Phó Ngôn Khanh dựa vào cửa phòng, bất động mà ngửa đầu co quắp ngồi dưới đất, trên người quần áo vẫn ướt đẫm, cho dù là ở trong phòng, cũng lạnh đến lợi hại. Nhưng nàng cũng không muốn động, trên người càng lạnh đầu óc nàng càng tỉnh táo, tất cả chuyện này giống như một giấc mộng dài, nàng từ tuyệt vọng hai mươi hai tuổi về lại chín tuổi, trở về lúc bắt đầu của tất cả bi kịch, nếu đây là sự thật, nàng nên làm gì để ứng phó đế vương lòng đầy nghi kỵ và tuyệt tình kia, làm gì để Tây Nam Vương Phủ thoát khỏi thảm sát.
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh sáng ấm áp ngày xuân cũng bắt đầu nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại một chút tia sáng ảm đạm, cho đến khi hoàng hôn bao phủ hoàn toàn chốn lao tù hoa lệ này, hai cung nữ ngoài phòng cảm thấy Phó Ngôn Khanh lặng yên không một tiếng động lâu lắm rồi, mới đưa tới một chút đồ ăn, lần nữa gõ lên cửa phòng.
"Quận chúa, lúc này đã là giờ Tuất, nên dùng bữa."
Bọn họ cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi, nhưng âm thanh đó bỗng chốc đem Phó Ngôn Khanh từ trong vô tận suy nghĩ kéo trở lại, nàng mở mắt ra muốn đứng lên. Y phục trên người vẫn còn ướt lạnh, vì lúc nãy nàng cuộn mình ngồi một chỗ nên có chút độ ấm, giờ đây giãn ra thân thể, chút độ ấm liền trở nên lạnh băng, khiến cho Phó Ngôn Khanh cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa ngồi lâu như vậy, thân mình toàn bộ chết lặng cứng đờ, xương cốt giống như bị kim châm đau nhói làm cho nàng nhíu nhíu mày lại, đầu óc hỗn loạn đến lợi hại. Nàng há miệng thở dốc, cuống họng cũng khô khốc vô cùng, âm thanh mất tiếng vô lực: "Không cần, ta không đói bụng, hôm nay mệt mỏi, ta trước nghỉ ngơi."
Nàng cười khổ một tiếng, nàng tựa hồ đã quên, hiện tại nàng chỉ là đứa trẻ chín tuổi, thân thể nhỏ bé không chịu nổi bực này dằn vặt, quần áo ướt lạnh lâu như vậy chỉ sợ là đã phong hàn.
Giờ phút này ở Vân Yên Cung tất nhiên không có người nguyện ý đến chăm sóc nàng, ngày xưa sinh bệnh, thái y cũng đùn đẩy lười biếng, nàng cũng không muốn đi mời lại. Nàng lung lay đi đến trước giường, cởi ra y phục ẩm ướt, mặc vào một thân quần áo sạch sẽ, ngã đầu đem chính mình chôn ở trong chăn. May mắn giờ phút này tháng tư kinh đô không tính quá lạnh, cho dù Vân Yên Cung đệm chăn đều làm từ cỏ lau bình thường nhưng cũng có thể chống lạnh, cơn nóng sốt khiến cho Phó Ngôn Khanh rất nhanh liền đã ngủ.
Bên ngoài hai cung nữ hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến bộ dáng Phó Ngôn Khanh vừa rồi, cũng có chút sợ hãi nàng xảy ra chuyện, Như Lan do dự một lát, thấp giọng nói: "Vạn nhất quận chúa xảy ra chuyện, bệ hạ có thể hay không trách tội xuống dưới?"
Như Ý nhìn cửa phòng đang đóng chặt, không chút để ý nói: "Quận chúa không cho phép chúng ta đi vào, làm nô tỳ tự nhiên tuân mệnh, lại nói, trừ bỏ trong cung long trọng yến hội, bệ hạ cũng chưa bao giờ hỏi đến nàng. Ta đói quá rồi, đi trước dùng cơm thôi."
Hai người nói xong đem phần cơm trên bàn đi ra ngoài, tuy nói cơm nước dành cho Phó Ngôn Khanh cũng không thể coi là tinh xảo, thậm chí làm không cẩn thận, nhưng người ở trong cung cũng không dám làm quá, bởi vậy những món này vẫn tốt hơn phần ăn của nha hoàn nhiều, Phó Ngôn Khanh không ăn, bọn họ dĩ nhiên từ chối thì bất kính rồi.
