo sư trong trường làm một dự án, trong khoảng thời gian này Lâm Lạc Chỉ cùng Lưu Tịch Duệ bàn luận, muốn nhanh chóng hoàn thành việc quay phim và chụp hình trong năm nay để kịp về quê ăn tết cùng Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch nói không cần mua vé xe, anh định chở cô về nhà, mùa xuân có quá nhiều người chen chúc, Lâm Lạc Chỉ vốn dĩ đã gầy, dễ bị xô té, cô liền cười nói anh chỉ biết nghĩ mấy điều vô nghĩa.
Trong vòng một tháng, mộng tưởng trước đây cũng đã trở thành hiện thực, Lâm Lạc Chỉ thấy nhẹ nhõm hẳn và dần quen với việc sống cùng anh.
Vào buổi sáng Lâm Lạc Chỉ sẽ là người thức dậy chuẩn bị thức ăn, Lục Kiến Trạch có thể ở trên giường thêm một lúc nữa, sau đó mắt khép hờ, đầu tóc rối bời vào phòng bếp ôm lấy bờ lưng mềm mại của cô.
Lâm Lạc Chỉ thúc giục anh đi rửa mặt, vì giáo sư của Lục Kiến Trạch khá nghiêm khắc, từ khi cô và anh sống chung, đôi khi anh sẽ đi muộn, mỗi lần như vậy đều bị giáo sư mắng mỏ hơn mười phút, Lâm Lạc Chỉ nghe xong vạn phần lo lắng, mà trước khi ra khỏi cửa anh đều thích ôm hôn cô, còn trong lòng cô lại thầm đếm ngược từng giây vì sợ anh bị trễ.
Nhưng những lúc thế này Lục Kiến Trạch nói cô không chuyên tâm, nên không có biện pháp nào khác, Lâm Lạc Chỉ phải đặt một cái đồng hồ báo thức ngay trên tủ giày để hối anh đi.
Tháng này so với phía trước ở trường học phụ lục quá đến còn muốn mau, năm cũ trước một ngày, hai người thu thập thứ tốt chuẩn bị về nhà.
Tháng này trôi qua nhanh hơn đợt ôn thi trước ở trường, trước thềm năm mới, cả hai thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lục Kiến Trạch vẫn chạy chiếc xe việt dã, vì Lâm Lạc Chỉ nói đường ở nhà không dễ đi, trước đây, từ trường về nhà đều phải giữ khư khư túi ni lông trong tay, trên đường phải băng qua một con sông cạn nhưng đầy đá, đi xóc tới mức cô muốn nôn ra hết mọi thức ăn trong dạ dày.
Nhưng đổi lại môi trường ở đây rất mát mẻ và trong lành, cộng thêm tâm tình vui vẻ khi về nhà, Lâm Lạc Chỉ ngồi ở ghế phó lái, nhỏ giọng hát.
Lục Kiến Trạch cười hỏi cô, “Vui như vậy à?”
Lâm Lạc Chỉ nhìn lại đống đồ mà cô mua cho ông nội ở hàng ghế sau, hưng phấn gật đầu: “Cuối cùng cũng được gặp ông nội.”
“Ừ.” Lục Kiến Trạch lặng lẽ nhìn cô qua kính chiếu hậu, nụ cười và ánh mắt của cô đều giống nhau, luôn luôn hồn nhiên và tràn đầy hy vọng, nó khiến cho anh cảm giác mỗi lần kiệt sức muốn gục ngã xuống nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại được tinh thần và trạng thái làm việc như ban đầu. Mỗi một ánh mắt mỗi một nụ cười của cô là kim chỉ nam cho mọi động lực của anh, anh biết điều này vô cùng quý giá nên luôn ra sức bảo vệ.
Lái xe từ thành phố N về nhà bằng đường cao tốc ít nhất cũng mất bảy đến tám tiếng, lúc đầu cô có thể luyên thuyên vui đùa nói chuyện với Lục Kiến Trạch một lúc, nhưng sau bốn giờ trôi qua, lại đi qua hai khu vực đổ xăng, Lâm Lạc Chỉ liền ngáp liên tục.
“Ngủ một lát đi,” Lục Kiến Trạch nói, “Tới nơi anh gọi em dậy.”
Lâm Lạc Chỉ chớp đôi mắt ướt lắc đầu nói, “Không đâu, em muốn ngồi nói chuyện với anh.”
