Edit: Ry
Phó Húc xách theo túi hoa quả, gần như là chạy về, một người bình thường luôn điềm tĩnh như vậy mà lúc này cũng sốt ruột đến đổ mồ hôi. Lúc đi vào phòng khách thì thấy chị gái và Tạ Thời Dã đang trò chuyện hết sức vui vẻ, anh vô cùng bất ngờ.
Phó Văn thấy anh vội vội vàng vàng, không nhịn được nói: "Sao, sợ về muộn thêm tí nữa là bạn trai cậu sẽ bị chị dọa chạy à?"
Phó Húc thở ra một hơi, cười nói: "Đâu có, hai người nói chuyện tiếp đi, em đi rửa hoa quả."
Phó Văn đứng dậy: "Bỏ đồ vào trong bếp rồi lên lầu với chị." Chị nói với Phó Húc.
Tạ Thời Dã và Phó Húc liếc nhau một cái, Phó Húc thò tay bật TV lên: "Em ở dưới này xem TV đi."
Nói rồi anh đi vào trong bếp cất đồ, lúc ra bưng theo một đĩa dâu tây đã được rửa sạch, đặt lên bàn trà. Bàn trà không nhỏ lại chất đầy đồ ăn, tất cả đều là người nhà họ Phó lấy ra chiêu đãi Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã vươn tay cầm một quả dây tây ướt át, cười với Phó Húc một tiếng, ánh mắt y mềm mại, ra hiệu cho anh rằng mình ở đây sẽ không sao, để Phó Húc yên tâm mà đi.
Chẳng bao lâu sau, ba Phó mẹ Phó cũng đi dạo về, đôi vợ chồng già nắm tay nhau, thấy phòng khách chỉ có mỗi Tạ Thời Dã thì hơi giật mình, hỏi y: "A Húc đâu rồi?"
Tạ Thời Dã chỉ tay lên trên lầu: "Chị cả đang nói chuyện với anh ấy ạ."
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Mẹ Phó buông tay chồng ra, ngồi xuống cạnh thần tượng nhỏ của mình, rõ ràng vừa ăn cơm xong mà đã hỏi Tạ Thời Dã có đói không, phòng bếp vẫn còn bánh quy bà nướng lúc chiều.
Lưng Tạ Thời Dã thẳng tưng, không dám thả lỏng, cùng xem phim truyền hình với mẹ Phó, thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt tới trên cầu thang, có hơi lo lắng.
Mẹ Phó bổ táo cho y, động tác cực kì chậm, gọt vỏ cũng lồi lõm, Tạ Thời Dã hoàn hồn, thấy động tác nguy hiểm của mẹ Phó, không lo nổi cho Phó Húc trên lầu nữa, mẹ Phó ở dưới lầu còn nguy hiểm hơn, cứ để bà gọt tiếp thì có khi rụng luôn mấy ngón tay mất.
Chẳng trách lần trước đến thăm nhà hai đứa ở thành phố C, gần như đều là ba Phó xuống bếp, có vẻ như ở nhà họ Phó, cái mẹ Phó gọi là xuống bếp nấu bữa cơm chỉ là đứng trong bếp nhìn dì giúp việc làm, thỉnh thoảng nêm nếm xem mặn hay nhạt, đã đủ chín đủ ngon để mang ra bàn ăn chưa.
Tạ Thời Dã nhận quả táo, gọt cho mẹ Phó xong, lúc này y lại nghe thấy người phụ nữ bên cạnh dịu dàng nói: "Con đừng lo, hai đứa nó chịu nói chuyện với nhau tức là đã tốt hơn rồi, A Văn cũng rất thích con."
Vừa dứt lời, hai người kia đã một trước một sau đi xuống dưới lầu, vẻ mặt Phó Húc thoải mái, không nhìn ra được gì, Phó Văn thì đi thẳng vào văn phòng của ba Phó.
Phó Húc khó khăn giành thần tượng nhỏ khỏi tay mẹ mình, lừa được người về phòng. Tạ Thời Dã tò mò quan sát phòng của Phó Húc, đây là căn phòng Phó Húc đã ở từ khi còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành.
Là em út trong nhà, Phó Húc không phải trải qua thời gian nghèo khổ khốn khó khi nhà họ Phó mới bắt đầu kinh doanh, vừa sinh ra đã là thời điểm chuyện làm ăn của ba Phó tốt nhất.
