Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 53:




Phong cảnh trong trang viên vào đầu thu đúng là không tồi, nếu như nói theo kiểu của Barret hội trưởng thì đây chính là nơi tuyệt vời để hẹn hò.
Nh ững đóa hoa tím xanh tràn ngập khắp ngọn đồi, kiến trúc phòng ốc cũng theo kiểu đơn giản thuần trắng, tổng thể làm cho người ta cảm thấy tao nhã lịch sự rất hợp lòng người, thật dễ dàng nhận ra Garlock đại nhân đã phí không ít công sức để xây cho bạn lữ một không gian đẹp như vậy.
Á Lai đã hoàn toàn thích nơi đây, trong lòng không ngừ ng khen ngợi nguyên chủ nhân Abraham Đại Tế Ti có ánh mắt thẩm mĩ cao, ngay cả ykhông biết chút phong thủy nào cũng có thể nhận ra nơi đây là một nơi có địa thế rất tốt.
Bạn lữ mới cưới của Luân Ân đại công Fran cũng thành khách quen ở đây.
Đây cũng xem như là mộ t sự ủng hộ cho Luân Ân đại công, cả về công lẫn về tư thì Eden bảo đều là một tấm gương đáng học tập, có một mối quan hệ như vậy cũng thuận tiện cho hắnvà cái vị công tước không giỏi giao tiếp Garlock kia hợp tác.
Garlock rất vừa lòng với loại tình trạng này, Á Lai mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn về.
Barret đến nhà làm khách nên có chút cả m thấy thiếu tự nhiên, vừa ném trái cây vào miệng mình, vừa nói thầm với Garlock: ―Trang viên này dù có đẹp và lớn đến cỡ nào, thì anh cũng nên dẫn người ta ra ngoài một chút chứ, muốn giam hư người luôn à.‖
Garlock ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên: ―Tôi vui.‖
Barret gãi gãi mái tóc màu rám nắng,―Anh không hỏi ý của Á Lai.‖
Garlock nói thẳng:―Em ấy nghe theo tôi.‖
Barret hô to với Á Lai đang vẽ tranh cách đó không xa: ―Á Lai, sắp tới có một trận giác đấu, anh có muốn đi không?‖
Á Lai cầm bút vẽ ung dung đi đến, không đáp lại câu hỏi của Barret mà nhìn về phía Garlock trước, ý tứ là đang hỏi mình có thể đi không.
Barret m ở to hai mắt, lo lắng và ngạc nhiên nói: ―Anh không phải bị hương hoa làm cho choáng váng rồi chứ, sao giờ lại ra nông nỗi này……‖ Gã muốn nói ―Không chủ kiến‖, nhưng nói đến cửa miệng lại thấy có chút không thích hợp, sửa lời nói: ―Sao lại nghe lời vậy?‖ Còn không bằng nói ―Không chủ kiến‖.
Á Lai nói: ―Tôi m uốn tôn trọng địa vị của Garlock, cho nên phải tự chú ý mỗi lời nói cử chỉ của bản thân không thể mang đến phiền toái cho anh ấy.‖ Đây là kinh nghiệm có được, chuyện Lặc Tư bảo trong một đêm đổi chủ nghe sơ qua thì chỉ nghĩ đơn giản như một câu chuyện, nhưng đằng sau nó có biết bao nhiêu sóng gió, nếu bây giờ mình đã chọn Garlock, thì cũng chính là lựa chọn cách sống của Garlock, có lẽ không thể giúp được nhiều, nhưng ngôn hành của bản thân tuyệt không thể gây trở ngại cho anh ấy.
Phựt phựt, nghe được lời nói thiếu nguyên tắc như thế, Fran tao nhã rớt từ trên cây xuống.
Th ật ra nếu yẩn nấp kĩ một chút thì sẽ không ai phát hiện ra, có điều thời gian gần đây sở thích rình trộm của y lại tập trung xung quanh Á Lai nên còn có thể không bị lộ sao, chẳng qua trải qua thời gian lâu, chủ nhà cũng chẳng thèm can thiệp đến sở thích quái dị của vị khách này nữa.
Á Lai tiến lên dìu y, nói thẳng: ―Có phải bị bệnh nghề nghiệp nên nhất thời khó đổi không? Không có thói quen quang minh chính đại đi gặp người khác sao?‖
Lời nói như thế này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Fran ph ủi lá trên người, trừng mắt nói:―Anh còn gì khác để nói nữa không?‖ Kỳ thật giờ yđã hiểu được Francis người có bản chất cơ bản giống yvì sao lại thích Á Lai, bởi vì khi đứng trước người như vậy bỗng thấy có cảm giác tự tại.
Chỉ chốc lát sau, người hầu báo lại Luân Ân đại công đến, không cần hỏi, là tới đón Fran, thuận tiện có thể bàn một ít công việc với Garlock công tước.
