“Đông Đông lên cơn sốt…”
Đến gần Tết Nguyên Đán, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh hơn. Triệu Tịch từ nhỏ đã lớn lên ở phía nam lại mới cùng với con trai đến thành phố này gần đây, nên chưa thể thích nghi hoàn toàn với khí hậu nơi này. Ở trong phòng còn được, nhưng chỉ cần vừa ra khỏi cửa, hai cha con liền lạnh cóng đến không ngừng xoa tay.
Cho đến một dịp khi hai cha con đến nhà Bạch Vũ Hàng chơi, Hứa Hạo Nhiên đã bị hình tượng này của nhóc chọc cười ha ha hết buổi sáng, cười thẳng tới khi nhóc con đỏ bừng mặt vì tức giận mới chịu câm miệng. Triệu Đông Đông mặc dù mới năm tuổi nhưng bé đã rất đỏm dáng, sau khi bị Hứa thúc thúc liên tiếp cười vào mặt ba bốn lần, bé liền kiên quyết không chịu ăn mặc như gấu bự nữa.
Triệu Tịch bất đắc dĩ, đành phải hao tốn tâm tư đi khắp nơi tìm những bộ quần áo đắt tiền, nhìn không quá cồng kềnh nhưng mặc vào vẫn ấm áp cho nhóc.
Bé con thì vui vẻ rồi còn Triệu Tịch cậu thì buồn bực muốn chết. Hai tháng lương của cậu chưa dùng được cho việc gì thì đã đi tong hơn một nửa, đợt kiểm tra năm ngoái đã kết thúc, nhưng phần tiền cho đợt kiểm tra năm nay vẫn chưa dành dụm được tới đâu cả, ai~
Đến đầu tháng hai, trên mọi nẻo đường đều đã rộn ràng sắc đỏ, quán bar của Phương Tần cũng đã chậm rãi bắt tay vào việc trang trí. Có lẽ vì đây là một thành phố sầm uất, khách ngoại lai đến nơi này rất nhiều, còn có một số người do không trở về quê ăn tết nên ở lại, cũng nhờ thế mà sinh ý ở quán Phương Tần cũng dần tăng lên liên tục.
Triệu Đông Đông lại bị người ta vứt ở nhà một mình như cũ, nhóc con thỉnh thoảng sẽ dấu ba ba gọi điện cho các vị thúc thúc giải nổi sầu muộn. Đến hai người Hứa, Bạch bên kia còn phải thở dốc, liều mạng nhẫn nại cùng bé giả bộ ngớ ngẩn, chung quy cũng chỉ có Tần thúc thúc mới có thể kiên nhẫn cùng bé tán gẫu mà thôi.
Triệu Đông Đông ra vẻ người lớn thở dài một hơi, bé con đau thương hoài niệm lại lần đi chơi cách đây đã khá lâu kia. Nha, tại sao Tần thúc thúc vẫn chưa mang bé ra ngoài chơi nữa chứ? (๑⌣́_⌣̀๑)
Triệu Đông Đông bảnh chọe không thích mặc quần áo dày, hậu quả là vài ngày sau nhóc con liền bắt đầu chảy nước mũi ròng ròng.
Mấy ngày đầu, bệnh tình của bé cũng không quá nghiêm trọng, nên hai cha con đã đi một chuyến tới phòng khám bệnh, mua một ít thuốc cảm lạnh về uống. Triệu Tịch còn cương quyết bắt nhóc con phải mặc thêm một chiếc áo lông dày cộp ở ngoài, cũng nhờ thế mà bệnh cảm của nhóc rốt cục cũng tốt lên đôi chút.
Thân thể của Triệu Đông Đông vốn đã suy nhược từ lúc còn ở trong bụng mẹ. Nếu bé sinh ra ở trong một gia đình giàu có thì còn có thể chậm rãi dưỡng khỏe lên, nhưng nhóc con lại cố tình theo chân người ba nghèo rớt mùng tơi Triệu Tịch này, hai người khi ở chung một chổ liền liên hợp thành một đôi cha con teo tóp đáng thương.
