Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 42: Bí mật của Thiển




Đêm khuya thanh vắng, vạn vật đang đắm mình trong sương đêm, loài người say giấc nồng bên gối.
Thiển thấy Khánh Băng đang ngủ say nên rón rén xuống giường, anh đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra vườn sau, bầu trời đêm nay không trăng, chỉ có những vì sao lấp lánh sôi xuống khu vườn, khiến cho cảnh vật thêm huyền ảo.
Ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn thật lâu, Thiển đi đến thư phòng…
Giải quyết xong những công việc cần thiết, Thiển nhìn lên vách gỗ, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh mùa xuân, bức tranh này Hương quản Tần vô cùng yêu thích. Anh đến gần bức tranh và đưa tay lên chạm vào bức tranh, căn phòng bí mật liền xuất hiện trong mắt anh.
‘Mày đến rồi à thằng súc sinh?’
Thiển lạnh lùng lên tiếng hỏi “sao lại chửi con?”
Mắt Hương quản Tần thoáng buồn “mày đúng là loại súc sinh, đến cha ruột của mình mà vẫn ra tay sát hại!”
“Cha nói gì vậy? Chuyện cha qua đời không hề liên quan đến con”.
‘Mày tưởng tao không biết gì sao? Tao vẫn chưa tận số, tao chỉ bị thương nặng, vẫn có thể chữa trị được…vậy mà mày ra tay giam giữ linh hồn của tao để chiếm lấy thể xác’.
Sắc mặt Thiển càng trở nên âm u lạnh lùng hơn “cha thấy mình rất uất ức sao?”
Hương quản Tần cười khổ “mày đúng là một tên súc sinh, chỉ vì muốn sống bên cạnh một ả đàn bà mà lại đẩy cha ruột của mình vào đường cùng”.
“Không phải tôi vì một người phụ nữ mà chiếm lấy thể xác này, tôi có rất nhiều cách để được ở bên cạnh Khánh Băng. Thật ra là do cha quá vô dụng khi sở hữu cái thể xác này mà thôi!”
Hương quản Tần nhíu mày “Ý mày là sao?”
Thiển thở dài “Cha thông minh tài giỏi để làm gì mà quanh năm chỉ quanh đi quẩn lại cái nơi nghèo khó này?”
‘Tao vì yêu mảnh đất này nên không muốn rời đi!’
“Vì thế nên sự nghiệp mới cứ mãi giẫm chân tại chỗ, tôi thì không giống với cha…tôi ra sức học hành để thoát khỏi cái nơi này, không may tôi lại bị người ta hại chết”.
Hương quản Tần nhìn Thiển không chớp mắt!
“Tôi chết một cách oan ức như vậy, cha lại không vì tôi mà truy tìm thủ phạm hại tôi, để vong hồn của tôi được thanh thản ra đi, ông suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc. Năm xưa cũng thế…mẹ tôi bệnh nặng, ông cũng không hề quan tâm hay hỏi han, đến lúc bà ấy qua đời thì ông cũng chỉ hững hờ tổ chức tang lễ cho có lệ, trong mắt ông chỉ có ả Như Hoa, ả ta thì có gì tốt lành chứ, suốt ngày chỉ biết chìm trong những thú vui trụy lạc”.
‘Thế mày giam giữ tao ở đây làm gì?’
“Đợi đến ngày lành tháng tốt, tôi sẽ biến ông trở thành thần hộ mệnh, tôi sẽ phong ấn ông vào mảnh ngọc bích trừ tà ma cho Khánh Băng đeo lên cổ, bọn tà ma kia sẽ không thể hại được cô ấy nữa!”
‘Mày…tao không ngờ, ả đàn bà kia lại quan trọng hơn cả cha của mày, mày đúng là một tên ác ma!’
Thiển không nói gì thêm, chỉ ung dung rời khỏi căn phòng bí mật…
“Không ai có thể ngăn được việc mà thằng Thiển này muốn làm”.
Cánh cửa của căn phòng bí mật vừa được khép chặt thì Thiển nghe có tiếng bước chân.
- Thiển!
Thiển giật mình, liền lên tiếng hỏi “kìa bà xã, khuya rồi sao không ngủ mà lại chạy đến đây?”
Khánh Băng chạy đến ôm Thiển thật chặt “nửa đêm tỉnh giấc, không thấy anh…em lo sợ lắm!”
“Được rồi, là lỗi của anh”.
Thiển bế Khánh Băng lên và đi thẳng về phòng…anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
“Bà xã ngủ ngoan nào!”
Khánh Băng mỉm cười, chỉ cần được bên cạnh Thiển là cô thấy lòng bình an và ấm áp, bao nỗi sợ hãi trong cô liền tan biến.
Thiển xoa nhẹ vùng trán Khánh Băng, chỉ qua một lúc thì cô đã ngủ ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.