Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 114: Phiên ngoại 2 (Thịnh Vũ)




Thịnh Vũ danh tự lấy được rất tùy ý, khi còn bé phụ mẫu nàng kể lại, bởi vì lúc nàng ra đời trời liên miên mưa to, chừng mấy ngày cũng không dứt, liền lấy chữ "Vũ" đặt cho nàng. Tựa hồ đúng với tên gọi này, từ nhỏ Thịnh Vũ liền không thích cười, thoạt nhìn có chút lạnh lẽo. Ban đầu phu thê Thịnh gia cũng khá lo lắng, nhưng về sau cũng từ từ tiếp nhận, hài tử nhà mình mặc dù không ưa cười, nhưng quen thuộc vẫn có thể nhìn ra được nàng sướng vui đau buồn, chỉ là sợ nàng cùng người khác ở chung không hòa hợp.
Nhân sinh của Thịnh Vũ cũng giống như tên của nàng, mưa dầm liên miên. Lúc nàng vượt qua tám năm không buồn không lo, một lần Thịnh gia trên đường đi Sóc Châu thăm người thân, gặp phải bọn cướp, Thịnh gia toàn bộ bị giết chết, may mắn nàng được phụ mẫu liều mạng đem giấu đi. Tận mắt nhìn thấy toàn bộ người thân của mình ngã xuống, Thịnh Vũ một năm sau đó đều không mở miệng nói chuyện. Tưởng rằng nàng không cách nào nói chuyện lại được, thúc bá trong dòng họ liền lừa gạt nàng, đem tài sản Thịnh gia chia cắt, lại đem Thịnh ký bán rẻ cho Chu gia. Không ngờ lúc đó nàng liền lên tiếng, bất quá cũng không lấy lại được bao nhiêu tài sản, chỉ đành khăn gói cùng mấy người Tần bá rời khỏi kinh thành.
Tuy quá trình dựng nghiệp vô cùng gian khổ, nhưng là có Tần bá bên cạnh trợ lực, Tần bá một lòng trung thành tận tâm với phụ mẫu nàng, trước đây là đại chưởng quỹ của Thịnh ký, kinh nghiệm dày dạn. Thịnh Vũ trời sinh có thiên phú đối với kinh thương, lúc nhỏ vốn được phụ mẫu tỉ mỉ bồi dưỡng, năng lực tự nhiên hơn người. Nhưng Thịnh gia sụp đổ rồi, nàng chỉ có một ít vốn liếng, cũng như đi lên từ tay trắng. Rất nhiều thương hộ trước đây có mối giao hảo với Thịnh gia, lúc này sợ đắc tội với Chu gia, cũng không dám cùng Thịnh Vũ hợp tác, đồng dạng thương nhân lãi nặng, bọn họ tất nhiên không để ý đến Thịnh Vũ tuổi trẻ, liền trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo Tần bá đi qua.
Thịnh Vũ dưới sự trợ giúp của Tần bá, cơ hồ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật vất vả giao thương được với Tây Vực, đem sản vật nơi ấy đưa về Trung Nguyên, từ đó Thịnh gia bắt đầu có khởi sắc, nhưng không ngờ một lần chuyển hàng gặp phải giặc cướp Thổ Dục Hồn, hàng hóa bị cướp sạch không nói, suýt chút nữa cả thương đội đều bỏ mạng.
Giữa lúc Thịnh Vũ tuyệt vọng, quận chúa lại đến cho nàng một chút hy vọng sống, về sau quận chúa liền là gia chủ đứng phía sau bảo hộ Thịnh gia. Lúc ấy quận chúa mang theo binh sĩ Tây Nam Vương Phủ, cải trang thành thương đội, xuất thủ cứu được đoàn người Thịnh gia.