Lục Kiến Trạch cười nhẹ, “Chỉ cần em bên cạnh anh là được rồi, không phải lo lắng cho anh.”
Lâm Lạc Chỉ thấy cô như đang chìm trong bể mật, cô liền lấy lại một chút tinh thần.
“Lục Kiến Trạch, để em kể cho anh một chuyện rất thú vị mà em thấy trong nhà kho lần trước,” Lâm Lạc Chỉ nói, “Trong lúc anh ra ngoài mua cơm.”
Lục Kiến Trạch dịu dàng nhìn cô, “Mười lăm phút?”
“Ừm, chỉ mười lăm phút đó thôi” Lâm Lạc Chỉ hắng giọng nói, “Anh còn nhớ cái hộp lớn lớn trong nhà kho không? Lúc đó em đang ngồi trên đó chụp hình.”
“Hhhh..,” Lục Kiến Trạch nhớ lại, “Anh chỉ nhớ bộ quần áo lao động quá khổ mà em mặc, dễ thương lắm.”
Lâm Lạc Chỉ xoa vành tai đang đỏ lên của cô, “Lúc đó có hai anh siêu cấp đẹp trai đi vào, vì Lưu Tịch Duệ không rảnh lo cho em, em liền đứng sau cái hộp, anh đoán xem em đã thấy gì?”
Lục Kiến Trạch nhíu mày hỏi, “Siêu cấp đẹp trai?”
“Dạ!” Lâm Lạc Chỉ không nhận ra cô nói gì sai, dù sao chỗ của Lưu Tịch Duệ không phải là siêu cấp mỹ nam thì cũng chính là siêu cấp mỹ nữ, nhưng mỗi lần cô đến đều đến cùng Lục Kiến Trạch và ở bên cạnh anh, nên không có thời gian bàn luận về mấy vấn đề này, hôm nay nhàn rỗi không có việc gì để làm liền tán gẫu với anh một lúc, đây là lần đầu Lục Kiến Trạch nghe được Lâm Lạc Chỉ nói về bọn họ như vậy.
Lục Kiến Trạch thở hắt ra, thành thành thật thật nói, “Anh không quá thích từ này.”
Lâm Lạc Chỉ khó hiểu quay qua nhìn anh, “Hả?”
“Vẫn nên gọi mấy người đó là đồng nghiệp đi, nghe có vẻ tôn trọng hơn.” Lục Kiến Trạch nghiêm trang nói.
Lâm Lạc Chỉ suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu, “Có lý, vậy gọi là đồng nghiệp đi.”
Lục Kiến Trạch nâng nâng khóe miệng.
Lâm Lạc Chỉ vỗ đùi nhớ tới chính sự, “Đúng rồi, anh đoán xem em đã thấy gì trong hộp đó?”
Lục Kiến Trạch phối hợp nói, “Cái gì?”
“Một con mèo nhỏ!” Lâm Lạc Chỉ có điểm kích động, “Đôi mắt con mèo đó rất sáng rất có hồn, màu xanh lam, bộ lông vừa dày vừa mềm mềm, quan trọng là nó ngoan lắm.”
“Em thích mèo à?” Lục Kiến Trạch hỏi.
Lâm Lạc Chỉ sửng sốt, không hiểu sao Lục Kiến Trạch đột nhiên hỏi cái này, nhưng cô gật đầu, bổ sung thêm, “Khi còn nhỏ lúc ở trên núi em đã thấy một con mèo, em liền hỏi ông nội xem có được phép mang nó về nhà không, ông liền nói có ôm về cũng vô dụng, mấy con mèo này đã quen cách sinh hoạt trên núi rồi, có ôm về nó cũng chạy mất, lúc đó em còn không tin liền đem nó ôm trở về nhà, buộc thêm một cái dây vào chân nó, nhưng sáng mai định ra cho nó ăn thì lại không thấy tăm hơi đâu”
“Con mèo đó đã quen sống trên núi rồi.” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói.
“Ừm,” Lâm Lạc Chỉ có chút thương cảm, “Nhưng mà anh biết sao không, một thời gian sau khi em lên núi cùng ông, lại thấy con mèo nhỏ nhỏ đó, nó lớn lên trông thấy còn mập mập nữa, khi lại gần thì con mèo lại chạy về phía em còn lộ ra cái bụng cho em xem, nó vẫn còn nhớ chủ cũ, do không quen sinh hoạt trong nhà nên nó mới chạy mất thôi.”
