Trộm Mộ Nuôi Chồng

Chương 43: Thiển cũng có ngày sống xa vợ




“Bà xã!”
Khánh Băng mỉm cười dịu dàng “anh dậy sớm thế?”
“Bà xã đang làm gì đó?”
- Em ướp trà cho anh.
Thiển ôm lấy Khánh Băng ''những việc này bà xã cứ để bọn hầu nữ họ làm!"
- Như vậy thì có ý nghĩa gì nữa đâu. Em muốn tự tay ướp trà cho anh.
Nhìn cả người Khánh Băng ướt sũng mà Thiển không khỏi xót xa “bà xã nhanh về phòng thay đồ đi, kẻo lại cảm lạnh”.
- Dạ!
Thiển nắm chặt gói trà trên tay mình, hương sen thơm dịu nhẹ từ gói trà phảng phất khiến Thiển vô cùng dễ chịu. Cũng vì nắm trà này mà vợ anh đã phải vất vả, buổi chiều tối hôm qua cô đã lội ra giữa hồ sen và đặt trà vào những đóa hoa sen, qua một đêm nằm trong hoa sen và hứng sương đêm thì những lá trà này mới thơm đến vậy. Sáng nay cô lại phải dậy sớm để thu hoạch trà, từng lá trà thơm thế này đã phải tốn biết bao công sức của cô.
“Bà xã tắm xong rồi à?”
Khánh Băng gật đầu “Dạ!”
“Có lạnh lắm không?”
- Không, em tắm bằng nước ấm mà.
“Nhớ lời anh dặn, sau này đừng ướp trà nữa!”
Khánh Băng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Thiển.
“Anh có món quà tặng cho em đây”.
Khánh Băng nhìn thấy sợi dây chuyền, có cả mặt dây chuyền…nó được làm bằng ngọc, có màu xanh rất đẹp.
- Là ngọc bích đúng không anh?
“Đúng rồi bà xã, để anh giúp em đeo nó lên cổ”.
Khánh Băng rất thích màu xanh, nhất là màu xanh ngọc bích, chỉ cần nhìn thấy nó là trong lòng cô thoải mái vô cùng.
“Bà xã thấy thế nào?”
- Nó rất đẹp, em rất thích nó.
“Không ngờ anh chọn đại mà lại hợp với em đến thế!”
Khánh Băng sờ mãi mặt ngọc dây chuyền, nó có cảm giác như rất ấm khiến cô không muốn rút tay về.
…………………
‘Khánh Băng…’
Trong cơn mê giữa giấc ngủ ngon, Khánh Băng nghe có ai đó gọi tên mình…cô mơ hồ mở mắt và lọ mọ ngồi dậy, cơn buồn ngủ vẫn còn, cô khẽ ngáp dài…nước mắt ướt cả mi.
‘Khánh Băng…’
- Ai vậy?
‘Khánh Băng, là tôi đây’.
- Ai đó?
- Ai?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Khánh Băng hỏi lại “là ai gọi tôi vậy?”
Chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cô tiếp tục nằm xuống ngủ.
Buổi sáng sớm thức dậy, cô nhớ đến chuyện đêm qua có ai đó gọi tên mình. Suy nghĩ một lúc thì cô lắc đầu “haiz…có lẽ là một giấc mơ, chắc do gần đây mình hay suy nghĩ vẩn vơ”.
Thiển thấy Khánh Băng ngồi thừ người, anh khẽ hỏi “bà xã sao vậy?”
- Thiển!
“Em sao vậy bà xã?”
- Em thì có làm sao.
“Anh có chuyến đi công tác ở Thành đô một tuần, em ở nhà một mình nhớ chú ý đến sức khỏe, không có việc gì cần thiết thì đừng đi ra ngoài!”
- Anh đi công tác đến một tuần sao?
“Ừm!”
- Lâu quá vậy.
“Ngoan…xong việc, anh tức tốc về với bà xã ngay”.
- Em biết rồi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
“Ừm!”
Sau khi tiễn Thiển đi xa, Khánh Băng có cảm giác căn nhà này trở nên lạnh lẽo, nói cách khác là ảm đạm. Cưới nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thiển chấp nhận rời xa cô, cô biết Thiển là người đàn ông có chí hướng, thời gian qua anh tập trung đọc sách để tham gia kỳ thi này. Làm một người vợ, cô đương nhiên luôn ủng hộ chồng mình, lúc nào cũng mong anh ngày một thăng tiến trên bước đường công danh, cô phải nén nước mắt chia ly mà gượng cười khi tiễn đưa anh…để anh yên tâm thi cử.
//Thưa bà, đã đến giờ cơm trưa.
Khánh Băng lạnh lùng nhìn cô hầu nữ “ta không muốn ăn”.
//Bà đừng bỏ bữa, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Ông trở về mà thấy bà ốm yếu hơn thì chúng tôi sẽ bị phạt nặng đó.
Khánh Băng nhíu mày, cái này thì cô phải thừa nhận. Lần trước cô bị ốm, khẩu vị kém nên ăn ít…vậy mà Thiển liền cho phạt nặng người nấu bếp.
- Được rồi, chút nữa ta sẽ ăn.
…………………
//Thưa ngài Chánh sở, cho gọi tôi có việc gì cần dặn dò?
Chánh sở nhìn thư ký của mình rồi ôn tồn lên tiếng hỏi “Cậu chuẩn bị cho kỳ thi đến đâu rồi?”
//Bẩm ngài Chánh sở, mọi việc đều đã chuẩn bị đâu vào đấy. Chỗ ở của các Tú tài cũng đã được chuẩn bị chu đáo.
Chánh sở hài lòng gật đầu “kỳ thi lần này không chỉ có các bậc Tú tài, mà còn có cả Quan lại của các địa phương đến tham gia”.
//Bẩm Chánh sở, kỳ thi lần này có sự tham gia của Hương quản Tần…nghe đâu ông ấy từng là một Tú tài ưu tú nhất trong lịch sử Tú tài.
Chánh sở nghĩ ngợi một lúc thì chợt nhớ ra “à…ta nhớ rồi, năm xưa vì yêu đất mẹ nên cậu ta dừng lại cuộc thi vào đại học, mà trở về quê làm Hương quản, bao nhiêu năm qua cũng không thấy cậu ta ló mặt ra khỏi địa phương. Sau giờ cậu ta lại có hứng thú thi cử nữa vậy? Nhớ không nhầm thì hiện tại cậu ta cũng sắp bước đến cái ngưỡng tuổi ngũ tuần rồi thì phải!”
Thư ký gật đầu “có khi con người ta đã nghĩ thông suốt, nhân lúc vẫn còn đi đứng nổi thì làm nên việc gì đó lớn lao cho có tiếng vang”.
Chánh sở bật cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.