Phó Ngôn Khanh là người rất ôn nhu, cùng người ở chung thập phần săn sóc, cũng sẽ không làm cho người ta phản cảm, rất dễ dàng nhận được cảm tình của đoàn người Thịnh gia. Ngay cả Thịnh Vũ cũng vô thức bị thuyết phục bởi cách đối nhân xử thế của nàng. Hai người tuổi tác không sai biệt lắm, cũng đều là nữ tử, cùng một đường trở về Trung Nguyên, dần dần trở thành bằng hữu tốt.
Thịnh Vũ cảm kích ân cứu mạng của Phó Ngôn Khanh, cũng rất yêu quý tính cách trầm tĩnh dịu dàng của nàng, đồng dạng Phó Ngôn Khanh cũng vô cùng thưởng thức tài năng Thịnh Vũ, trải qua nhiều biến cố như vậy, Thịnh Vũ còn có thể kiên cường phấn đấu, chưa từng chùn bước trước thất bại, tâm tính tuyệt không phải nhi nữ thường tình.
Như vậy thường xuyên qua lại, hai người triệt để trở thành bằng hữu chí giao, Thịnh Vũ tổn thất không ít hàng hóa, đều là Phó Ngôn Khanh thay nàng bồi thường đấy, từ nay về sau việc buôn bán của Thịnh Vũ, Phó Ngôn Khanh đều thay nàng điều động quan hệ, cũng không ngại góp tài lực cùng vốn liếng ủng hộ. Không tới ba năm, Thịnh gia liền một bước đem tơ lụa thóc gạo ở Tây Nam biến thành độc quyền, sau đó từng bước một đem sản nghiệp của Thịnh gia lúc trước bị người cướp đoạt, toàn bộ đều thu hồi lại, rất nhanh Thịnh gia một lần nữa ngồi vào vị trí thương hộ số một Đại Hạ.
Chẳng qua là dù cho có Phó Ngôn Khanh hết lòng giúp đỡ, trong này vất vả trắc trở cũng chỉ Thịnh Vũ tự mình biết. Nữ tử kinh thương cũng không phải hiếm thấy, nhưng thương trường như chiến trường, trong đó thủ đoạn âm hiểm thấp hèn, càng làm cho người khó lòng phòng bị. Nữ tử phải đề phòng càng nhiều, dẫn đến Thịnh Vũ ở trên thương trường càng phát ra lạnh lùng cứng rắn, dù cho sản nghiệp Thịnh gia cực lớn, cũng hiếm có ai dám theo đuổi nàng, chỉ là không ít bọn đạo chích mơ ước tài sản Thịnh gia. Đã thấy nam nhân trên thương trường đủ chuyện xấu xa, Thịnh Vũ đối tình cảm càng không chút nào chờ mong, đương nhiên nàng càng không nghĩ tới, có ngày nàng sẽ đem lòng mình giao cho một nữ nhân.
Lần thứ nhất gặp gỡ Nhạc Dao, nàng đối nữ nhân này ấn tượng rất không tốt, nguyên nhân chính là Nhạc Dao từ dáng vẻ đến thần thái đều khiến người cảm thấy tùy tiện, một đôi mắt hoa đào câu người lợi hại, ý cười xinh đẹp mang theo một cỗ trêu chọc, vừa nhìn liền thấy không đứng đắn, cùng những đối thủ của nàng trên thương trường giống nhau, đều là một mặt hồ ly tinh. Loại người này nàng chính là ghét nhất, ngay mặt bán rẻ tiếng cười, sau lưng lại âm thầm tính kế. Đương nhiên còn có một nguyên nhân, Nhạc Dao ở kinh thành một mực chiếm vị trí đệ nhất nữ phú thương, Thịnh Vũ trong lòng nhịn không được có chút phân cao thấp.