Nguyên bản dựa theo lệ cũ, Phó Ngôn Khanh được Hoàng đế thân phong Trường Ninh quận chúa, cho nên địa vị cũng ngang bằng công chúa hoàng tử con vua, chỗ ở cũng phải có người gác đêm. Chẳng qua là Vân Yên Cung to lớn như vậy chỉ có hai cung nữ tam đẳng và hai tiểu thái giám bên ngoài cung, Phó Ngôn Khanh lại tuổi nhỏ không được coi trọng, tự nhiên không ai quản những thứ này, canh giờ vừa đến, Như Ý cùng Như Lan từng người về trong phòng đi ngủ.
Đến đêm, một bóng dáng nho nhỏ dọc theo đường mòn chạy tới Vân Yên Cung. Bên ngoài cung rộng lớn, thị vệ tuần tra đi ngang cũng không nhiều, người đến đối thị vệ tuần tra tựa hồ hiểu rất rõ, một đường thông suốt. Bóng dáng kia đứng dưới tường ngừng chốc lát, cũng không biết dùng cách gì, một lát sau liền leo lên, linh hoạt biến mất ở trong màn đêm.
Phó Ngôn Khanh mê man ngủ không biết bao lâu thì bị khát tỉnh dậy, bởi vì nóng lên phát nhiệt, bờ môi phát khô không nói, trong cổ họng chỉ cảm thấy nóng cháy, miễn cưỡng mở ra con mắt, nhìn qua màn trướng tối đen như mực, nàng vuốt vuốt đầu, chuẩn bị ngồi dậy, lại đột ngột nghe được một tiếng vang nhỏ.
Thanh âm rất nhẹ, giống như ảo giác, thế nhưng Phó Ngôn Khanh ở kiếp trước chinh chiến không ngừng, có thể nói đã trải qua hàng vạn nguy hiểm, trước sau như một nhạy cảm, lập tức ngừng thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Bởi vì Phó Ngôn Khanh không cài chốt cửa sổ, sau khi tiếng động nhỏ vang lên thì một bóng đen chợt xuất hiện. Cửa sổ bị đẩy ra, nương theo ánh trăng trong vắt, Phó Ngôn Khanh trông thấy một bóng dáng nhỏ bé leo vào phòng của nàng.
Rút cuộc là người phương nào, nửa đêm canh ba, chạy vào trong phòng nàng ý muốn làm gì? Trước giờ nàng luôn một mực ở yên trong phòng, người biết rõ nàng vô cùng ít ỏi, làm sao có người nhớ đến Vân Yên Cung?
Nàng lẳng lặng nhìn xem, ánh mắt cũng như nhiễm ánh trăng, trong trẻo lạnh lùng. Thân ảnh nho nhỏ kia tiến sát vào, lặng lẽ đi đến cạnh bàn, tựa hồ từ trong ngực rút ra thứ gì đó, ở đằng kia mân mê lấy.
Đôi mắt Phó Ngôn Khanh ngưng tụ, tặng đồ? Hay là muốn đầu độc? Ở kiếp trước chẳng lẽ cũng xảy ra chuyện này? Suy nghĩ đến đây, Phó Ngôn Khanh chợt nhớ lại một sự kiện, nàng lúc trước cứu được người, sau khi trở về ngày thứ hai tỉnh lại, trong phòng xếp đặt một bao tinh xảo điểm tâm, còn có một chút trái cây mà nàng ngày bình thường hiếm khi được dùng, nàng lúc ấy dù sao tuổi nhỏ, tuy rằng kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng có chút kinh hỉ, thế cho nên sau đó...
Phó Ngôn Khanh ánh mắt phức tạp, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái bóng dáng kia, trong lòng đột nhiên có chút hiểu ra. Đúng vào lúc này, cái người kia nguyên bản muốn rời khỏi, lại do dự một lát, xoay người nhón mũi chân hướng trước giường đi tới.
Phó Ngôn Khanh không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại yên tĩnh nằm.
Người tới càng đến càng gần, tiếng xột xoạt rất nhỏ vang lên, một cái tay be bé với lên trên mặt Phó Ngôn Khanh, chóp mũi nàng thậm chí có thể ngửi được hơi thở thơm ngọt ấm áp của người kia.
