Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 25:




Edit: Ry
Trái tim không thể khống chế được cứ thế nhảy lên, Tạ Thời Dã chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào tê dại.
Mắt thường cũng có thể thấy được màu đỏ nhàn nhạt leo ra từ vành tai y.
Lúc này, Chung Xương Minh bỗng hô cắt, gián đoạn thứ đang vô hình phun trào trong bầu không khí.
Đoàn làm phim khôi phục sự ồn ào, lòng bàn tay Phó Húc rời khỏi bên mặt Tạ Thời Dã. Mất đi sự chở che ấp ám kia, gò má y cảm nhận được rõ ràng hơi lạnh trong không khí.
Tạ Thời Dã vô thức cọ mặt lên vai, lại quên mất lúc này y đang không mặc quần áo, không có xúc cảm của lớp vải thô như tưởng tượng, mà còn khiến tóc mai bên mặt trở nên ướt át vì nước dính trên vai, quăn quăn dán lên má.
Chung Xương Minh đang ngồi sau máy giám sát, trầm mặt suy tư một hồi, quyết định để bọn họ quay lại một lần nữa, lần này theo đúng kịch bản cũ. Chung Xương Minh không nói gì với hành vi tự tiện đổi lời thoại của Tạ Thời Dã, nhưng Tạ Thời Dã lại rất để ý.
Trước khi quay lại, y không ngừng nhìn sắc mặt của Chung Xương Minh, thầm phiền não.
Y nghĩ mình đúng là điên, sao lại sửa lời thoại vào đúng cái thời điểm đó. Mà tại sao đạo diễn lại không kêu dừng nhỉ, những người khác sẽ thấy việc này như thế nào đây.
Phó Húc khoác lên người một cái khăn tắm, trước khi quá trình quay kết thúc, anh không thể mặc áo vào, chỉ có thể dùng khăn che lại, đề phòng bị cảm lạnh.
Anh cầm kịch bản trong tay, dù đã thuộc hết lời thoại nhưng vẫn muốn đọc thêm mấy lần. Có lẽ là nhận ra Tạ Thời Dã đứng ngồi không yên, là học trò của Chung Xương Minh, còn là nam chính trong phim của ông, Phó Húc định giơ tay vỗ vai Tạ Thời Dã, an ủi y vài câu.
Nhưng cánh tay vừa giơ lên được một nửa, ánh mắt bỗng rơi trên đầu vai trần truồng của y, Phó Húc cứng nhắc thu tay lại, không chạm vào nữa.
Tạ Thời Dã vừa mới thu hồi sự chú ý khỏi người Chung Xương Minh, quay đầu lại thì thấy cánh tay anh giơ lên được một nửa lại rụt về, y cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Sao thế?"
Y tưởng là Phó Húc muốn gọi mình.
Ánh mắt Phó Húc rơi trên kịch bản: "Vừa rồi cậu diễn không tệ đâu, xem phản ứng của thầy thì hẳn là hôm nay kết thúc công việc sẽ thảo luận lại với Hạng lão sư, rồi mới quyết định nên dùng cảnh nào."
Dù sao cũng là trực tiếp sửa lời thoại.
Còn sửa đến mức thay đổi hẳn ý nghĩa, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả thiết lập nhân vật.
Nhìn tình huống này, có lẽ Chung Xương Minh cảm thấy sự thay đổi này quá bất ngờ nhưng cũng rất không tệ, bởi vậy mới xoắn xuýt, chỉ có thể thương lượng lại với biên kịch rồi mới đưa ra quyết định.
Buổi tối kết thúc quay phim, họ còn có một buổi phỏng vấn ngắn, khoảng chừng hai giờ.
Đại khái là hôm nay phải phối hợp với thời gian phỏng vấn, hơn nữa cũng phải quay cảnh của nhân vật phụ, nên Chung Xương Minh rất sảng khoái để hai người bọn họ tan làm trước.
«Xuất Thế» có bối cảnh dân quốc, thời đại đó có thể tạo nên rất nhiều cốt truyện cũng như nhân vật kinh điển.
Chung Xương Minh có tham vọng, Hạng Tiến lại có lòng, thế nên các tình tiết trong kịch bản đều được phát huy vô cùng tinh tế.
Có rất nhiều vai phụ, cảnh quay cũng nhiều, dẫn đến việc chu kỳ quay bị kéo ra rất dài, nhân vật chính về cuối lại chưa chắc đã có cảnh quay.
Cho nên khi Cao Lương đưa ra yêu cầu cho Tạ Thời Dã kết hợp với quay chương trình giải trí và các hoạt động thương nghiệp, cũng không phải là không thể chấp nhận, tất cả đều có thể điều chỉnh.
Tạ Thời Dã trở lại phòng khách sạn, đầu tiên là đi tắm, sau khi sấy tóc, y buộc tóc lên, để mặc cho mấy sợi rơi xuống. Y đã là minh tinh lâu năm, đương nhiên biết nên làm thế nào cho mình trông đẹp mắt nhất trước ống kính.