Chỉ là nữ nhân kia lúc nói chuyện cùng điện hạ, tuy vẫn như vậy nói cười vui vẻ, nhưng trong ánh mắt khá là chăm chú, đối xử bằng hữu nhiệt tình cũng không phải giả, rốt cuộc nàng ấy săn sóc phát hiện mình không thích uống trà, liền âm thầm giúp mình thay đổi, để Thịnh Vũ nhất thời trong lòng nổi lên tia áy náy, đối Nhạc Dao cảm tình cũng chuyển biến chút ít.
Sau đó bởi vì quan hệ của hai nàng cùng quận chúa và điện hạ, thường xuyên gặp mặt trao đổi buôn bán, cho đến khi quen thuộc rồi, Thịnh Vũ đối Nhạc Dao ngày càng lý giải. Nàng ấy đích thực không quá đứng đắn, luôn thích đem một số chuyện ra trêu chọc khiến nàng hết sức bất đắc dĩ, làm nàng duy trì không được lãnh tĩnh, những lúc như vậy nàng ấy luôn cười đến híp mắt, giống hệt như hồ ly tinh. Nguyên bản Thịnh Vũ ghét nhất dạng người này, cuối cùng chán ghét không nổi nữa, bởi vì lúc hai người bàn chính sự, Nhạc Dao lập tức thu hồi vẻ tùy tiện, thập phần chăm chú. Nàng ấy luôn có nhiều ý tưởng kinh doanh táo bạo, lại can đảm cẩn trọng, giao thiệp khôn khéo, về sau liền đem lại lợi ích không nhỏ, khiến Thịnh Vũ đều bội phục. Không thể không thừa nhận, Bích Ngọc Các có thể đứng vững ở vị trí đệ nhất ngọc khí kinh thành, tuyệt đối là nhờ công sức của Nhạc Dao.
Lúc ở bên quận chúa, Thịnh Vũ cảm thấy lòng rất yên bình, mà ở bên Nhạc Dao, luôn bị nàng ấy chọc cho tức giận, chỉ là như vậy lại rất thoải mái, thậm chí rất vui vẻ.
Lần đó bị Liên Tống đánh thuốc mê mang đi, Thịnh Vũ tuy rằng một mực cố gắng tỉnh táo, nhưng nàng trong lòng vẫn rất sợ hãi, duy nhất có thể tự an ủi bản thân, chính là nàng biết rõ, Nhạc Dao nhất định sẽ đến cứu nàng. Không biết lòng tin đến từ đâu, cho đến khi đối mặt Liên Tống kia thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi, nàng liền bật dậy dũng khí. Lúc bị Liên Tống xé y phục, nàng toàn thân đều căng thẳng, vừa khủng hoảng vừa tuyệt vọng, sự kiêu ngạo không cho phép mình bị nam nhân kia vũ nhục, nàng cũng không còn cách nào, liền đem chút sức lực còn lại muốn cắn lưỡi tự sát.
Đầu lưỡi đau đớn một hồi, còn chưa triệt để cắn xuống, một tiếng vang thật lớn mang theo một cỗ mùi thơm quen thuộc như gió táp cuốn tới, chính mình lập tức rơi vào cái ôm ấp mềm mại hương thơm, cùng lúc đó những ngón tay mang theo mồ hôi lạnh buốt giữ lấy cằm của nàng, người kia nguyên bản đôi mắt lộ ra ý cười quyến rũ, giờ phút này tràn đầy lo lắng cùng phẫn nộ, thậm chí không quản đang ở trong hang ổ địch, chỉ gấp gút lo kiểm tra thương thế của nàng.
Thịnh Vũ trong miệng mùi máu tươi nồng đậm, đầu lưỡi tê buốt, nhịn đau mỉm cười nhìn nàng ấy, miễn cưỡng lắc đầu tỏ ý chính mình không việc gì.
Người đang gắt gao ôm lấy nàng hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lạnh tức giận nhìn Liên Tống: "Quả thực là tạp chủng, cũng không xem đây là mặt hàng nào, cực phẩm như nàng, ngươi cũng dám động tay vào?"