Bình thường, Triệu Tịch sẽ đi đến ‘Duyên sắc’ làm thêm vào buổi tối. Vì sắp đến năm mới, bé con đã nhiều lần năn nỉ đòi đến khu vui chơi, Triệu Tịch do bận rộn công việc, nên đành quyết tâm từ chối nhóc, rồi sau đó, Triệu Đông Đông đã nổi giận, cuối cùng dẫn đến…Chiến tranh lạnh.
Triệu Tịch cầm điện thoại dở khóc dở cười, từ sau lần Triệu Đông Đông vì quá sợ hãi mà hơn nữa đêm đã bò ra ngoài xem ti vi, cậu đã hứa với nhóc, mỗi lần nhóc đi vệ sinh hay uống nước đều có thể điện thoại đến cho ba ba, hai người sẽ nói chuyện khoảng vài phút rồi cúp máy.
Hôm nay đợi mãi vẫn chưa thấy nhóc con tìm đền, Triệu Tịch liền chủ động gọi về nhà cho Đông Đông, điện thoại reo hồi lâu vẫn không có ai bắt máy. Có lẽ bé con đã ngủ say rồi chăng, Triệu Tịch đã tự an ủi mình như vậy. Nhưng theo thời gian trôi qua trong lòng cậu lại nổi lên một dự cảm bất an, tâm tình cũng càng lúc càng thêm hoảng loạn.
Có lẽ giữa cha con bọn họ thật sự có một sợi dây gắn kết đang tồn tại, vì tại giờ khắc này sự lo lắng của Triệu Tịch đang lan tràn vô tận. Chờ đến khi thay xong quần áo cậu liền vội vàng bắt xe chạy về nhà.
Tay nắm điện thoại di động của cậu đã đổ đầy mồ hôi, rồi lại không thể ức chế run rẩy liên hồi.
Khi tới trước chung cư, nhìn thấy một khoảng tối đen trước cửa sổ, cậu mới dám thở phào một hơi. Mở cửa vào nhà, Triệu Tịch nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ của con trai, bé con đã đá chăn văng ra hơn một nửa, làm toàn bộ cái chân đều lộ ở bên ngoài.
Triệu Tịch vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng đắp kín chăn lại, rồi nhẹ nhàng sờ sờ lên gương mặt ngủ say của nhóc, nhưng vừa chạm đến cơ thể của con cả người cậu liền cứng đờ bất động.
Triệu Tịch mau chóng mở đèn bàn lên, bé con hình như cảm thấy không khỏe mà nhíu mày một cái, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ngực áo, nỉ non gọi ba ba.
Triệu Tịch kinh hoảng trong lòng, cậu trước đem tay của con trai kéo xuống, đôi tay của bé hiện tại đã vô cùng lạnh lẽo, không có lấy một chút độ ấm, hai má cũng không có hồng hào như thường ngày.
Triệu Tịch run rẩy cả người, cẩn thận bế con ôm vào lòng, vừa mặc quần áo vào cho bé vừa nhẹ giọng nỉ non: “Bảo bối, Đông Đông, con có nghe thấy tiếng của ba không?”
Hai mắt của Triệu Đông Đông vẫn nhắm nghiền, qua nửa ngày mới he hé mở, kèm theo là nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Triệu Tịch, làm cho cậu như bỏng rát cả người.
“Đông Đông ngoan, con có nghe thấy ba nói không? Nói cho ba ba, con không thấy thoải mái ở chổ nào?”
Triệu Đông Đông mấy máy môi, cả cơ thể vì không có chút sức lực mà mệt mỏi ngã vào trong ngực của cậu.
Hai hốc mắt của Triệu Tịch toả nhiệt, nhanh chóng bao kín người cho bé, trán kề trán bé con, âm thanh trầm thấp nhưng lại khiến người khác cảm thấy an ổn, “Bảo bối ngoan, ba ba dắt con đến bệnh viện khám. Con phát sốt rồi.”
Triệu Tịch không dám trì hoãn, tim của Đông Đông vốn đã không khỏe, những bệnh vặt như thề này, chỉ cần không để ý một chút liền có thể nhanh chóng cướp đi sinh mệnh của bé.
Cậu nhanh chóng ôm con trai chạy xuống dưới lâu, đến khi đứng trên đường cái mới phát hiện bản thân chỉ mang một đôi dép lê cùng áo lông. Mà cả cơ thể cậu, chỉ có vị trí nơi cổ bị hơi thở nóng rát của bé con phả lên mới có chút ấm áp, còn những chổ khác đều bị hơi lạnh truyền đến mà run rẩy không ngừng.