Động tác so với ý thức càng mau, Phó Ngôn Khanh duỗi tay cầm lấy cái tay kia, bàn tay ấy hơi lạnh, nho nhỏ mềm mại, đồng thời một cái tay khác nhanh chóng bưng kín miệng nàng, đem người đè lên trên giường.
Đã có cả cuộc đời trước căn cơ, nàng động tác rất nhanh nhẹn, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, lần này cử động xuống tới, nàng không khỏi có chút thở nhẹ. Đôi mắt Phó Ngôn Khanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, một mực nhìn chằm chằm vào người dưới thân, lập tức sững sờ, đúng là nha đầu kia.
Nữ hài bất ngờ bị Phó Ngôn Khanh đè xuống cả kinh lợi hại, con mắt trợn lên, bên trong có chút kinh hãi. Thế nhưng Phó Ngôn Khanh thấy rõ, bất quá một lát, nữ hài liền trầm thấp thở phào, hơi thở ấm nóng phả vào tay nàng, đôi mắt đen bóng như ẩn chứa ánh trăng dần trở nên trầm tĩnh, nàng không kêu cũng không giãy giụa, chỉ là bình tĩnh nhìn xem Phó Ngôn Khanh.
Đôi mắt kia quá mức trong suốt, ở trong màn đêm cũng không thể che giấu được ánh sáng, giống như có những ánh sao nhỏ vụn đi lạc vào trong đó.
Phó Ngôn Khanh không hiểu sao cảm thấy giật mình, ánh mắt thuần khiết như vậy có thể xuất hiện trong cung sao? Hai người yên tĩnh nhìn nhau một lúc, Phó Ngôn Khanh mím môi, khẽ nói: "Đã khuya, lén lút lại đây làm gì?"
Nói xong nàng buông nữ hài ra, miễn cưỡng ngồi dậy, đầu vẫn còn chóng mặt vô cùng, nàng có chút mệt mỏi đỡ trán.
Nữ hài thấy thế cùng ngồi theo lên, nàng có chút do dự nhưng vẫn đưa tay đặt lên trán Phó Ngôn Khanh, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật nóng."
"Không có việc gì." Phó Ngôn Khanh lắc đầu, đem bàn tay nhỏ bé lành lạnh lấy ra, xê dịch đến mép giường muốn đi rót chút nước.
Nữ hài nhìn cử động của nàng, lại nghe tiếng nói nàng khô khốc, lập tức hiểu ra, đưa tay đỡ lấy Phó Ngôn Khanh: "Để ta."
Rất nhanh, thân ảnh nho nhỏ chạy đến bên bàn rót xong một chén nước, đưa cho Phó Ngôn Khanh: "Nước lạnh rồi, ngươi uống trước một chút thôi, bảo thị nữ của ngươi đi hâm nóng sẽ tốt hơn."
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng một cái, uống cạn nước: "Không cần, hơn nữa thời điểm này sợ gọi các nàng cũng không nghe."
Tiểu hài tử lông mày cau lại, nhìn xem Phó Ngôn Khanh, ánh mắt có chút ảo não: "Xin lỗi, đều là bởi vì ta, bằng không ngươi cũng sẽ không ngã bệnh."
"Không phải chuyện của ngươi, canh giờ này không nên chạy loạn, trở về đi."
Nữ hài đã nhận ra Phó Ngôn Khanh lạnh lùng, bất quá nàng cũng không để trong lòng, người này đã nhảy xuống hồ Thái Dịch cứu mình lên bờ, khi đó vô cùng dịu dàng mà dỗ dành mình, dù lúc này có hơi khác biệt nhưng những chuyện kia cũng không phải giả dối. Trong cung trước giờ chưa từng có ai thật lòng quan tâm đến nàng, hôm nay được cái người nhỏ gầy đó ôm vào lòng, trong lúc nàng hoảng sợ tuyệt vọng lại không ngừng an ủi nàng, là từ lúc Mộ di rời đi cũng chưa ai đối nàng tốt như vậy.
Nàng đi trở lại bên bàn, lấy cái bao vải nhỏ đưa cho Phó Ngôn Khanh, bên trong là mấy khối điểm tâm, bởi vì ánh trăng lờ mờ nên chỉ có thể nhìn thấy đó giống như bánh ngọt, ngoại trừ một khối còn nguyên vẹn thì còn lại đều có chút nát, hẳn là do bị đè ép trên đường tới đây.
