Hiểu được thân thể gia gia không khỏe, ta đây sớm đã trở về. Cách Giao thừa còn mấy ngày, ta ở trong phủ cũng như khi ở Yên Sơn: Y thư không rời tay, đại môn không ra nhị môn không bước.
Cứ như vậy qua ba ngày, trong cung đột nhiên cử người đến truyền lời, lại là một chuyện vô cùng kỳ lạ: Mẫn Quý phi muốn gặp ta.
Thật ra ta trái lại có thể nghĩ hiểu được tại sao. Vân Xuyên là chủ tử không tồi, kẻ làm nô tài như ta đây cũng nên xả thân cứu chủ. Cũng không phải tất cả nô tài đều có thể có được sự giác ngộ này. Bởi vậy nàng phải khen ngợi ta thật tốt để ta phải mang ơn. Lần sau còn có thể tiếp tục quên mình vì nghĩa.
Dưới lớp khăn che mặt ta thuận miệng cười lạnh. Lần này hủy dung cũng không phải không có chỗ nào tốt.
Nàng vẫn còn đang ở vị thế như vậy, vẫn là dáng vẻ tóc vấn hoa dung nhan ngọc ngà, cước bộ như mây của của một sủng phi. Nhưng không phải là một sủng phi được yêu chiều mà kiêu căng mà ngược lại vô cùng dịu dàng cẩn thận lễ kính với Hoàng Hậu. So với vị Hoàng Hậu nhờ vào gia thế mà nửa đường nhảy lên thượng vị kia còn có khí phái mẫu nghi thiên hạ hơn nhiều. Khó trách về sau có thể trở thành Thái Hậu.
Bất quá ngẫm nghĩ kỹ một chút, chiêu này của Quý phi nương nương mới gọi là giết người không dao đây: Căn bản không cần phải phí tâm chèn ép Hoàng Hậu. Chỉ cần ngày ngày dùng tài đức mà cùng trợ giúp quản lý lục cung khiến cho trên triều lẫn hậu cung đều đồng thời tán thưởng mỹ danh của nàng. Hoàng đế thương nàng yêu nàng, hết mực sủng ái…. Đối với Hoàng Hậu mà nói mới là sự dày vò và áp lực không thể giải trừ được.
Nhớ tới trong kiếp trước ta đối với nàng vô cùng cảm kích, coi nàng như mẹ ruột, lại thêm ngưỡng mộ Vân Xuyên. Mà một Quý phi tôn quý như nàng lại có thể đối với ta hòa ái dịu dàng như vậy thì ta sao có thể không biết ơn đây.
Ví dụ như hiện giờ nàng ban cho ta một hộp phỉ thúy vô cùng quý giá hiếm có, nhẹ giọng hỏi ta có thích hay không.
Mẹ nào ắt có con nấy. Vân Xuyên giỏi lôi kéo lòng người như vậy, nghĩ đến nhất định không thể thiếu được Quý phi đã dốc lòng giáo dục. May là không hề uổng phí tâm tư của nàng, Vân Xuyên quả thực có thể xem như trò giỏi hơn thầy.
“Quý phi nương nương quá yêu quý rồi, tiểu thần không dám nhận.”
Lúc trước Hoàng đế còn nhất thời hứng khởi cho ta một cái tước vị. Cho dù chờ đến sang năm Nam Kha Du đủ tuổi được hạ chiếu làm thế tử, bàn về cấp bậc cũng không hề giống nhau. Đương nhiên cũng có thể không cần phải tự xưng là nô tài nữa.
“Thích thì giữ lấy đi, này tính là cái gì đâu?” Mẫn Quý phi hé miệng mỉm cười, “Lúc trước trước mới vào cung còn là một đứa bé nhỏ như vậy mà nay đã lớn thế này. Văn chương viết được tốt như thế, ngày thường lại ngoan ngoãn, chỉ tiếc là….Ôi…”
“Đều là tự thần không cẩn thận.”