Barret đứng dậy nói: ―Các người cứ trò chuyện tiếp, tôi không can thiệp nữa, Á Lai, giúp tôi bó một bó hoa tím, tôi đến chỗ Đào Đức một chuyến.‖
Lĩnh vực học tập nghệ thuật của Á Lai tạm thời không nhắc đến mấy thứ trồng cây hoa linh tinh này.
Có điều trong lòng Barret thì phàm là cái gì tốt đẹp thì vô tay Á Lai đều có thể làm ra.
Á Lai gãi gãi cái mũi, trực tiếp thu tay lại.
―Thật sự là phá hoại.‖ Fran nhìn không được, đành phải chủ động hỗ trợ.
Á Lai cười nói: ―Hóa ra cậu còn có nhiều ưu điểm như vậy.‖ Fran nổi giận, làm như trước kia mình có nhiều khuyết điểm lắm vậy, nắm một nhúm lá tức giận ném vô người Á lai.
Á Lai bị ném trúng, lắc lắc đầu, vén mái tóc hồng chói mắt lên, giơ tay vui vẻ phản công.
Garlock và Luân Ân đắc ý, người trong lòng giống như hai con thú nhỏ đáng yêu đùa giỡn với nhau, như có một sợi lông gãi trong lòng mình.
Barret nhìn bốn người không nói gì, cầm bó hoa bước đi, mấy người có đôi có cặp thì đầu óc có vấn đề hết rồi.
Á Lai là đã lâu không hoạt động gân cốt, hưng trí đến mức cả chân cũng tham gia đùa giỡn.
Khác với Francis nhanh nhẹn, Fran thiên về linh hoạt, có điềuhai người không hổ là cùng một thầy, cách thức cũng không khác nhau mấy.
Fran khó chịu, Á Lai tuy chỉ chút căn cơ, nhưng chiêu thức lại rất đáng giận, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, nhìn sao cũng thấy là đang đùa giỡn mình, vì thế kêu ngừng nửa chừng, hung hăng cởi áo khoát ra, lộ ra bộ đồ huấn luyện bó sát người.
Á Lai thấy thế đột nhiên ôm bụng cười.
Fran nghi hoặc,―Anh cười cái gì?‖
Á Lai thoải mái ngồ i trên thảm cỏ mềm mại, nói: ―Có một người nuôi một con vẹt, vô cùng lợi hại, bất kì con nào bị nuôi chung ***g với nó đều bị nó đánh chết. Một ngày kia, chủ nhân kiếm một con ưng cho nhốt chung với nó, đợi đến khi ra ngoài trở về thì chỉ còn thấy lông vẹt ngoài ***g, vì thế cười trộm:‗Bây giờ thì hết đắc ý chưa?‘ nhưng nếunhìn kỹ lại, vậy mà lại thấy con ưng đã chết mất. Giờ phút này, con vẹt trọc đầu xoa thắt lưng nói, ‗Tí nữa là đánh không lại nó rồi!‘
Trong thế giới này, loại vẹt này cũng có, tuy rằng đầuhơi to một chút, tướng mạo cũng có chút hung ác, hơn nữa bình thường có lông màu xanh lam.
Lúc này chỉ có thể nói Á Lai thật có trí tưởng tượng phong phú.
Fran v ốn đang co thắt lưng và mái tóc lam của mình, lại cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc là màu đồng tối, nhưng khi nhìn lại hai cánh tay, sắc mặt tái mét nhìn Á Lai quát: ―Tôi liều mạng với cậu, dám cười tôi là con chim ngu!‖
Hai thú nhân vội vàng kéo vị phi thú nhân của mình về nhà, Luân Ân trước khi đi thoáng nói một ít về bác sĩ mới của Tế Ti phủ.
Chuy ện này Garlock có biết, nhưng mà không biết vì sao đến bây giờ Đào Đức cũng chưa chủ động liên hệ với hắn, chẳng lẽ người tới thật sự một chút vấn đề cũng không có, cho nên có thể hoàn toàn yên tâm?
Trong T ế Ti phủ, Đào Đức không chút tư vị uống trà, bỗng nhiên thấy không thú vị, liền không chút kiên nhẫn ném chén trà lên trên đĩa, nước trà bên trong văng ra một chút, vương ra ngoài mặt bàn, trong cơn buồn bực ycũng chẳng muốn nhàn hạ uống nữa.
―Đại nhân, đã đến giờ chẩn bệnh ngày hôm nay.‖
Đào Đức lên tiếng để người tiến vào, trong lòng lại cảm khái, phần lớn thú nhân Ưng tộc tướng mạo cứng cỏi, vị bác sĩ này của mình lại trong trẻo thuần hậu, dáng người to cao cườngtráng không nói, vẻ mặt ngâm đen có hơi quê mùa, vừa nhìn đã biết trước đây là một tên mọt sách.
―Quy củ của Tế Ti phủ đã nhớ kĩ rồi chứ?‖ Terrence mở hộp y tế ra, cung kính trả lời: ―Vâng, thỉnh đại nhân yên tâm.‖
Đào Đức nhìn lướt qua dụng cụ bên trong, rõ ràng là được chủ nhân tỉ mỉ bảo dưỡng sạch sẽ, chỉnh tề, cẩn thận, ngăn nắp.