Anh lớn lên trong tình yêu thương và sự giàu có của gia đình, lúc trước người nhà cũng không phản đối việc anh vào ngành giải trí, cũng là vì ủng hộ anh làm việc mình muốn làm.
Lại không ai ngờ rằng, anh sẽ trở nên như vậy.
Phó Văn nói, thật ra chị đã tiếp nhận xu hướng tính dục của Phó Húc từ lâu rồi, chỉ là chị sợ người anh gặp không thật lòng yêu anh. Giờ được chính thức gặp mặt Tạ Thời Dã, chị đã yên tâm rồi.
Tạ Thời Dã ngã xuống giường Phó Húc, ga giường vừa được phơi nắng bật lên những hương mềm, Tạ Thời Dã nghe thấy Phó Húc hỏi mình rằng chị cả đã nói gì với y, Tạ Thời Dã tổng kết bằng một câu: "Chị ấy thật sự rất lo cho anh, nhưng người bạn trai hoàn hảo là em đây đã khiến cho chị ấy vô cùng hài lòng, cực kì yên tâm."
Y dùng tay chống đầu dậy, không chút xấu hổ tự khen mình, muốn đùa một chút. Phó Húc lại nằm xuống cạnh y: "Đúng là chị ấy rất hài lòng với em, vừa rồi còn gọi anh tới để mắng anh một trận."
Tạ Thời Dã kinh ngạc chống người dậy: "Chị ấy mắng anh á?"
Phó Húc nhổm dậy cắn môi Tạ Thời Dã một cái, cười nói: "Chị ấy nói anh phải đối xử với em tốt một chút, chứ em tốt như vậy, lỡ sau này em tỉnh táo lại mới phát hiện ra ở bên anh lỗ to, chạy mất thì anh đừng có mà khóc."
Tạ Thời Dã nhíu mày đưa tay ôm lấy Phó Húc, rõ ràng cái người trước mặt này mới là báu vật lớn nhất, sao chị ấy lại nghĩ như vậy chứ, y sẽ không bao giờ hối hận.
Phó Húc còn nói: "Anh nói với chị ấy, em sẽ không bao giờ chạy mất đâu, vì em đã thích anh hơn mười năm rồi."
"Chị ấy mắng anh, nói là anh tự hào quá nhỉ, để cho người ta thích hơn mười năm mà năm nay mới dẫn về nhà."
Tạ Thời Dã nghe mà vui vẻ: "Xem ra chị ấy đúng là rất hài lòng với em nhỉ."
Phó Húc ôm lưng y, lòng bàn tay thuận theo cái eo mà đi xuống: "Chị ấy còn muốn cho em một phần cổ phần."
Giờ xí nghiệp nhà họ Phó là do Phó Văn tiếp quản, chị là nữ giám đốc hàng thật giá thật.
Tạ Thời Dã kinh ngạc: "Gì cơ? Cổ phần á?"
Phó Húc: "Ừ, anh cũng có, hàng năm đều có chia lợi nhuận, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy chục triệu*."
*Sương sương 36 tỷ VND nha.
Mặc dù mấy chục triệu với Tạ Thời Dã không phải con số trên trời, nhưng đây là cổ phần của công ty nhà họ Phó, giờ mang cho y có nghĩa là gì đây.
Y cầm bỏng tay mất.
Thấy được vẻ sợ hãi của Tạ Thời Dã, Phó Húc cười nói: "Yên tâm, chị ấy không dùng số tiền này để bảo em rời khỏi anh đâu, mà là sính lễ cho em rể đấy."
Tạ Thời Dã hiểu được, nhưng vẫn nói: "Hay thôi đừng làm thế, cho cổ phần thì cũng quá khoa trương rồi, em cũng không thiếu tiền, chị ấy vẫn nên giữ lại thì hơn."
"Em không muốn kết hôn với anh?" Phó Húc hỏi y.
Tạ Thời Dã vội vàng nói: "Đương nhiên là em muốn, nhưng em không thể nhận những cổ phần này được."
Phó Húc nói: "Chị ấy nói cho em đống cổ phần đó là để sau này lỡ chúng ta có cãi cọ rồi muốn ly hôn, xem xét lại tài sản thì có khi sẽ nghĩ lại."
