Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 87:




Edit: Ry
Mà phản ứng đầu tiên của Tạ Thời Dã, lại là quay sang bảo thợ quay tắt máy quay.
Vừa quay qua đã thấy anh trai quay phim đậy ống kính lại, anh trai này có kinh nghiệm phong phú, sợ máy quay sẽ gây tai họa nên vừa thấy tình huống này là cất máy đi ngay rồi.
Tạ Thời Dã chạy tới bên cạnh xe, trông mong nhìn Phó Húc đang ngồi trên ghế lái. Đối phương vẫn đang cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu y, để y lùi lại, còn anh thì mở cửa xe, cực kì đẹp trai nhảy xuống. Tạ Thời Dã nhớ anh đến không chịu nổi, chỉ muốn chạy tới ôm thật chặt, nhưng phải kiềm chế.
May mà có kính râm che, chứ không cần có gương Tạ Thời Dã cũng biết mắt mình đang ướt sũng, mặt mũi ngập tràn sự hân hoan vui sướng và nhớ nhung khắc cốt ghi tâm.
Một đôi tay cứ ngo ngoe muốn vươn tới, lại không dám chạm vào Phó Húc. Không ngờ một giây sau đã bị Phó Húc nhìn ra, kéo y tới ôm một cái thật chặt, thật mạnh, ngập cả cõi lòng.
Tạ Thời Dã nhân cơ hội vùi mặt vào cổ Phó Húc, dùng sức cọ xát. Lúc Phó Húc buông y ra, bờ môi còn cọ qua vành tai y, rơi xuống một nụ hôn vô tình.
Thật ra là do Tạ Thời Dã có tật nên giật mình, chứ bạn thân lâu ngày không gặp có ôm nhau một cái cũng chẳng sao hết, ít nhất là ở trong mắt người ngoài thì hai người bọn họ chỉ là có quan hệ rất tốt.
Phó Húc quay đầu dùng tiếng địa phương nói vài câu với người bạn đi cùng, người kia chỉ vào Chanh Tuyết, hỏi gì đó, Phó Húc chỉ cười mà không trả lời.
Lúc này Chanh Tuyết đi tới, lắp bắp hỏi: "Anh Tạ, đây là..." Ánh mắt cô nàng do dự rơi trên mặt Phó Húc, khựng lại một hồi, rồi đột nhiên hoảng sợ nói: "Phó Húc!"
Phó Húc tốt tính tươi cười: "Không ngờ thanh niên bây giờ vẫn còn có người biết tôi."
Tạ Thời Dã giơ tay đánh Phó Húc một cái: "Anh cũng có già đâu."
Chanh Tuyết ngại ngùng nở nụ cười, hai anh trai người bản địa đi ra góc hút thuốc, Chanh Tuyết thanh tú động lòng người đứng giữa bọn họ, cô nàng vốn là tuýp hay nũng nịu tỏ ra dễ thương, rất biết cách nói chuyện.
Tạ Thời Dã cũng muốn giống hai anh trai kia, cùng Phó Húc đi ra góc ôn chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được cơ hội.
Vẫn là Phó Húc đặt tay lên vai y trước, kéo y vào trong lồng ngực mình, nói với Chanh Tuyết: "Đằng kia có bán trà sữa nóng, em uống không?"
Chanh Tuyết vô thức gật đầu, Phó Húc lập tức ôm Tạ Thời Dã nói: "Đi thôi, giúp anh xách đồ."
Tạ Thời Dã mất tự nhiên hỏi: "Có xa không, em còn đang quay."
"Không xa, anh biết em đang quay." Phó Húc nhìn Chanh Tuyết một cái, mỉm cười nói: "Anh biết cô ấy."
Cửa tiệm kia đúng là không xa, có bán trái cây và bánh nang, còn có cả thịt dê nướng. Phó Húc mua quà vặt và trà sữa nóng cho cả những người khác nữa, Tạ Thời Dã đi theo bên cạnh anh: "Tại sao anh lại biết Chanh Tuyết?"
Phó Húc lấy tiền ra thanh toán, nhận đồ từ chủ quán, cười như không cười nói: "Tiểu Dã, anh chỉ là không thích chơi điện thoại, không phải là không lên mạng."