Terrence lấy ống nghe bệnh ra, trước tiên là dùng tay sưởi cho ấm mới để vào trong ngực Tế Ti đại nhân, bởi vì chuyên tâm nên vẻ mặt cũng ngưng trọng dị thường.
Đào Đức đột nhiên muốn cười, qua vài ngày liên tiế p, vị bác sĩ này lần nào đến chẩn bệnh cũng như đang lâm trận trước đại địch, mình cũng đâu phải đụng vô là vỡ đâu.
Terrence cực kỳ nghiêm túc nói, ―Đại nhân, hôm nay tình trạng của ngài không được tốt lắm.‖
Thấy biểu cảm của hắnnhư trút được gánh nặng, Đào Đức càng cảm thấy buồncười, ―Trước kia đã có ai nói với anh rằng anh rất ngốc không?‖
Terrence đỏ mặt lên, ―Không, không có.‖
Đào Đứ c hỏi: ―Bỏ qua cơ hội tiền đồ sáng lạn ở đỉnh Allen, rời xa người thân đến đây làm bác sĩ gia đình, vậy mà anh không chút hối hận sao?‖ Yđương nhiên biết Terrence đối mặt với một Đại Tế Ti không dám nói ra hai chữ ―hối hận‖, nhưng người kì lạ như vậy trả lời vấn đề này có phải cũng sẽ khác với những người cứ khen tặng theo kiểu giả dối chứ nhỉ.
Terrence quyết đoán nói: ―Không hối hận.‖
Đào Đức không hài lòng, trả lời xong rồi sao? Ít nhất cũng thêm một câu chứ ―Vì đại nhân phục vụ là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi‖ linh tinh các thứ, càng thêm dễ nghe có được không!
Terrence chỉ tiếp tục cúi đầu nghiêm túc làm việc.
Đào Đức suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi: ―Tôi hỏi anh, thật sự chỉ là muốn xa xa nhìn Á Lai một cái thôi sao?‖
Terrence trong mắt lập tức xuất hiện ánh mắt kích động,―Thỉnh ngài thành toàn.‖ Quỳ một gối xuống làm đại lễ của thú nhân.
Đào Đức nhìn một hồi lâu mới để người đứng lên, bởi vì y cảm thấy tư thế Terrence quỳ xuống thành thậthơn thú nhân khác, ừm, có chút thú vị.
Chỉ chốc lát sau, Barret hội trưởng đến thăm, Terrence thu dọn xong lui ra.
Đào Đức say mê hít hương hoa tươi mát, giọng điệu thẳng thắn nói: ―Màu tím, rất phù hợp với khí chất thoát tục của tôi.‖
Barret bĩu môi: ―Anh thì có màu nào không nói là phù hợp khí chất chứ?‖ Hừ, còn tự kỉ hơn cả bổn đại gia.
Đào Đức kinh hô, ―Là vậy sao? Thật không ngờ màu sắc xinh đẹp nào cũng đều hợp với khí chất của tôi!‖
Barret mắt trợn trắng, ―Có việc thì nói mau, đang vội.‖
Đào Đức bình tĩnh nói: ― Lễ đường nước của thần miếu cần sửa chữa lại, thành chủ nói lần này cần chiêu mộ hiền tài, cho nên công việc quan trọng là thông báo tuyển dụng thiết kế sư.‖
Barret lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười nói: ―Thương hội Eden bảo sẽ hết sức trung thành vì Tế Ti đại nhân phục vụ.‖
Đào Đứ c dặn nói: ―Cần chuẩn bị tốt bản thiết kế dự tuyển.‖ Barret chỗ nào còn vội vàng đi nữa chứ, lo lấy lòng hy vọng Đào Đức có thể lộ ra nhiều tin tức, lễ đường nước của thần miếu cần sửa chữa là công trình lớn, chủ yếu là mùa giác đấu sắp bắt đầu, trước có nghi thức kì thần, sau có nghi thức thú thần, toàn bộ hoạt động liên tục hơn nửa tháng, mỗi ngày đều có, người ở các nơi trên cả nước tới trung tâm thành chủ tham gia hoạt động, cho nên đến thần miếu kính thần ắt là giai đoạn không thể thiếu, cơ hội tuyên truyền như thế có thể chiếm danh dự rất lớn, thương hội Eden bảo đổ tiền vào bên trong cũng đáng.
Trong lòng Đào Đứ c kỳ thật vẫn do dự, có nên nói trước quan hệ của Á Lai và Terrence vớiBarret không, nhưng nghĩ lại thế cũng không được, Barret từ nhỏ đến lớn không có một việc gì giấu được Garlock, vì thế có lệ hai câu liền tiễn người đi.
Barret ngồi vào trong xe ngựa cảm thấy kỳ quái, cầu vồng nam hôm nay sao trở nên đứng đắn vậy? Không yên lòng, trở về phải nói với Garlock!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.