Cho dù chỉ là kiểu tóc nhìn qua tưởng đơn giản, cũng phải trải qua rất nhiều điều chỉnh.
Đương nhiên là y không thể làm tốt hơn thợ trang điểm được, nhưng so với đại đa số người bình thường thì kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.
Thậm chí y còn đánh thêm một lớp phấn nhạt, vẽ chút lông mày.
Trong giới giải trí, ngũ quan của nghệ sĩ nam còn phải đẹp hơn nghệ sĩ nữ, bởi vì nghệ sĩ nam chỉ có thể trang điểm đơn giản, trông phải thật nhạt và tự nhiên. Không giống như nghệ sĩ nữ có thể tỉ mỉ vẽ lại từng bộ phận trên mặt.
Dù là sau đó có thể chỉnh sửa clip rồi ảnh, làm thêm đủ loại nắn bóp, điều kiện tiên quyết vẫn là phải có nền tảng.
Tạ Thời Dã thay mấy bộ quần áo, cuối cùng quyết định mặc một chiếc áo tơ tằm màu trắng bạc, kiểu dáng có hơi châu Âu, cổ áo là những sợi dây đan vào nhau, để lộ ra một phần nhỏ da thịt bên trong và chút xương quai xanh, vạt áo bỏ vào trong quần, tạo ra một bờ eo xinh đẹp.
Tạ Thời Dã còn chọn một đôi khuyên tai, nhưng chỉ đeo một bên, cũng không phải kiểu dáng quá khoa trương, xen lẫn trong làn tóc chỉ lộ ra chút ánh sáng lấp lánh.
Y gặp Phó Húc trên hành lang, trang phục của Phó Húc cực kỳ đơn giản, một cái áo phông ngắn tay phối với quần jean, trông trẻ trung vô cùng. Nhưng so với Tạ Thời Dã thì lại thành mờ nhạt.
Mắt Phó Húc quét qua người y, nhẹ nhàng hít vào một hơi. Tạ Thời Dã thoáng cảm thấy mất tự nhiên, thật ra y rất tự tin với phong cách ăn mặc của mình, mỗi một bộ quần áo của y đều đã được nhà tạo hình tỉ mỉ chọn lựa.
Nhưng ở trước mặt người mình thích, dù có là chú chim công kiêu ngạo cũng sẽ có lúc không dám giương cánh khoe đuôi.
Y mất tự nhiên sờ lên tai, lòng bàn tay đè lên chiếc hoa tai lành lạnh, ổn định lại nỗi lòng, y hỏi: "Sao vậy, tôi trông kỳ quái lắm sao?"
Phó Húc lắc đầu: "Không đâu." Anh lại nhìn Tạ Thời Dã thêm mấy cái: "Cảm giác không quá chân thực."
Tạ Thời Dã khó hiểu hỏi lại: "Cái gì không chân thực?"
Phó Húc cười: "Thì bỗng có cảm giác hóa ra cậu thật sự là đại minh tinh."
Anh thấy Tạ Thời Dã nhíu mày, vội nói: "Bởi vì trông cậu ăn mặc rất đẹp." Lời này vừa ra, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, vội vàng bồi thêm một câu: "Ý của tôi là trang phục kiểu này mặc dù rất kén người mặc, nhưng lại rất hợp với cậu, tôn cậu lên."
Càng nói càng không đúng, Phó Húc dứt khoát đổi sang vấn đề khác: "Tôi có nên đi thay một bộ quần áo khác không nhỉ, tôi cảm thấy mình mặc thế này có hơi quá xuề xòa."
Anh khó xử sờ cằm: "Nhưng hình như là tôi không mang theo bộ quần áo đẹp nào."
Thật ra Phó Húc cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, anh đã là nam diễn viên giải nghệ được mấy năm rồi, lối ăn mặc đã đi theo phong cách trai thẳng tùy ý cẩu thả.
Trừ phi là tham dự lễ trao giải hoặc là vài trường hợp yêu cầu trang trọng, anh sẽ mặc âu phục mà bên nhãn hàng cung cấp, chứ thường ngày toàn mặc bừa, đương nhiên là không bao giờ có thể tỉ mỉ trong cách ăn mặc như Tạ Thời Dã.
Nào ngờ Tạ Thời Dã lại nói: "Đây là lần đầu tiên anh nhận phỏng vấn sau khi trở về nhỉ."
Giọng điệu của y quá khẳng định, đến mức mà Phó Húc lập tức ừ một tiếng trong vô thức.
Tạ Thời Dã nghiêm túc nói: "Vậy anh nên mặc đẹp một chút, đây là lần đầu tiên fan điện ảnh của anh nhìn thấy anh trở về."