Quan niệm của Phó Văn vẫn tương đối truyền thống, chị cảm thấy Phó Húc và Tạ Thời Dã không có con, đến lúc đó nếu có muốn chia tay thật thì cũng không có gì để níu kéo, chi bằng dùng lợi ích buộc chặt người lại, chị cũng thấy yên tâm hơn.
Tạ Thời Dã nghĩ một lát, bỗng nói với Phó Húc: "Vậy em cũng cho chị ấy một phần cổ phần của công ty em, coi như chị ấy đầu tư cho em."
"Cổ phần của công ty em?" Phó Húc nghi ngờ nói.
Tạ Thời Dã: "Ừ, em định mở công ty, anh có muốn đến công ty của em không?" Tạ Thời Dã cười híp mắt dụ dỗ.
Trong cả lễ Trung Thu, Tạ Thời Dã vẫn luôn ở nhà họ Phó, giữa chừng Phó Văn có mời luật sư tới chuyển một phần cổ phiếu cho Tạ Thời Dã. Tạ Thời Dã kí tên, cùng lúc đó, Phó Húc cũng nói cho Phó Văn biết ý định của Tạ Thời Dã.
Phó Văn chân thành nói: "Cổ phần là tiền tiêu vặt chị cho mấy đứa, còn đầu tư tài chính là chuyện khác, em thiếu bao nhiêu?" Nói rồi chị lấy chi phiếu ra, Tạ Thời Dã sợ hết hồn lắc đầu, liên tục nói không cần.
Lúc rời khỏi nhà họ Phó, Tạ Thời Dã nhẹ nhàng thở ra, nói đùa với Phó Húc: "Chị cả đúng chuẩn tổng giám đốc bá đạo luôn, không ngờ lại có một ngày em được phụ huynh cho tiền tiêu vặt kiểu mấy chục triệu thế này."
"Em cũng sẽ cố gắng kinh doanh công ty kiếm tiền, không thể để chị cả lỗ vốn được, phí công đầu tư cho em như vậy." Tạ Thời Dã vừa vươn vai vừa nói.
Phó Húc lái xe, bình tĩnh nói: "Sẽ không sao đâu, có thua lỗ cũng không sợ, còn có anh mà."
Tạ Thời Dã cười một hồi rồi nhìn về phía trước, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Anh có muốn gặp ba mẹ em không?"
Phó Húc: "Nếu như em sẵn lòng."
"Em không có gì mà không sẵn lòng hết, em chỉ sợ anh phải chịu ấm ức." Tạ Thời Dã thành thật nói.
Một năm trước mẹ y có gọi điện tới, hỏi có phải y thích đàn ông thật không, Tạ Thời Dã không phủ nhận, điện thoại lập tức bị ba cướp lấy, ông giận giữ hỏi y tại sao cứ khăng khăng đòi vào giới giải trí, còn mắc phải cái bệnh tâm thần thích đàn ông đó.
Tạ Thời Dã bình tĩnh nói, đồng tính không phải bệnh tâm thần, ba đã đọc nhiều sách như vậy rồi thì càng không nên có hiểu biết hạn hẹp như thế.
Ba y nghiêm khắc nói: "Mày bỏ cái việc quay phim đó ngay cho tao, kiếm nhiều tiền như vậy thì cũng có làm được cái quái gì đâu, hơn ba mươi rồi vẫn chưa chịu kết hôn. Giờ mày về đây, ngoan ngoãn đi xem mắt tìm đối tượng kết hôn sinh con cho tao, về mà sống cuộc sống của người bình thường!"
Tạ Thời Dã nắm chặt điện thoại: "Hiện giờ con đang sống cuộc sống của người bình thường."
"Tao cho mày thêm một cơ hội, nếu mày không về thì từ giờ đừng về nữa, dù mày có mắc bệnh chết ở bên ngoài tao và mẹ mày cũng coi như không có đứa con này!"
Tạ Thời Dã nói không, ba y lập tức cúp máy, từ đó đến giờ không còn liên hệ gì nữa.
Từ khi Tạ Thời Dã bắt đầu kiếm được tiền, mỗi năm y đều sẽ gửi một khoản tiền về nhà, năm nay số tiền đó bị gửi trả, em trai y gọi điện tới, nói tại sao y lại làm loạn mọi chuyện lên như vậy.