“Ngươi là một đứa trẻ ngoan nhưng cũng không thể không thật sự có chút tâm kế nào,” Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Quý phi áp lên thủ lô, chỉ sáo kim chi lưu nguyệt* thuôn dài nhọn hoắt tựa như móng ưng. Cũng không hiểu phi tần hậu cũng tại sao lại đều thích đeo một bộ móng như vậy, “Anh ruột của ngươi là chuẩn thế tử. Tài học của ngươi cũng thuộc hàng nhất lưu. So ra tất nhiên là có người thua kém không bằng. Chuyện như vậy ở nơi hậu cung dịch đình này Bổn cung cũng thấy nhiều rồi. Mà thôi, ngươi vẫn còn là một tiểu hài nhi mà, không biết cũng tốt…” Vừa nói vừa thở dài một hơi.
*Cái móng tay giả mà các bà phi tần ngày xưa hay đeo ấy, thân bằng vàng cong hình mặt trăng
Tuồng này vui đến độ ta cũng phải vỗ tay khen hay.
Nếu ta vẫn còn suy nghĩ giản đơn như trước, nghe xong lời nàng nói sao có thể không nổi lên nghi ngờ?
Như vậy thì, ta trái lại cũng hiểu rõ mục đích của nàng: Lúc trước khuôn mặt ta bị thương, chối bỏ vị trí thư đồng để tránh khỏi Vân Xuyên nên tiền đồ tương lai chưa rõ. Chớ nói là bị thương khuôn mặt, dù chết thì cũng chẳng liên quan gì đến Mẫn Quý phi.
Nhưng hôm nay ta được Hoàng đế phong cho một cái Chiêu Hoa Quân, dù chưa đi trên con đường quan lộ nhưng tính chất đa không còn giống như trước.
Vừa khéo là hiện giờ ta cùng với Nam Kha Du có triển vọng trở thành thế lực trung kiên của Quốc Công Phủ, lại được Phụ thân và gia gia coi trọng. Nếu cuối cùng đều đầu phục Vân Uyển thì tính thế này liền rắc rối to rồi.
Nam Kha Du thì thôi miễn bàn. Ta ngày trước cũng là người bên cạnh Vân Xuyên. Nếu có thể giành tới tay thì tất nhiên là chuyện vô cùng tốt.
Lại nói thêm, thực lực của Quốc công phủ không chủ ở lai lịch, càng quan trọng là danh tiếng của ba đời Văn Trang Công cùng với địa vị trong chốn văn đàn sĩ lâm.
Triều ta vốn luôn kính nho, Văn Trang Quốc Công phủ xem như là lãnh tụ trong văn đàn, là danh sĩ đứng đầu. Thân ở địa vị cao, trong cuộc tranh đoạt ngôi báu này Quốc Công phủ hướng về đâu thì rất có thể sẽ ảnh hưởng lớn tới mục tiêu của văn thần trong triều.
“Mẫu thân ngươi mất sớm, rất nhiều chuyện cũng khó cho ngươi,” Vẻ mặt Mẫn Quý phi cười yếu ớt, “Đừng nói là trong phủ chỉ có một đương gia chủ mẫu, dù là trong hậu cung cũng có rất nhiều chuyện ngay cả Bổn cung cũng không thể không nhịn xuống. Con ngoan à, phải hiểu rằng trên đời này những chuyện bất đắc dĩ rút dây thì động rừng, thật sự là nhiều lắm….”
Rút dây động rừng, quả là một cách diễn tả quen thuộc.
Song dù ta không thích nàng thì ta cũng không thể không nói: Trong chuyện này, có lẽ vị Quý phi nương nương đây vừa khéo có thể giúp cho tiểu thần một chuyện đấy…..
“Lời Quý phi nói tiểu thần cũng không phải là chưa từng nghĩ tới,” Ta không nên cố chấp, lần này nàng đã quăng tới cành ô liu mà ta đang cần, “Cổ nhân có nói ‘hậu tích nhi bạc phát’*. Nhưng theo tiểu thần thấy, thế sự vô thường, gõ một tiếng trống tăng sĩ khí là được, cần gì phải ‘hậu tích nhi bạc phát’?”