"Anh thấy hot search trên Weibo?" Tạ Thời Dã trả lời, y cũng không lo lắng lắm, bởi vì y cho rằng Phó Húc ở trong giới giải trí thì hẳn phải biết mấy thứ đó chẳng qua là bên quay chương trình muốn gây chú ý thôi.
Nhưng y vẫn muốn giải thích một chút, vì thái độ rất quan trọng. Tạ Thời Dã nói: "Em với cô ấy chỉ là mánh lới cho họ gây chú ý thôi, nếu thật sự có gì thì sao có thể lên hot search được."
Tay Phó Húc cầm bánh nang vừa ra lò, ấm áp mềm mại, anh xé một miếng đưa tới bên miệng Tạ Thời Dã: "Thật không?"
Tạ Thời Dã mở to hai mắt, không dám tin nói: "Anh không tin em?"
Phó Húc biết đùa nữa thì bạn trai nhỏ của anh sẽ đau lòng mất, anh luôn không nỡ làm vậy. Phó Húc đút miếng bánh vào trong miệng Tạ Thời Dã, nhìn đối phương phồng má nhai đồ ăn, cắn cũng rất dùng sức, hình như là giận rồi. Anh nói: "Đương nhiên là anh tin em, chỉ là nhìn thấy ảnh vẫn không vui."
Tạ Thời Dã phát hiện Phó Húc luôn rất thẳng thắn về việc mình ghen, hồi trước với Tống Y cũng vậy. Y yêu Phó Húc, đương nhiên sẽ không cảm thấy việc đối phương ghen tuông có gì phiền phức, mà con tim còn thấy bủn rủn, chỉ hận không thể hôn anh một cái, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ: "Sao anh lại hay ghen thế nhỉ."
Phó Húc dùng ngón cái lau vụn bánh trên miệng y: "Ghét à?"
"Thích lắm! Thích chết đi được!" Tạ Thời Dã lè lưỡi, liếm lên ngón tay đang chuẩn bị rời khỏi miệng mình.
Màu mắt Phó Húc thêm sậm, ngón tay còn dính phần ướt át, anh hung hăng bóp mặt Tạ Thời Dã: "Thấy anh ghen vui lắm hả?"
Tạ Thời Dã cười hì hì, chết cũng không hối cải nói: "Vui chứ, ai bảo lúc nào em cũng là người ghen."
Lời này khiến Phó Húc thấy oan muốn chết, anh lấy đâu ra nhiều giấm cho Tạ Thời Dã ăn như vậy, rõ ràng là bạn trai nhỏ của anh trẻ trung còn tuấn tú, phong nhã lại hào hoa, khiến biết bao người nhớ thương.
Phó Húc nhìn mặt Tạ Thời Dã, sâu sắc cảm thấy nguy cơ của việc có một bạn trai xuất chúng.
Tạ Thời Dã vui vẻ xong vẫn muốn cho Phó Húc ăn một liều thuốc an thần. Tay y đặt lên lưng Phó Húc, khẽ thì thầm bên tai anh: "Chanh Tuyết lại không có cơ bụng tám múi, không có vòng eo rắn chắc, mà cô ấy cũng chẳng mang họ Phó tên Húc, sao em có thể có gì với cô ấy được."
Phó Húc nghe vậy thì mỉm cười liếc y một cái: "Đi học ở đâu mà nói ngọt thế."
"Thầy Phó dạy đấy ạ." Tạ Thời Dã dõng dạc nói.
Y hỏi lúc vừa đến Phó Húc dùng tiếng địa phương nói gì với mình vậy, Phó Húc đưa cho Tạ Thời Dã một chén trà sữa nóng, bảo y uống một chút, nhưng không chịu nói cho y.
Thật ra ban nãy người đi cùng với Phó Húc hỏi anh rằng, câu vầng trăng đẹp nhất kia có phải là dành cho Chanh Tuyết không, dù sao thì ở chỗ đó chỉ có cô ấy là nữ, mà đúng là cũng rất đẹp.