Số tiền trước kia y gửi về ba mẹ đã mang đi mua nhà, giờ gã chuẩn bị kết hôn, ba lại làm ầm lên đòi bán nhà đi gửi tiền trả cho Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã trả lời gã: "Không cần gửi trả." Y cố nén những khó chịu, dùng ngữ điệu ôn hòa nhất có thể, hỏi chuyện: "Chú sắp kết hôn à, đối phương là người như thế nào, có ảnh không gửi cho anh xem."
Em trai y lại nói: "Anh ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, về nhà đi xem mắt là chẳng phải có thể gặp vợ em rồi sao. Cô ấy cũng quen không ít cô gái tốt, mặc dù không đẹp bằng mấy cô minh tinh trong giới giải trí mà anh gặp, nhưng ít nhất gia cảnh người ta đàng hoàng, người cũng trong sạch."
Tạ Thời Dã không thể nhịn được nữa: "Tôi ở trong cái giới này đã gặp được rất nhiều cô gái thông minh lại biết tiến thủ, dù đúng là có vài người thích đi đường tắt, nhưng chỉ cần các cô ấy không làm tổn thương ai thì đó cũng là lựa chọn của họ, đánh giá người ta là sạch hay không sạch thì cũng quá mức sỉ nhục rồi. Chú học cao như vậy cũng không học được cách tôn trọng người khác à?"
Em trai bị y mắng cho thì im lặng nửa ngày, mãi lâu sau mới nói: "Đâu phải chỉ mình em cảm thấy như vậy, người xung quanh đều nói các ngôi sao nữ trong giới giải trí..."
"Thôi!" Tạ Thời Dã ngắt lời gã: "Sức khỏe của ba mẹ thế nào rồi, có ổn không?"
Em trai trả lời: "Anh đã làm loạn đến mức này rồi thì còn ổn sao được nữa, ba sắp tức chết rồi, mẹ cũng lo lắng lắm, anh có biết là họ hàng nói nhà mình khó nghe đến mức nào không. Rồi còn cái đống tin đồn nói anh thích đàn ông, làm nhà mình ăn Tết cũng chẳng dám ghé thăm ai, mất mặt chết đi được..."
Tạ Thời Dã nghe đến đoạn sau, cuối cùng cũng hiểu rõ. Bọn họ đều chỉ nghĩ cho bản thân, không một ai cân nhắc đến suy nghĩ của y.
Thứ bọn họ muốn là sự "bình thường" trong tư tưởng của họ, mà ở trong mắt người nhà, y không phải là người bình thường.
Gia đình y và gia đình của Phó Húc là hai thái cực. Phó Húc có thể đưa y về nhà anh ra mắt, ba Phó mẹ Phó đều có thể dùng sự bình thản ôn hòa mà chấp nhận y, thế nhưng nếu Phó Húc đến nhà y, y không thể tưởng tượng được đó sẽ là tình huống thế nào nữa.
Không phải là không có khó chịu, cũng không phải không thấy khổ sở, y muốn đưa Phó Húc về ra mắt ba mẹ lắm chứ, nhưng nghĩ thôi cũng biết khung cảnh đó sẽ thê thảm đến mức nào.
Ba mẹ y, thậm chí cả em trai y đều có quan niệm của riêng mình, việc bọn họ áp đặt tư tưởng của mình lên y, nói y phải lấy vợ sinh con mới là đúng đắn, y nghe mà phát cáu, rất phẫn nộ, nhưng nghĩ lại thì cũng giống vậy thôi, y muốn áp đặt suy nghĩ mình thích đàn ông, muốn sống trọn đời với một người đàn ông lên gia đình mình. Cả hai bên đều là bất lực.
Sự ràng buộc với người nhà không thể tùy tiện cắt đứt, nhưng quan niệm hai bên lại không thể dung hòa.
Y và gia đình giống như hai tảng đá, cứng rắn va vào nhau, mỗi lần đều khiến cả hai bên tổn thương vô cùng, cuối cùng có lẽ sẽ thịt nát xương tan, hoặc là rèn luyện cho cả hai, tạo thành kết cục vẹn toàn.
Nhưng sao y dám làm liên lụy tới Phó Húc trong quá trình này chứ, chỉ nghĩ đến việc Phó Húc sẽ nghe được những lời khó nghe đến mức nào, mà nó còn đến từ người nhà của y, Tạ Thời Dã không thể tưởng tượng được, cũng không thể chịu nổi.