Đã hơn hai giờ sáng, đây lại là khu vực có điều kiện sống thấp nhất của thành phố, Triệu Tịch ôm con trai đi hết một quảng đường dài nhưng vẫn không nhìn thấy một chiếc taxi nào. Sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn hơn, cảm giác tuyệt vọng quen thuộc như đang tạt vào mặt, làm cho những hồi ức tuyệt vọng vào một ngày năm năm trước bừng tỉnh trong tâm trí cậu.
Đi qua hết một con đường, Triệu Đông Đông đã hôn mê ngủ thiếp đi trong ***g ngực cậu từ lâu. Triệu Tịch đỏ mắt, lấy điện thoại gọi cho Bạch Vũ Hàng, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ lạnh băng máy móc, gọi qua cho Hứa Hạo Nhiên, kết quả cũng y như vậy. Triệu Tịch suýt nữa đã ngồi xổm trên đất khóc lớn, cậu tuyệt vọng tìm kiếm trong danh bạ điện thoại một ai đó có thế giúp đỡ cho cha con họ vào lúc này. Bởi vì cậu không có dự định cư trú ở nơi này lâu dài, trong điện thoại di động ngoài Bạch Vũ Hàng, Hứa Hạo Nhiên cũng chỉ lưu số của một vài người ở những nơi đã sống trước đây, khi ngón tay bấm đến ghi chép các cuộc gọi đi… trên màn hình liền hiện ra dãy số của Tần Mục Dương mà Triệu Đông Đông đã lén cậu gọi đi mấy ngày nay.
Triệu Tịch nhìn một chuỗi chữ số kia, trong lòng lại truyền đến một giọng nói bảo cậu hãy nhanh chóng nhấn xuống và một giọng nói khác đang không ngừng can ngăn cậu.
Nhiệt độ âm bảy độ C đã làm những ngón tay của cậu như sắp bị đông cứng, con trai trong ***g ngực lâu lâu lại bất an hừ nhẹ mộ tiếng, nhưng vẫn theo thói quen không phát ra âm thanh quá lớn.
Trên đường phố vẫn tối tăm một màu, tia sáng yếu ớt của ngọn đèn đường dường như cũng bị không khí ảm đạm này lây lan mà càng thêm nhạt nhòa, giống như tình cảnh vào buổi tối của nhiều năm trước đó, đầu óc của Triệu Tịch lúc bấy giờ cũng chỉ có lại một mảnh u tối, run rẩy nắm chặt đôi tay đã đông cứng của bản thân.
Qua hồi lâu, khi trong điện thoại đã không còn giọng nữ lạnh lẽo vang lên, cũng không còn dấu hiệu sẽ có người nhận cuộc gọi nữa, Triệu Tịch cũng hoàn toàn rơi vào sự tuyệt vọng.
Bỏ điện thoại lại vào túi, cậu ôm chặt con trai nhanh chóng chạy đến phòng khám bệnh gần nhà.
Không biết đã đến đoạn cuối của con đường chưa, cậu chỉ cảm thấy mình đã chạy rất lâu rất lâu, thậm chí ngay cả khi cảm giác hô hấp của con trai cũng biến mất, cậu vẫn chưa nhìn thấy bảng hiệu của phòng khám đâu.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi quần lại đột nhiên vang lên, làm Triệu Tịch sợ đến thiếu chút đã làm con té xuống đất. Trên màn hình đang lập loè một dãy số xa lạ, chứng minh chủ nhân của nó vẫn chưa lưu tên người này bao giờ.
Trong lòng Triệu Tịch lại nhen nhóm một tia hi vọng, cậu hốt hoảng ấn nút nghe, có thể bởi vì mới tỉnh ngủ, cho nên thanh âm của đối phương đã trở nên nhu hòa đi rất nhiều.
Triệu Tịch nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy ra, qua hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Tần Mục Dương bên kia cấp tốc đứng dậy, mở đèn mặc quần áo, trầm giọng hỏi: “Triệu Tịch? Đã xảy ra chuyện gì? Nói chuyện!”