Người kia còn từng giới thiệu em gái mình cho Phó Húc, bị Phó Húc từ chối, nên hắn tưởng là Phó Húc chỉ thích mấy em gái nhỏ nhắn người Hán, trăm triệu lần không ngờ được rằng, Phó Húc thích anh trai nhỏ nhắn người Hán, chứ không phải em gái.
Phó Húc không chịu nói, Tạ Thời Dã bèn âm thầm nhớ kỹ, đợi về sau hỏi lại.
Y hỏi sao Phó Húc lại ở đây, mà làm thế nào anh lại biết y đến đây quay chương trình. Phó Húc nói là đến bên này lấy cảnh, vừa hay ở lại đây một thời gian để sửa kịch bản, cũng để cảm nhận chút phong tình nơi đây, đã ở được một tuần rồi.
Mà vì sao lại biết Tạ Thời Dã sẽ đến đây, đương nhiên là nhờ Dương Dương rồi.
Phó Húc nói: "Dương Dương nhắn cho anh, bảo là có người không gặp được anh sẽ đòi đình công."
Tạ Thời Dã đỏ mặt: "Em chỉ là thuận miệng nói vậy thôi."
Trở lại chỗ ban nãy đỗ xe, người của tổ tiết mục đã đến đông đủ. Đạo diễn của chương trình này có quen biết Phó Húc, nhìn thấy anh thì rất giật mình, mà nghe là Phó Húc chỉ đơn thuần đi ngang qua thì càng cảm thấy đây là khách quý đặc biệt từ trên trời rơi xuống.
Nhưng mà chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến Phó Húc, nếu anh đồng ý thì họ có thể ký hợp đồng ngay rồi sắp xếp quay chung. Phó Húc nghe lời mời này thì nhìn về phía Tạ Thời Dã.
Ánh mắt đạo diễn cũng theo anh nhìn sang Tạ Thời Dã, đạo diễn là người trong giới, đương nhiên cũng từng nghe mấy lời đồn kia, lập tức thấy hơi hối hận, cảm thấy mình quá bất cẩn rồi, lỡ đắc tội minh tinh Tạ thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà vừa rồi rõ ràng ông trông thấy Tạ Thời Dã đi mua đồ với Phó Húc mà, còn chia cho thành viên trong đoàn, không có vẻ gì là quan hệ xấu hết.
Tạ Thời Dã một mặt mong đợi nhìn về phía Phó Húc, không ngờ sau một hồi im lặng, Phó Húc vẫn lắc đầu từ chối.
Đạo diễn cảm thấy thất vọng, mặc dù Tạ Thời Dã không nói gì, nhưng y cũng rất thất vọng.
Tổ quay phim phải lập tức đi vào nơi đóng trại trong sa mạc, còn có rất nhiều việc khác đã sắp xếp trước, nếu Phó Húc không đồng ý quay thì họ cũng không thể cố ép.
Tạ Thời Dã không ngờ lại phải chia tay nhanh như vậy, trên mặt không còn nụ cười nữa, lại không dám để cho người ta nhìn ra mình đang lưu luyến, chỉ buồn buồn nói: "Em đi nhé?"
Phó Húc nói ừ, đi đi.
Tạ Thời Dã lên xe, chiếc xe lắc lư rời khỏi khu vực này, Tạ Thời Dã quay đầu, nhìn người sau xe càng lúc càng nhỏ, y xoay người lại, đưa tay dụi mắt.
Chanh Tuyết ngồi bên cạnh y: "Anh bị cát bay vào mắt à, chỗ này gió cát lớn ghê ấy, anh đừng dụi, càng dụi sẽ càng đau."
Tạ Thời Dã rầu rĩ trả lời, sau đó nhận thuốc nhỏ mắt đối phương đưa cho, nhỏ xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên đến sa mạc, ngoài buổi tối ăn uống ra thì còn tổ chức rất nhiều trò chơi nhỏ khác để gia tăng tính thú vị và chủ đề cho chương trình, Tạ Thời Dã còn đổi sang mặc trang phục dân tộc, cùng Chanh Tuyết nhảy một điệu truyền thống.
Tổ tiết mục mời tới dàn nhạc của vùng này, những người già gảy đàn vỗ trống, những bóng dáng hào hùng cao to phóng khoáng truyền đi rất xa trong hoang mạc trống trải.
