Tác Phi đang chờ Manzi Yagudin. Nếu hắn yêu cầu Tác Phi lưu lại, như vậy nhất định sẽ đến tìm cậu.
Nghe tiếng gõ cửa, Tác Phi đứng dậy mở.
Thành Moya vào ban đêm nhuộm một màu xanh thẳm như biển sâu, khí lạnh nồng đậm, cho dù là vào mùa hạ nóng bức cũng khiến người ta lạnh lẽo tận ruột gan.
Tác Phi vừa mới đẩy cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị cấp tốc ôm lấy. Bởi vì chênh lệch chiều cao, mặt của cậu vùi vào lồng ngực đối phương, thậm chí có thể cảm nhận sự mát lạnh của quần áo, mà hai tay đang ôm cậu càng ngày càng dùng sức, như sợ chỉ cần buông ra là cậu sẽ lập tức bỏ chạy.
Mái tóc dài màu bạc giữa không trung xanh thẳm của đêm tối như đang phát quang, khiến người chú ý. Tác Phi không thấy rõ mặt của người này, nhưng mái tóc cùng với lỗ tai này thì nhất định là Manzi Yagudin.
Vì thế… đây là tình huống quái đản gì?!
Vừa đến đã nhiệt tình ôm cậu như vậy, tiểu bảo bối Manzi chả lẽ xuyên thấu qua thể xác tổng thụ Stefan Evans mà nhìn thấy khí tràng tổng công ở sâu trong nội tâm cậu cho nên khát khao yêu thương nhung nhớ hả?
Bất quá tiểu bảo bối à, ngươi có thể bắt chước chim nhỏ nép vào người một chút không, lão tử sắp bị ngươi siết chết rồi!
Bị ngạt đến không động đậy được mà tránh cũng không thoát, Tác Phi không lời gì để nói, cũng may Manzi không đến mức giữa đêm khuya thanh vắng đem cậu ngạt chết, sau khi ổn định xong cảm xúc liền dán nơi lỗ tai cậu, thở dài nói: “Em không có việc gì, thật tốt quá.”
Các gì gọi là “Em không có việc gì, thật tốt quá”? Tác Phi tinh tế cân nhắc tám chữ này. Từng chữ đơn tách ra cậu đều hiểu được, nhưng sao ghép lại thành câu lại mơ hồ quá vậy nè?
Manzi rốt cuộc buông cậu ra, mặt mày vẫn mang chút ngạo mạn vốn có của Tinh Linh tộc, nhưng trong đôi mắt màu bạc lại ẩn ẩn có chút lo lắng. Hắn dắt tay Tác Phi, ôn nhu nói: “Bên ngoài rất lạnh, vào trong đi.”
Tác Phi mơ mơ màng màng đi theo hắn vào phòng, đầu lại xoay vòng vòng. Tình huống này rõ ràng là có nội tình!
Bài trừ suy nghĩ tiểu bảo bối Manzi thần phục khí tràng tổng công của cậu này nọ, thì rõ ràng Manzi cùng Stefan Evans nguyên tác có – gian – tình.
Lấy tính tình yêu nước yêu chủng tộc cuồng nhiệt của Manzi mà cư nhiên lại có thể hạ giọng nói chuyện nhỏ nhẹ cùng con của phản đồ – người chặt đứt thánh thụ, huỷ hoại Tinh Linh tộc… Gian tình này có giá trị tuyệt đối không nhỏ!
Nghe theo tư tưởng lấy bất biến ứng vạn biến, Tác Phi mân miệng gắt gao, kiên quyết không nói dù chỉ một câu, sợ bị giết người diệt khẩu.
Vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau, Manzi vẫn không buông tay Tác Phi ra. Hắn nhìn Tác Phi thấp giọng hỏi: “Vì cái gì phải rời đi? Ở bên cạnh ta không phải càng an toàn hơn sao?”
Tác Phi trầm mặc không lên tiếng.
Manzi ánh mắt loé loé, lại hỏi: “Vẫn còn giận ta?”
Thấy Tác Phi như trước không nói lời nào, Manzi thở dài, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bất đắc dĩ. “Fell, em phải biết lúc đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi, ta chỉ để ý một mình em.”
Manzi nói thật thâm tình chân thành, còn Tác Phi… đã có chút chịu không nổi. Tình huống sao mà triển khai thần kì dữ vậy? Hai người này khẳng định là có một chân nè. Nghe lời hắn nói, thì ra là Manzi ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt còn muốn Stefan Evans thông cảm cho hắn?
Haha, Stefan Evans à, ngươi không chỉ có thân thể tổng thụ, lại còn có tâm hồn tiện thụ khoan hồng độ lượng nữa.