Triệu Tịch một tay ôm con trai đã rất vất vả, lúc này lại gặp phải một cơn gió lạnh thổi đến, Triệu Đông Đông liền khó chịu kêu lên. Triệu Tịch phát lạnh cả người, kiềm chế hết nửa ngày, mới run giọng trả lời: “A Dương…” Lời vừa ra khỏi miệng lập tức đem tất cả rào cản trên người cậu khoét ra một lỗ hổng thật sâu, những lời kế tiếp của cậu cũng theo đó càng thêm hoảng loạn kèm theo tiếng khóc nức nở, “A Dương, Đông Đông, Đông Đông…”
Nơi nào đó trong lòng của Tần Mục Dương liền trở nên nặng trĩu, vừa mặc xong quần áo, hắn nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, vừa đi vừa hỏi: ” Đừng khóc nữa, nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra? Đông Đông làm sao vậy? Hai người đang ở đâu?”
Triệu Tịch đã khóc nghẹn đến nói năng lộn xộn. Thanh âm của đối phương thông qua điện thoại truyền đến, trong nháy mắt liền làm cho cậu bình tĩnh trở lại, chỉ có nước mắt làm thế nào vẫn không ngừng lại được.
“Ở… Tôi cũng không biết đây là chổ nào, gần nhà của tôi, Đông Đông nóng rần lên, tôi ôm bé đi bệnh viện…”
Triệu Tịch trời sinh đã không giỏi phân biệt phương hướng, gặp lúc tối như hũ nút thế này thì việc nhìn thấy phòng khám bệnh ở nơi nào là một điều hoàn toàn không thể, huống chi là việc địa điểm cậu đang đứng là ở đâu. Thanh âm của Triệu Tịch càng thêm nôn nóng: “Ở.. ở gần nhà của tôi, Đông Đông lên cơn sốt, tôi phải nhanh chóng đưa con đến bệnh viện, phải nhanh…”
“Tiểu Tịch…” Tần Mục Dương vững vàng đánh gãy lời cậu, khởi động xe, âm thanh trầm thấp mà khiến lòng người an ổn, “Cậu hãy nghe tôi nói, đầu tiên phải trấn tĩnh, tìm một chỗ tránh gió đứng chờ, tôi sẽ lập tức đến chổ hai người.”
Triệu Tịch mang theo giọng mũi nồng đậm ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại liền vội vàng ôm con trai chạy đến mái hiên của nhà nào đó ven đường trú ẩn.
Cậu vào lúc này đã lạnh đến tê tái cả người, cộng với nhiệt độ của đứa nhỏ cách mấy tầng áo bông dày cũng truyền tới, làm cho cậu tựa hồ cũng cảm thấy bản thân đang một hồi lạnh lại một hồi nóng theo bé. Đôi mắt cậu chăm chú nhìn chằm chằm con đường tối đen phía trước, trong tâm không ngừng niệm danh tự của người đó, để xua tan nổi bất an càng lúc càng lớn hơn trong lòng.
Nóng sốt bình thường cũng không quá đáng ngại, nhưng thân thể Triệu Đông Đông lại đặc thù khác người, Triệu Tịch không thể nào tưởng tượng được nếu như mình bởi vì lười biếng mà không tiến tới đắp chăn cho con, rồi chờ đến ngày mai…mọi chuyện sẽ xảy đến….
Nghĩ đến đây, cậu đã cảm thấy trong lòng đau đến không thể thở nổi, sự hối hận trào dân trong tim đã dồn nén cậu đến vực thẳm.
Không biết qua bao lâu, giống như đã trải qua mấy giờ, cũng giống như chỉ mới mấy phút, lối đi bộ vốn yên tĩnh lại truyền đến tiếng bánh xe quét qua. Triệu Tịch lập tức đứng bật dậy, trong nháy mắt chiếc xe kia liền dừng trước mặt cậu. Tần Mục Dương mở cửa xe đi xuống, khi nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên mặt cậu, đầu tiên là sửng sốt một chút, giây kế tiếp đã im lặng vững vàng đem Triệu Đông Đông đón lấy, bước nhanh đi tới cửa.
Triệu Tịch kinh ngạc lau sạch nước mắt, vội vàng theo sau.