Lời nói này mang theo tràn đầy tức giận mà cũng tràn đầy thương tiếc, như vậy phát ra vô cùng tự nhiên, để Thịnh Vũ vốn đang sợ hãi liền được người an ủi, nàng cảm thấy cái mũi có chút cay cay. Nhất là khi nghe được thanh âm dịu dàng của người kia vang ở bên tai: "Nàng đừng sợ, không sao, có ta ở đây." Nhường Thịnh Vũ một trái tim đập loạn cả lên.
Sau đó Nhạc Dao một mực ôm nàng, giữa đám người hung hãn kia, nàng ấy liều mạng che chở nàng. Dưới thân lắc lư, chóp mũi mùi máu tánh nồng đậm, giữa nơi nguy hiểm đẫm máu này, nàng lại quỷ dị mà cảm thấy an tâm.
Lúc Liên Tống chạy trốn, nàng ngực có chút khó chịu, hắn dù chưa thực hiện được, nhưng cảm giác bị vũ nhục kia ám ảnh nàng, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thấy nàng phản ứng quá mức kịch liệt, Nhạc Dao lập tức bất chấp địch nhân trước mắt, quay đầu đem kiếm phóng về hướng Liên Tống. Nàng sững sờ, trong lòng càng lo lắng, tuy là giết được Liên Tống, nhưng Nhạc Dao không còn binh khí thì phải làm sao? Suy nghĩ còn chưa xong, bên người một thanh trường đao hung hăng chém vào cánh tay Nhạc Dao, khiến Thịnh Vũ trong nháy mắt thất kinh hồn vía, lực đạo này tựa hồ muốn đem cánh tay Nhạc Dao phế bỏ.
"Nàng thế nào rồi?" Hoảng hốt mà hô lên một tiếng, lòng Thịnh Vũ lập tức co lại, luống cuống tay chân đi xé vạt áo băng bó cho Nhạc Dao.
Tại giây phút sinh tử này, Nhạc Dao nhưng vẫn cười nói, còn có thể trêu chọc nàng, khiến nàng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cố gắng băng kín miệng vết thương của nàng ấy, nhìn xem mảnh vải nhanh chóng bị nhuộm đỏ, Thịnh Vũ nhịn không được nước mắt tuôn rơi, nhưng lập tức liền dúi đầu vào lưng áo Nhạc Dao, vụng trộm lau đi.
Hữu kinh vô hiểm được trở về nhà, Thịnh Vũ chỉ là trúng thuốc mê không có khí lực, thế nhưng Nhạc Dao một mình mang theo cả người thương tích, sắc mặt tái nhợt mà ngồi trong xe ngựa. Tuy rằng đơn giản xử lý, nhưng dọc đường đi nàng trong lòng vẫn vô cùng đau đớn, lại không biết như thế nào biểu đạt. Đến cuối cùng Nhạc Dao kêu nàng trở về trước, nàng thật sự ngây ngốc đi trở về, vốn là tràn đầy bất an. Đợi đến lúc Tần bá bên tai nhắc nhở, chính mình cư xử như vậy sợ làm thương tổn lòng Nhạc Dao, nàng càng luống cuống, âm thầm nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến làm canh bổ mang đến cho nàng ấy.
Không là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương như vậy dáng vẻ lười biếng mị người, tuy nhiên nàng lại lần đầu trông thấy Nhạc Dao yên tĩnh nội liễm, trong lòng nhịn không được kinh diễm. Mà lúc nàng nhìn đến đôi chân trắng nõn xinh đẹp kia, trong lúc nhất thời mặt đỏ tim đập, về sau hồi tưởng, kỳ thật khi đó nàng liền đối Nhạc Dao động tâm rồi.