Thái dương một chút lạc sơn, ánh nắng chiều ở trên đường cao tốc hình thành một đạo tự nhiên phong cảnh tuyến.
Mặt trời dần lặn xuống núi, ánh chiều tỏa ra trên đường cao tốc tạo thành một khung cảnh chiều tà mỹ lệ.
Lâm Lạc Chỉ chợt nhớ tới điều gì đó, hốc mắt đỏ lên.
Đôi mắt Lục Kiến Trạch sâu lại, anh biết Lâm Lạc Chỉ đang suy nghĩ gì, “Lạc Chỉ, có những sự xa cách, từ thời khắc mà em sinh ra đã được định sẵn rồi.”
“Ông nội có những thứ không thể buông bỏ được, ông còn có nhiều kỷ niệm, ngôi nhà mà ông đã sống cùng với bà cả đời, cũng có bạn bè thân thích ở đấy,” Lục Kiến Trạch trầm giọng nhẹ nhàng nói, “Chúng ta có thể về thăm ông vào ngày nghỉ, kể cho ông về những nỗ lực của em, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, để đạt được nhiều thành công hơn, ông nội em nhất định sẽ vui mừng và hạnh phúc.”
“Thời gian dành cho một người là có hạn,” Lục Kiến Trạch nói, “Bọn họ luôn luôn trông đợi, cũng hy vọng em sống thật tốt, vậy em hãy để cho họ thấy bộ dáng khi em trưởng thành, có phải hay không?”
Lâm Lạc Chỉ lau đôi mắt, “Em, em đã trưởng thành, em không thể cứ mãi là đứa trẻ chỉ có thể dựa vào bọn họ, bây giờ em cũng đã có thể bảo vệ họ, em thậm chí sẽ lo cho ông có một cuộc sống tốt hơn.”
“Ừm,” Lục Kiến Trạch giơ tay ra sờ đầu cô, “Thật ngoan.”
Vì đến nơi vào buổi tối nên thôn có vẻ rất an tĩnh, Lâm Lạc Chỉ xuống xe mở cửa, Lục Kiến Trạch đưa xe vào sân.
Khi ông nội nghe tiếng động ngoài sân lập tức mở đèn trong phòng, vội khoác áo bông bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Lâm Lạc Chỉ trên mặt ông liền nở một nụ cười hiền từ xán lạn.
“Ông nội!” Lâm Lạc Chỉ chạy tới, ôm chặt lấy ông.
Lục Kiến Trạch từ trên xe xuống dưới, nhìn hai ông cháu liền bật cười theo, đầu tiên anh lấy đồ trên xe xuống, hầu hết là đồ mua cho ông nội.
Ông chú ý tới người đứng phía sau lưng Lâm Lạc Chỉ, vỗ nhẹ vai cô “Chỉ Nhi, cháu đưa tiểu Lục vào nhà nghỉ ngơi một chút, đi xe cả ngày chắc hai cháu mệt lắm rồi.”
Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ lau nước mắt, lùi về sau một bước, “Được rồi ông ạ.”
Lục Kiến Trạch xách theo hai túi lớn lại gần, Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại xem xe, Lục Kiến Trạch thấp giọng nói, “Đưa hết cho anh.”
Lâm Lạc Chỉ giơ ngón cái với anh.
Ông thấy hai túi lớn trên tay Lục Kiến Trạch, “Ai u, sao mua nhiều như vậy đồ vậy? Hai con sống đã vất vả rồi, về đây thăm ông là được, sao phải mang nhiều đồ như vậy làm gì.”
Lâm Lạc Chỉ cười lắc đầu, “Ông ơi, hiện tại con đã tự mình kiếm ra tiền rồi, những thứ này là vật dụng ông cần thôi, không lãng phí đâu ạ.”
Ông ngoài miệng nói không cần nhưng lại không giấu nổi nụ cười trên miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai đứa nhỏ này, nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vừa bước vào phòng, không khí nóng bao phủ lấy hai người: “Sao lại ấm như vậy ạ?”
Ông nội cười nói: “Không biết lúc nào hai con về nhà, nên ông vẫn luôn để bếp lửa như vậy, nhanh lên tiểu Lục, đem đồ cất đi, ông kiệt sức rồi.”