Thấy Manzi như vậy, Tác Phi có chút động tâm. Cậu cúi đầu, thấp thỏm bất an nói: “Cha ta huỷ thánh thụ… Ta…”
Manzi đánh gãy cậu, “Ta tin tưởng em, việc này cùng em không quan hệ.”
Nội tâm Tác Phi: Sốc! Mặt ngoài cậu vẫn bảo trì uỷ khuất nhỏ giọng nói: “Mẫu, mẫu thân của ta… Nàng thế nào?”
Nhắc tới Veeshan, Manzi dừng một chút mới nói: “Theo ta trở về Valinor, ta mang em đi gặp nàng.”
Nghe nói như thế, trái tim đang treo lên của Tác Phi rốt cuộc hạ xuống. Veeshan còn sống, thật tốt quá!
Manzi thấy vẻ mặt cậu buông lỏng, liền không ngừng cố gắng nói: “Theo ta trở về, ta giúp em cử hành lễ trưởng thành.”
Tác Phi còn đang đắm chìm trong tin vui rằng Veeshan còn sống, không để ý đến lời nói của Manzi. Lễ trường thành cái gì, không phải chỉ là một hình thức sao? Giờ không cử hành thì cậu cũng đã thành niên rồi còn gì.
Nhưng câu tiếp theo của Manzi lại làm cho cậu giật mình, hồi phục lại tinh thần.
“Chờ em trưởng thành, tất cả liền giao cho ta, được không?”
…Đây là đang uyển chuyển ước – pháo sao?
Thấy Tác Phi sợ run, Manzi cười ái muội, cúi người hạ xuống một nụ hôn trên trán cậu, dùng giọng khàn khàn nói: “Fell, ta chờ lâu lắm rồi. Đừng lại rời khỏi ta.”
Thẳng đến khi trong phòng không còn ai, Tác Phi vẫn còn kinh ngạc xuất thần.
Chuẩn xác mà nói là cậu đang điên cuồng não bổ. Cứ như vậy không nhúc nhích, YY trong chốc lát, cậu vỗ đùi, phán định: Đúng là một bộ phim truyền hình cẩu huyết chiếu lúc 8h hằng ngày!
Không biết rõ ràng chân tướng thế nào, nhưng nghe tới đây là Tác Phi có thể não bổ ra hết rồi.
Tra công Manzi Yagudin cùng tiện thụ Stefan Evans mắt đi mày lại thường xuyên, liền thông đồng cùng một chỗ. (Tác Phi: thời gian thông đồng tuyệt đối không ngắn). Mặc dù đã thành đôi nhưng tra công bản tính phong lưu không thay đổi, thường xuyên lưu luyến hoa thơm cỏ dại. Tiện thụ biết chuyện này tự nhiên sẽ không để yên. Y nháo một hồi, tra công sẽ dỗ một hồi, tuần hoàn như vậy, hiển nhiên đã trở thành chuyện cơm bữa.
Mà tra công tuy rằng tra, nhưng ngoài ý muốn rất trân trọng thiếu niên này? Bởi vì tiện thụ chưa tới tuổi thành niên mà vẫn không xuống tay, tựa hồ hai người còn hứa hẹn, sau khi thành niên liền BLABLABLA…
Chậc chậc, một phen bổ não xong, Tác Phi rút ra kết luận: Quả nhiên, từ xưa tra công tiện thụ đã là couple.
Tác Phi thổn thức một phen, khi cảm thấy mỹ mãn rồi liền muốn vào ổ chăn đi ngủ. Lúc này cửa phòng lại mở, Manzi trở lại.
Tác Phi nhìn Manzi, liên tưởng này nọ, nhất thời hoài nghi có phải hay không Manzi đã hối hận, không muốn đợi tới lễ thành niên đã muốn cùng cậu abcxyz?
Chính là, tiểu bảo bối à, đại gia ta tuy rằng đối với ngươi có hứng thú, nhưng cúc hoa của gia đối với ngươi nửa điểm hứng thú đều không có đâu!
Tác Phi đề phòng nhìn Manzi. Manzi không hề nhận ra, đi đến bên cậu, từ trong lòng lấy ra một hạt châu tròn xoe lớn bằng một bàn tay. Hạt châu tản ra quang mang màu trắng ngà, giống như dòng nước lượn lờ, ôn hoà mềm mại.
“Đây là lễ vật lần trước ta ra ngoài trải nghiệm* mang về cho em, vẫn không có cơ hội tặng.”
*thông tục của Tinh Linh tộc, sau khi thành niên sẽ rời bộ tộc để đi trải nghiệm một mình
Tác Phi tiếp nhận hạt châu, qua một lát mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”
“Cám ơn ta làm gì? Tốt lắm, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.” Nói xong lại hạ một nụ hôn lên trán Tác Phi.