Nữ hài nhìn xem bánh ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên, cũng may là ban đêm, nàng có thể làm bộ như không có việc gì, chỉ là âm thanh có chút ngập ngừng: "Những thứ này đều là do đầu bếp chuyên làm điểm tâm cho Quý phi nương nương chế biến, ăn rất ngon đấy."
Thấy Phó Ngôn Khanh vẫn còn nhìn xem trong tay nàng bánh ngọt vỡ, nàng không khỏi có chút gấp: "Đây là ta không cẩn thận ép vụn, chưa từng nếm qua, là sạch sẽ. Ngươi ngã bệnh, bữa tối hẳn là ăn không ngon. Trước đây khi ta bệnh, miệng cũng rất lạc lẽo, ngươi bây giờ cũng là như vậy, bánh ngọt này ngươi ăn một chút đi?"
Lúc này Phó Ngôn Khanh cũng chỉ cao hơn hài tử kia nửa cái đầu, hai đứa trẻ một thấp thỏm không yên, một mặt không đổi sắc, thoạt nhìn có chút kỳ quái. Bất quá một lát sau, Phó Ngôn Khanh cuối cùng đã có phản ứng, nàng đưa tay lấy một khối bánh ngọt để vào trong miệng, hương vị tinh tế ngọt lành, ngay cả khi đang bệnh nàng cũng không thấy chán ghét. Bên ngoài bọc một lớp trứng mềm, mang theo xốp gòn, lớp bên trong có hai hương vị thơm ngọt, điểm tâm này Phó Ngôn Khanh tất nhiên rất quen thuộc, đây là món bánh ngọt uyên ương mà kiếp trước nàng rất thích.
Cẩn thận đem bánh ngọt nuốt xuống, Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn tiểu hài tử trước mắt vẻ mặt chờ mong, trong lòng bỗng dưng vọt lên một cỗ chua xót, nhớ lại đời trước những điểm tâm kia thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở cửa sổ phòng nàng, lại có khi là mấy đồ chơi nhỏ, từ bao giờ đã trở thành niềm an ủi duy nhất của nàng trong chốn thâm cung lạnh lẽo này. Cuối cùng, nàng cũng gặp được người tặng đồ, sau này lớn lên người ấy trở thành nơi nàng đặt trọn niềm tin, chỉ là trời xui đất khiến nàng nhận lầm người...
"Ăn không ngon sao?" Tiểu hài tử phát hiện nàng thần sắc không đúng, dè dặt hỏi.
Phó Ngôn Khanh nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, nàng bỗng nhiên có chút oán hận, ý tốt của người này về sau lại là nguyên nhân đẩy nàng rơi vào vực sâu đau khổ nhất.
"Ta không thích đồ ngọt, huống hồ hiện tại ta cũng không thấy có mùi vị gì." Phó Ngôn Khanh hít sâu một hơi: "Về đi, ta cứu ngươi bất quá là nhất thời bộc phát thôi, lần sau nếu thấy ta sẽ không tùy tiện nhảy xuống. Ngươi không cần cảm kích, sau này cũng không cần nhắc đến. Điểm tâm này ta ăn rồi, ngươi ta coi như thanh toán xong."
Tiểu hài tử có chút sững sờ, nàng cúi đầu nhìn xem bánh ngọt còn dư lại trong tay, từ sâu trong đôi mắt không che giấu được mất mát, thậm chí có chút phiếm hồng, sau một hồi nàng cắn môi, đem bánh ngọt bọc lại.
"Thật xin lỗi, ta...không biết là ngươi không thích ngọt, nhưng mà...ta chỉ có những thứ này, ăn thật ngon nên ta nghĩ rằng ngươi sẽ thích." Nàng nói xong dừng một chút, xoay người hướng cửa sổ bên kia sờ soạng, đứng ở cửa sổ, nàng quay lại quật cường nói: "Ngươi nói lần sau ngươi sẽ không cứu ta, nhưng ngươi cứu ta một lần như vậy là đủ rồi."
Phó Ngôn Khanh có chút nhíu mày, lại nghe tiểu hài tử trước khi rời đi ủy khuất lầm bầm: "Bánh ngọt mặc dù ăn thật ngon, nhưng chẳng lẽ tính mạng của An nhi cũng chỉ bằng bốn khối điểm tâm, ba cái trái cây thôi sao?"