*Hậu tích nhi bạc phát: tích lũy sâu dày mà đến khi bộc phát ra lại yếu nhược. Nhìn chung mình hiểu ý của đoạn này là: sự việc dù đã tích tụ sâu dày nhưng đến khi nổ ra lại không tạo nên tác dụng gì. Không bằng nhân đó làm chỗ dựa kéo lợi thế về mình còn hơn là phơi bày hết thảy ra mà chẳng được gì. Giống như bạn Kỳ để cho cả nhà nghĩ là mẹ kế hại bạn nhưng bạn không phơi bày chuyện đó ra để đòi công bằng mà giả như nhịn xuống khiến cho cha và ông đều thương bạn và nhường nhịn bạn ấy hơn.
“Bổn cung không nhìn lầm mà, ngươi đúng là một đứa nhỏ thông minh,” Mẫn Quý phi hớn hở nói, “Hơn nữa bất luận là khi nào phát tác, làm thế nào phát tác, những tích lũy trước đó chính là trọng yếu nhất… Hiện giờ Đông cung tuy không phải thân sinh của Hoàng Hậu, nhưng lễ kính Hoàng Hậu. Nguyên nhân chính là để nâng đỡ lẫn nhau, lợi ích không rời. Bổn cung thấy ngươi liền yêu thích, đâu chẳng phải là duyên phận mẫu tử trời ban sao? Tuy rằng bệ hạ không thích phi tần hậu cung kết giao cùng ngoại thần nhưng ở trong lòng Bổn cung liền coi ngươi là con của mình.”
“Tạ ơn nương nương thương yêu chiếu cố.” Ta cúi đầu cười nói.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến giao thừa. Thân thể Nhị nương ngày càng quý giá như vàng, lúc nào cũng khó chịu, ốm yếu nằm ở trên giường. Lại còn liên tục lẩm bẩm muốn cẩn thận đề phòng Nhược Khâm câu dẫn phụ thân. Phụ thân đương nhiên là đau đầu không ngớt, tình thần không thể phấn chấn lên được, ngay cả gia gia đang bệnh nặng cũng phát giác ra.
Gia gia hỏi phụ thân, phụ thân cũng chỉ nói là Nhị nương trong người không khỏe.
Gia gia đành phải bảo ta âm thầm quan sát, xem thân thể Nhị nương có đúng thế không hay là gạt.
Việc ta tinh thông y thuật, Nam Kha Du cùng gia gia giấu giếm vô cùng tốt. Ta lại càng có thể không dấu vết mà hành sự. Nhưng nếu gia gia đã hỏi, ta cũng không thể không trả lời. Vì dự trù tương lai mà trước tiên phải ngầm dẫn ngòi sự việc: “Dẫu sao Nhị nương tuổi tác cũng không còn nhỏ. Nữ nhân quá tuổi sinh đẻ tốt nhất đều có chút nguy hiểm. Ngoài việc đó ra, Nhị nương thực sự quá mức đa tâm. Từ trước đến giờ phải lo liệu các loại sự tình vụn vặt trong phủ cũng đã dần dần làm hại thân thể của bà ấy. Hiện giờ đang mang thai còn lo lắng phụ thân nạp thị thiếp khác.”
Gia gia nghe xong cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, chẳng nói được lời nào.
Ta nâng mắt âm thầm liếc nhìn mái đầu bạc của người, trong lòng không khỏi hổ thẹn: Lão nhân gia vốn tưởng rằng lại có thêm một tôn tử tôn nữ gì nữa.
Nhưng tử thù của mẫu thân phải báo. Là phụ thân ta gieo nhân, ta buộc lòng phải đem đến kết quả. Báo ứng này trời xanh đã định trước, khó chịu mấy cũng không thể thay đổi… Nghiệp chướng của ta nặng nề, dù sao cũng đều là bất hiếu cả.