11.
Hoàng hậu đã hạ chỉ, cho dù Thẩm Hoài Đình không nguyện ý thì cũng không còn quan trọng nữa.
Ta không về phủ Hầu gia mà đi thẳng đến Mạnh phủ.
Trên xe ngựa, mẹ cứ mãi ôm lấy ta, giống như hồi ta còn nhỏ.
“Con ta chịu khổ rồi.”
Ta lắc lắc đầu.
Về đến phủ, cha ta đã sớm đợi từ lâu, ta vừa mới bước chân vào phòng chính, ông đã nói với vẻ mặt không hài lòng: “Mạnh Toại Triêu, con dám tự ý đề nghị hòa ly, đúng là cả gan làm lọan—”
Nhưng còn chưa nói hết lời, mẹ đã đứng chắn trước mặt ta, ánh mắt tức giận: “Triêu Triêu vì nhà họ Mạnh đã gả cho tên công tử bột Thẩm Hoài Đình kia được ba năm, lại bị người của Thịnh Kinh khinh rẻ chê cười, lẽ nào chàng muốn Triêu Triêu phải chịu khổ cả đời sao!”
Nói đến chữ cuối giọng bà đã trở nên run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.
Cha ta hiếm khi thấy mẹ đau lòng như vậy, hoảng hốt một lúc rồi giải thích: “Triêu Triêu cũng là con gái của ta, nhìn con chịu khổ trong lòng ta chẳng lẽ không khó chịu hay sao? Nhưng cũng không thể nào tùy tiện hòa ly như vậy được.”
“Thẩm Hoài Đình cho dù có hoang đường ăn chơi đến mức nào thì cũng là Hầu gia, là cháu trai ruột của Hoàng hậu. Hoàng hậu hôm nay vì tình thế ép buộc mà đồng ý cho hai đứa hòa ly, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có ngăn cách. Nếu sau này nàng nhắm vào Triêu Triêu, vậy thì còn có ai dám lấy Triêu Triêu nữa chứ!”
Nghe đến đây, mẹ ta lập tức tái mặt, luống cuống nhìn về phía ta.
Cha ta thở dài một tiếng.
“Thế nên ta mới nói hai người—”
Ta đột ngột lên tiếng ngắt lời cha.
“Con không gả.”. Cập nhậ𝑡 𝑡𝗿𝘂yện nhanh 𝑡ại [ 𝘛 R𝘂𝐌𝘛RU𝘠𝒆𝗡﹒𝘃n ]
Cha sửng sốt: “Cái gì?”
Ta khom người quỳ xuống, lạy thật sâu.
“Cha, mẹ, con gái từ nay về sau không muốn gả đi nữa.”
“Con đã có người trong lòng, ngày nào vẫn chưa quên được thì ngày đó sẽ không gả đi.”
Trái tim ta từ lâu đã trở thành một đống hoang tàn, một nhành hoa ngọn cỏ cũng không mọc ra nổi.
Ta không biết khi nào mình sẽ quên được Hoa Thành Tiêu.
Nhưng nếu không thể quên, vậy thì không quên nữa.
Ta vốn dĩ cũng không muốn quên đi chàng.
Chàng đến trong cô đơn, lại ra đi trong cô độc, nếu như ngay cả ta cũng quên đi chàng, vậy thì trên thế gian này sẽ không còn dấu vết tồn tại của chàng đâu nữa.
Điều đó thật tàn nhẫn với chàng.
Cũng thật tàn nhẫn với ta.