Lại nói tiếp Nhạc Dao cứu được nàng hai lần, lần thứ nhất cứu nàng, quấy nhiễu nàng động tâm, lần thứ hai cứu nàng, làm cho nàng minh tâm. Trong nháy mắt khi Nhạc Dao hôn lên môi nàng, nàng thân thể đều rơi vào mơ hồ, cho đến khi lấy lại tinh thần, tim đập bỗng nhiên kịch liệt, trừ đi khẩn trương càng là thu vô số vui vẻ.
Chẳng qua là người yêu của nàng ôn nhu như vậy, nhưng cũng không kém giày vò người, tính cách thích trêu đùa của nàng ấy như thế nào cũng không đổi được, có khi cười đến phong tao chọc người, có khi lại dịu dàng đến làm cho nàng run sợ. Nhưng vô luận Nhạc Dao là dáng vẻ nào, nàng đều yêu thích, sở dĩ không cho phép Nhạc Dao cười như vậy trước mặt người khác, chính là nàng tư tâm muốn phần kiều mị kia chỉ thuộc về mình.
Lần thứ nhất hôn kích động vui vẻ, lần thứ nhất thể xác và tinh thần giao phó, ngượng ngùng thỏa mãn. Cho đến ngày thành thân, nàng một đêm không ngủ chờ đợi, khẩn trương đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, cho đến khi Nhạc Dao một thân giá y xuất hiện tại hỉ đường đỏ rực, đồng dạng là màu đỏ bắt mắt nhưng Nhạc Dao lại rực rỡ đến không gì tả được, rơi thẳng vào mắt của nàng, lòng của nàng. Sau khi bái đường, nàng kích động mặt đều cứng, Tần bá một mực bên cạnh nói, nên cười một cái, nhưng nàng rốt cuộc đều vẻ mặt lạnh lùng mà bái đường, thế cho nên trong lòng nàng rất sợ, luôn nhịn không được quan sát phản ứng của Nhạc Dao.
Tại nàng lần thứ năm nhìn sang, đối phương nhưng thừa dịp người khác mời rượu xong trầm thấp bật cười, nói khẽ: "Thê tử, nàng đáng yêu chết mất. Ta hiểu được, nàng đừng lo lắng."
Thịnh Vũ sắc mặt huân hồng, trong lúc nhất thời không biết là do men say hay là do xấu hổ, nàng nhịn không được trong lòng oán trách, thê tử nhà nàng sở thích thật là kỳ quái, nàng gương mặt đông lạnh như vậy, cũng chỉ có nàng ấy khen đáng yêu.
Lễ thành thân của các nàng vô cùng kín tiếng, nhưng nàng từ nửa tháng trước đã bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị, vốn không có cách nào cho Nhạc Dao một hôn lễ quang minh chính đại, như vậy bố trí tân hôn nhất định phải tinh xảo. Khách mới đến đều là người thân tín, cho nên cũng thoải mái vui đùa ồn ào chút ít, các chưởng quầy Thịnh gia đến mời rượu Nhạc Dao rất nhiều, thật khó lòng cự tuyệt, thẳng đến khi thấy nàng đã ngà ngà say, Tần bá liền đem những người tham gia náo nhiệt kia ngăn lại, các nàng mới có thể vào động phòng.
Trong tân phòng đỏ thẫm, hỉ chúc đang cháy mạnh, trên bàn đã bày sẵn rượu hợp cẩn, mà trên giường trải ngay ngắn mền gấm uyên ương đỏ rực, nhất phái vui sướng hớn hở.
Rời khỏi khách phòng náo nhiệt, nàng đỡ Nhạc Dao có chút lảo đảo đi vào phòng. Còn chưa vào bên trong, Nhạc Dao liền xoay người ôm nàng dán sát vào cửa, bên tai thì thào nói nhỏ: "Vũ nhi, Vũ nhi, ta không phải nằm mơ chứ? Nàng thực gả cho ta?"
Thịnh Vũ trầm thấp cười khẽ: "Chính là nằm mơ, là nàng gả cho ta."
- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.