Tác Phi không động, vẫn nhìn hắn rời đi. Thẳng đến khi Manzi đi rồi, cậu mới nhảy dựng lên đem cửa khoá trái.
Trở lại trong phòng, cậu đem hạt châu lấy ra, dưới ánh đèn nhìn nó trong chốc lát. Trừ bỏ cảm giác rằng hạt châu vẻ ngoài thực xinh đẹp thì tựa hồ cũng không có chỗ đặc biệt nào khác. Bất quá Manzi là vương tử duy nhất ở Tinh Linh tộc, đồ hắn tặng cho tiểu tình nhân cũng không thể là hàng dỏm được.
Với chính sách lợi ích là trên hết, Tác Phi yên lặng đem hạt châu bỏ vào túi không gian.
—
Phòng ngủ chính của thành chủ thành Moya.
Arian vừa mới tắm xong, mới tóc ngắn vàng kim đẫm nước. Y chỉ mặc một kiện áo tắm rộng thùng thình, dáng người mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Y bước ra ngoài, vừa định lau người lại lập tức dừng lại.
Trong phòng không bật đèn, nhưng thành Moya vào ban đêm không đến mức tối đen, bởi vậy trong màn đêm xanh thẳm vẫn có thể thấy rõ một bóng người.
Người nọ một thân hắc bào, chỉ phần cổ áo có nửa vòng da lông đen bóng. Chất liệu hắc bào thực đặc biệt, không hề sáng loáng, tựa hồ có thể đem tất cả ánh sáng thu vào.
Nếu là Tác Phi ở đây, cậu nhất định sẽ kinh hô ra tiếng vì quần áo người này cùng đám người Grambli giống nhau như đúc.
Arian thấy rõ người vừa tới, một tia thiếu kiên nhẫn hiện lên trong mắt. Y tức giận nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không gia nhập bọn ngươi. Ta không có khả năng…”
“Đừng vội nói quá sớm.” Người mặc hắc bào đánh gãy lời y.
Thanh âm người này rất kỳ quái, ngữ điệu thong thả nhưng khi nghe lại có cảm giác mơ hồ, tựa như truyền tới từ phía xa.
Arian lập tức đề phòng. Y mân miệng nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Người mặc hắc bào vẫn đứng đó không nhúc nhích, toàn thân một mảnh tối đen, dung mạo không hề lộ diện.
“Hôm nay ta không đến đây để nói chuyện này với ngươi.”
Arian theo dõi hắn: “Làm sao?”
Nam nhân dừng một chút mới nói: “Hôm nay có một tên Ma tộc nguyên thuỷ tới thành Moya?”
Arian nhíu nhíu mày. Người mà kẻ này đang nói tới chính là Samuel. Không ngoài ý muốn, bọn họ biết là Samuel đã đến, nhưng thật bất ngờ là họ lại cảm thấy hứng thú với Samuel.
“Đúng vậy, ta đã an bài chỗ nghỉ cho hắn.”
“Tại sao,” người mặc hắc bào bỗng nhiên cười cười, ái muội nói, “không để hắn ngủ chỗ ngươi?”
Arian giật mình. Mặc dù bản thân y là người thích cười nhưng đụng phải châm chọc trắng trợn thế này thì quả thực là cười không nổi. Những cái đó đều là chuyện cũ, hiện tại thân phận y thực cao quý, không ai sẽ nhắc lại mà đều để ở trong lòng. Nhưng duy độc tên ‘Cố nhân’ này không hề sợ y, còn dám tuỳ ý cười nhạo.
Arian trầm mặc không lên tiếng. Y cùng người trước mắt sức mạnh chênh lệch quá lớn, căn bản không có đủ tư cách dùng thực lực phản bác.
Nam nhân tựa hồ chỉ vô tình trêu đùa một chút, cũng không muốn đem chuyện này kéo dài. Hắn đưa mắt nhìn Arian, hạ giọng nói: “Ta bất quá nhìn ngươi vất vả liền muốn nhắc nhở ngươi một chút, chớ để vụt mất cơ hội tốt như vậy.”
Dừng lại trong chốc lát, hắn lại nói tiếp: “Thánh khí gần ngay trước mắt, nếu ngươi không nắm chặt được thì thật là đáng tiếc.”
Ném lại những lời này, người mặc hắc bào liền biến mất. Từ đầu đến cuối, trừ bỏ bộ đồ màu đen độc đáo cùng thanh âm đã qua nguỵ trang, không chút đặc tính nào khác được hiển lộ ra.
Thánh khí… Trên toàn bộ Jalands cũng chỉ có ba thánh khí! Cư nhiên lại có thể đụng phải một thánh khí tại nơi này.
Ánh mắt xanh biếc của Arian lập tức ngời sáng.