Chanh Tuyết xuất thân từ nhóm nhạc nữ, vòng eo mảnh mai mềm mại, nhảy rất đẹp, mà trang phục của dân tộc vùng này có rất nhiều trang sức bạc, đeo lên người cô cứ đinh đang vang lên những tiếng thật vui tai. Tạ Thời Dã nắm một tay cô nàng, nhìn cô xoay tròn trước người mình, váy xòe ra thành một đóa hoa.
Người chung quanh đều đang cười đùa, Tạ Thời Dã lại rất không đúng lúc mà cảm nhận được sự cô đơn.
Khi kết thúc thì cũng đã rất muộn rồi, tổ tiết mục không trang bị máy quay trong lều vải của bọn họ, chắc là định sáng ngày mai tới tập kích.
Tạ Thời Dã một mình một lều, y nằm trong túi ngủ, nhìn điện thoại gần như không có sóng, thở dài, đứng dậy đi ra hút thuốc.
Lúc này y lại gặp ông anh hôm nay lái xe cho bọn họ, cũng chưa ngủ, đang đứng nói chuyện với chủ của ngôi trại này. Tạ Thời Dã đi tới, ngồi cạnh anh ta, uống với bọn họ vài chén, lúc này mới bắt chước Phó Húc nói câu tiếng địa phương ban nãy, hỏi bọn họ có nghĩa là gì vậy.
Y bắt chước chẳng giống gì cả, nhưng câu này thật sự quá nổi tiếng, anh trai kia và chủ trại cùng cười ha hả, anh trai dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói với y: "Đây là lời âu yếm mà đàn ông ở đây sẽ nói với người con gái của mình, em là vầng trăng đẹp nhất thế gian."
Trái tim Tạ Thời Dã bị bắn trúng, trên mặt không biết là vì rượu hay vì gì mà đỏ bừng.
Lúc này di động của y lại rung lên, là WeChat, không biết để tin nhắn truyền được đến nơi, người kia đã phải đợi bao lâu rồi.
"Anh ở bên ngoài trại đợi em."
Là tin của Phó Húc.
Y lập tức đứng dậy, như thể vài chén rượu kia đã chuốc say y, bước thấp bước cao chạy ra ngoài. Anh trai kia hô lên với y, nói ở trong sa mạc dễ lạc lắm, đừng đi xa quá, không lại không tìm được đường về.
Tạ Thời Dã khua tay, ý nói mình sẽ không đi quá xa.
Sao mà đi xa được đây, Phó Húc đang ở ngay bên ngoài chờ y rồi, mà dù có đi xa thì y cũng tin là người đàn ông kia có thể đưa y về.
Tạ Thời Dã đi ra khỏi trại, thấy được sa mạc mênh mông vô bờ, không có ánh đèn trải rộng như nơi thị thành, ngoài những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời và mặt trăng ra thì không còn ánh sáng nào khác.
Tạ Thời Dã mở đèn pin, thấy cách đó không xa có một người đang đứng. Người kia cũng bật đèn pin, còn bật rồi tắt mấy lần, có tần suất có tiết tấu, như thể mã Morse, nhưng lần này Tạ Thời Dã hiểu rồi.
Ông chú này không biết bị cái gì nữa, cứ thích dùng mấy cách bí hiểm để tỏ tình.
Dùng thứ tiếng y không hiểu, không thì mã Morse.
Y chạy tới, rất chật vật, chân lún vào trong cát rồi lại dùng sức rút ra, kéo theo không ít cát mịn.
Tạ Thời Dã lảo đảo chạy vào vòng tay của Phó Húc, khiến người kia suýt ngã ra sau. Y thở phì phò, lớn tiếng nói: "Em không hiểu mật mã đâu, cũng không hiểu được tiếng địa phương, anh nói đi, nói cho em nghe!"
Đôi tay Phó Húc đang ôm lấy y có hơi dùng sức, hung hăng siết chặt.
Tạ Thời Dã không nhịn được hung ác cắn lên tai Phó Húc một cái, chung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của họ ra thì không còn âm thanh nào khác.
Thế nên, vô cùng rõ ràng, y nghe được Phó Húc nói: "Anh yêu em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.