“Vâng.” Lục Kiến Trạch để đồ trên cái giường đất cạnh cửa sổ, ở trên không nóng, hẳn là không sao.
Ông kéo tay Lâm Lạc Chỉ ngồi xuống giường đất, nhìn thế nào đều cảm thấy không đủ, “Thật tốt Chỉ Nhi của ông đã trở thành cô gái lớn rồi.”
Lâm Lạc Chỉ cười, cô chỉ vị trí bên cạnh mình chỉ, “Anh ngồi đây đi.”
Lục Kiến Trạch tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhìn cô xong rồi ông lại hướng mắt tới nhìn Lục Kiến Trạch, ánh mắt hiền từ, không có ý gì, chỉ là nhìn lâu thêm một chút.
Lục Kiến Trạch mang theo lễ phép thẳng thắn cười với ông.
Khi đó ở bệnh viện, ông nội cũng nhìn anh với ánh mắt như thế này, nhưng bên trong đôi mắt ấy là một tầng thương cảm, hiện tại lại thoải mái.
Lâm Lạc Chỉ đứng dậy tách ra khỏi hai người, lại đưa tay Lục Kiến Trạch nắm lấy tay ông, đi sang bên kia lấy đồ vật.
Đôi tay đầy nếp nhăn nắm lấy tay của Lục Kiến Trạch, hỏi một câu khiến cho anh trở tay không kịp, “Hai con khi nào thì lấy nhau?”
Tay cầm túi của Lâm Lạc Chỉ run lên một chút, đồ vật bên trong va với nhau, phát ra tiếng “Loảng xoảng”.
Trong mắt ông tràn đầy ý cười, biết cháu gái thẹn thùng, coi như không nghe thấy, hòa ái nhìn Lục Kiến Trạch.
Đây cũng là lần đầu Lục Kiến Trạch đối mặt với vấn đề này, hơn nữa trước mặt là người ông Lâm Lạc Chỉ yêu thương, anh không muốn nói dối, vì thế, anh hạ giòn nói, “Dạ thưa ông, chúng cháu định khi nào tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ạ.”
“Bang!” một tiếng, Lâm Lạc Chỉ có chút hoảng loạn nói câu “Xin lỗi”, nhanh chóng lấy máy mát xa ra xem có bị hỏng gì không.
Lục Kiến Trạch nhìn sự hoảng loạn Lâm Lạc Chỉ, khóe miệng nhiễm ý cười.
Ông cũng nhìn thấu, nắm chặt tay Lục Kiến Trạch, chậm rãi nói, “Chỉ Nhi đã nói cho ông biết rồi, ông biết con là đứa trẻ ngoan, năm đó bà nội Chỉ Nhi nằm viện, chúng ta đều nhờ con chạy lên chạy xuống giúp đỡ, sau này vì nhớ bà nội mà Chỉ Nhi cũng không đặt tâm vào việc học hành, cũng may là có con ở bên động viên đứa nhỏ này của ông, ở trường cũng là con phải chạy vài vòng để giúp đỡ nó học tập, Lạc Chỉ có thể đi đến ngày hôm nay đều có con ở bên cạnh, ông thực sự rất cảm kích con.”
Lưc tay của ông lão không bằng lực của người trẻ tuổi, nhưng Lục Kiến Trạch lại cảm nhận được cái nắm tay như có trọng lượng nghìn cân, đây không chỉ đơn giản là giãi bày tâm sự của một người người ông thương cháu, mà còn là đang phó thác anh.
Lục Kiến Trạch thanh âm cũng trở nên trầm thấp ổn trọng, anh hơi dùng sức nắm chặt lấy tay ông, “Ông nội, xin ông yên tâm.”
“Được được,” đôi mắt đầy nếp nhăn của ông nội tràn ngập tình yêu, “Hai đứa con đều là cháu ngoan của ông, có con ở đây, ông cũng đã yên tâm, bà nội cũng yên tâm rồi, ở nhà thêm vài ngày nữa là tới Tết, năm mới đến có nhiều thịt ba chỉ và trứng vịt lộn, đến lúc đó có thể vừa rán, vừa luộc, vừa ăn. Các con tuy bận bịu, nhưng cũng đừng ăn ở ngoài nhiều quá, sẽ hỏng dạ dày.”
- -----oOo------