Phó Húc có chút không hiểu nhìn y, Tạ Thời Dã đã vỗ tay quyết định: "Mặc đồ của tôi đi, sẽ hơi chật một chút nhưng không sao đâu, áo khoác âu phục chắc cũng mặc vừa đấy."
Dứt lời, Tạ Thời Dã lập tức quay người đi về phía phòng mình, bước được mấy bước lại quay đầu: "Đi thôi, theo tôi."
Phó Húc không còn cách nào khác bị Tạ Thời Dã mang vào phòng.
Lần trước anh vào phòng Tạ Thời Dã không hề thấy cái xe treo quần áo kia, hôm nay lại xuất hiện, chắc là bình thường đặt ở trong phòng trợ lý, hôm nay phải dùng đến nên mới đẩy tới.
Trên chiếc xe treo đầy quần áo, đều được bọc túi chống bụi.
Tạ Thời Dã nhanh chóng mà chuẩn xác lấy ra một bộ quần áo, gần như là không cần nghĩ y đã có thể xác định được bộ quần áo này sẽ hợp với Phó Húc.
Áo sơ mi màu đen với bộ âu phục cùng gam màu, bờ eo được siết lại thành một đường cong đẹp mắt, và một chiếc cà vạt gradient làm điểm nhấn. Màu xám và xanh lá cây đậm trên chiếc cà vạt là tất cả màu sáng của bộ trang phục này, vừa cổ điển lại vừa thời thượng.
Tạ Thời Dã nhìn đống quần áo trải trên giường, khẽ gật đầu: "Anh thay đi."
Phó Húc đành phải đứng dậy, ngón tay nắm lấy vạt áo kéo lên.
Anh không phải chưa từng thay quần áo trước mặt người khác, ở trong phòng hóa trang thường xuyên phải như vậy, nhưng anh chưa từng trải qua tình huống chỉ có mình Tạ Thời Dã.
Có một số việc không thể nghĩ, vì càng nghĩ sẽ càng có vẻ mờ ám, có tật giật mình.
Phó Húc không ăn trộm, đương nhiên cũng không chột dạ. Anh không che không đậy, dùng tốc độ bình thường thay xong cái áo, sau đó thay quần.
Lúc này Tạ Thời Dã đã đi tới trước máy pha cà phê, đứng quay lưng lại với anh, y hỏi: "Anh có muốn uống cà phê không?"
Y nghe thấy một tiếng kéo khóa lưu loát, tiếng dây lưng lạch cạch vang vọng, sau đó là tiếng Phó Húc truyền đến: "Ừm, cho tôi xin một cốc."
Pha xong cà phê thì Phó Húc cũng mặc xong quần áo. Quả nhiên đúng như Tạ Thời Dã tưởng tượng, là hương vị lạnh lùng mà cấm dục, cúc áo được cài đến tận cổ, mà lúc này Phó Húc đang rũ mắt cài khuy tay áo, đó là một trong những động tác gợi cảm nhất của người đàn ông.
Yết hầu Tạ Thời Dã di chuyển, y vội vàng dời ánh mắt: "Thiếu mất cái đồng hồ rồi."
Phó Húc nói: "Không cần phải thế đâu."
Tạ Thời Dã không nghe anh, lấy ra mấy cái hộp nhung. Y không mang theo nhiều, chỉ có ba cái, đều là hàng xa xỉ.
Y chọn một cái trong số đó, để Phó Húc vươn tay, y tự mình đeo lên cho anh.
Hai người bọn họ đều không lên tiếng, trong phòng chỉ có tiếng cà phê nhỏ giọt vào cốc, từng tiếng tí tách vang lên, ngay cả tiếng ù ù của máy pha cà phê cũng biến mất.
Đeo được đồng hồ lên, Tạ Thời Dã định nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình hơi khàn.
Y ho khan mấy tiếng rồi hắng giọng: "Anh biết làm tóc chứ?"
Phó Húc ừ, thu tay về, dường như là đang đánh giá đồng hồ trên cổ tay: "Tôi phải cẩn thận không va hỏng nó mới được."
Tạ Thời Dã nói: "Va hỏng cũng không sao đâu, cũng chẳng đáng bao tiền, không phải đồ của nhãn hiệu, là tôi tự mua."
Y giương mắt lên, đúng lúc va vào đôi mắt của Phó Húc, trong đó có ý cười nhàn nhạt. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc: "Cậu lại đùa tôi, rõ ràng cái đồng hồ này mà hỏng, có khi tôi phải lấy hết cát-xê đóng phim «Xuất Thế» này để trả cho cậu mất, chưa biết chừng phải xin cậu cho nợ ấy."
Tạ Thời Dã buồn cười lắc đầu, khẽ thốt ra câu nói hươu nói vượn.
Cái đồng hồ này trong lòng y thật sự không quý, thậm chí nó còn không bằng Phó Húc cười với y một cái.
________________________
Trước có simp lord Kurosawa, giờ có simp lord Tạ Thời Dã =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.