Hài tử này là đang hờn dỗi? Phó Ngôn Khanh tâm tình đang ủ dột cũng nhịn không được có chút muốn cười, nhưng lập tức trầm mặt xuống, An nhi? Là tên của đứa nhỏ này sao?
Nhìn dáng vẻ của nữ hài xem chừng là khoảng sáu, bảy tuổi thôi, hẳn là không kém Triệu Mặc Tiên bao nhiêu. Giữa lông mày cùng Triệu Mặc Tiên rất giống, lại gọi Mẫu phi, chắn chắn cũng là công chúa. Triệu Mặc Tiên là thất công chúa, như vậy đứa trẻ An nhi này xem tuổi tác có thể là bát công chúa hay cửu công chúa, nhưng tên lại không đúng, có thể là nhũ danh chăng? Vị công chúa này dường như cũng không được xem trọng. Nửa đêm một người có thể chạy ra ngoài, lại bị Tiêu thục phi xem là Triệu Mặc Tiên....
Phó Ngôn Khanh nhẫn nhịn không khỏe, cẩn thận suy tư, đương kim bệ hạ con nối dõi không ít, nhưng cuối cùng phần lớn chết non, hôm giờ chỉ còn Đại hoàng tử Triệu Ngạn Thành, Nhị hoàng tử Triệu Thanh Thư, Tứ hoàng tử Triệu Nghiêm Cẩn, Thất công chúa Triệu Mặc Tiên, cùng với bát công chúa Triệu Hàm Khể, cửu công chúa Triệu Tử Nghiễn.
Cửu công chúa Triệu Tử Nghiễn ít giao du với bên ngoài, nghe đồn không được sủng ái, thân thể lại hư nhược, ngày thường gần như chưa từng lộ diện, kiếp trước Phó Ngôn Khanh chân chính nhìn thấy nàng, lúc đó nàng đã mười bốn tuổi rồi. Bát công chúa Triệu Hàm Khể lúc này cũng bất quá tám tuổi, bởi vì mẹ đẻ thân phận hèn mọn, cũng không được coi trọng, đến năm mười tuổi liền bị chết chìm. Thập hoàng tử vẫn còn trong tã lót, không thể nào là hắn, còn lại khả năng cũng chỉ có Triệu Tử Nghiễn và Triệu Hàm Khể thôi.
Phó Ngôn Khanh trong lòng kỳ thật càng có khuynh hướng nghĩ là Triệu Hàm Khể, bởi dựa vào những gì nàng biết về Triệu Tử Nghiễn ở đời trước, vị Cửu điện hạ này từng khiến Triệu Mặc Tiên ăn ngủ không yên, thủ đoạn mưu lược quyết không thể khinh thường. Một nhân vật như vậy, không có Mẫu phi che chở, có thể bình yên lớn lên trong chốn thâm cung ăn thịt người không nhả xương, tất nhiên không đơn giản. Nữ hài tử dáng vẻ tinh khiết thiện lương, càng có khả năng là vị bát công chúa đã chết trẻ kia. Nghĩ như vậy Phó Ngôn Khanh trong lòng cảm thấy có chút nặng nề. Mặc dù nàng giận chó đánh mèo nhưng cũng không muốn nữ hài gặp phải kết cuộc thảm thương như đời trước. Trầm lắng thở dài, Phó Ngôn Khanh có chút cười khổ, bản thân nàng hiện giờ cũng khó bảo toàn, lại có thể làm được gì để giúp nàng ấy đây?
Lăn lộn một ngày, dù cứng cỏi như thế nào thì Phó ngôn Khanh trước mắt vẫn chỉ là một hài tử đang bệnh, thân thể nhỏ bé này thật sự chịu không nổi, nàng nghĩ một hồi liền mệt mỏi mà rơi vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, nàng lần nữa rơi vào cơn ác mộng kia, tránh không được, chạy không thoát, lại một lần nữa trải qua cơn tuyệt vọng cùng hối hận, chỉ có điều lần này trước khi nàng chết, mơ hồ thấy có một nữ tử chạy đến ôm lấy nàng, màu tím ngọc bội trên vạt áo của nàng ấy bị máu của nàng vẩy lên, muốn mở mắt nhìn rõ nàng ấy là ai nhưng vô pháp, rồi bỗng nhiên nàng bừng tỉnh.