Phó Ngôn Khanh cũng không nói tiếp, chỉ là cúi đầu buồn cười. Triệu Tử Nghiễn vẫn bày ra dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nhìn Phó Ngôn Khanh phản ứng như thế, suy đoán trong lòng nàng cũng càng ngày càng rõ ràng. Nói không vui, đó là không thể nào, nhưng vui vẻ qua đi, trong lòng nàng càng thêm chua xót.
Nàng nỗ lực muốn chiếm cứ một vị trí trong trái tim người kia, bởi trên thế gian này, nàng coi trọng nhất chính là Phó Ngôn Khanh. Nếu một ngày nàng phải rời đi trần thế, còn có một người có thể nhớ kỹ dáng vẻ chân thật nhất của nàng, không phải cửu điện hạ, không phải lâu chủ, cũng không phải Triệu Tử Nghiễn, mà là cái kia ẩn giấu ở dưới vô số mặt nạ Triệu Kỳ An.
Thế gian này khó khống chế nhất chính là tình cảm, nàng ban đầu chỉ muốn có thể đi vào thế giới của nàng ấy thôi, nhưng hiện tại nàng lại không chỉ muốn như vậy, cũng không ngờ rằng Phó Ngôn Khanh sẽ dung túng vượt qua tưởng tượng của nàng. Trái tim một mực muốn giấu kín đi, nhưng tận nơi sâu xa lại thổn thức, mong đợi nàng ấy biết được.
Phó Ngôn Khanh rốt cuộc đã nín cười, khi nàng ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Tử Nghiễn ánh mắt đau xót nhìn mình, nhất thời tâm trùng xuống: "Nàng làm sao vậy?"
Triệu Tử Nghiễn lập tức nặn lên một tia cười: "Không có việc gì, chỉ là hôm nay thượng triều, cùng thất hoàng tỷ nói mấy câu."
Phó Ngôn Khanh hơi nhướng mày: "Triệu Mặc Tiên lại khi dễ nàng?"
Triệu Tử Nghiễn nhấp một ngụm trà, lắc đầu: "Ừ, tỷ ấy không hài lòng với chuyện ta xin phụ hoàng, mới nói vài câu khó nghe thôi."
"Nàng lại gây ra chuyện gì chọc đến nàng ta sao?" Phó Ngôn Khanh sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói.
Triệu Tử Nghiễn khá là vô tội nói: "Ta chỉ là hướng phụ hoàng xin đảm nhiệm việc mua sắm trong cung, cũng coi như là đoạt đi chuyện tốt của Tiêu gia rồi."
Phó Ngôn Khanh thoáng sững sờ, nhìn dáng vẻ của đứa trẻ này, đây là muốn...khoe thành tích để được nàng khen sao? Giữa đôi lông mày của nàng hiện lên ý cười ấm áp, vươn tay nhéo nhéo cái mũi Triệu Tử Nghiễn, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Tử Nghiễn thật là lợi hại, chẳng trách nàng ta luôn muốn chèn ép nàng."
Triệu Tử Nghiễn có chút thẹn thùng, khẽ ho một tiếng: "Ta nghĩ, phụ hoàng muốn dùng ta làm lá chắn cho thất hoàng tỷ, cho nên người ngoài mặt sẽ tỏ ra trọng dụng ta, yêu cầu kia của ta cũng không quá đáng, người tất nhiên có thể đáp ứng. Vừa vặn bây giờ nàng là gia chủ Thịnh gia, Nhạc Dao cũng có tâm mở rộng Bích Ngọc Các, chuyện mua sắm trong nội cung ta đảm nhận, tất nhiên lợi nhiều hơn hại, ngày sau cũng có thể tạo mối liên kết tốt đẹp với những đại thương hộ khác."
Phó Ngôn Khanh yên tĩnh lắng nghe nàng, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khẽ thở dài: "Ngày ấy ta cứu được nàng, còn nghĩ rằng tự chuốc lấy phiền toái lớn, bây giờ nghĩ lại, nhưng là nhặt được bảo bối. Đương kim thánh thượng quả nhiên hồ đồ rồi, minh châu ở bên cạnh, hắn lại nhìn không thấy được."
Triệu Tử Nghiễn có chút ủy khuất nói: "Khi đó nàng ôm ta như vậy, ta còn tưởng rằng nàng đã sớm đem ta làm bảo bối, không ngờ nàng nghĩ ta phiền." Nói xong, nàng ai oán liếc nhìn Phó Ngôn Khanh: "Chẳng những vậy, nửa đêm ta tới tìm nàng, nàng đối ta thật lạnh nhạt, còn bảo không thích ăn bánh uyên ương, không cho phép ta quay lại thăm nàng nữa."
Phó Ngôn Khanh bị nàng nói đến nghẹn lời: "Tuy ngoài mặt là như vậy, nhưng đêm đêm nàng lật cửa sổ phòng ta, ta vẫn chưa từng đem nàng ném ra ngoài."
Nghe xong lời của nàng, trong đôi mắt Triệu Tử Nghiễn phủ lên một tầng ấm áp, ôn hòa nhìn Phó Ngôn Khanh: "Ân, ta khi đó liền hiểu được, Khanh nhi...là người rất dịu dàng." Cho dù Khanh nhi tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trước giờ đối nàng vẫn một mực ôn nhu, làm cho nàng trầm luân trong sự dịu dàng đó, đến lúc này nàng đã vô pháp thoát ra.
Triệu Tử Nghiễn mềm mại gọi hai tiếng "Khanh nhi", thanh âm của nàng tràn đầy nhu tình mang theo một cỗ hương vị khiến người mê say, giờ phút này hai tiếng gọi ấy như rơi thẳng vào đáy lòng Phó Ngôn Khanh, bất giác làm nổi lên một trận lửa nóng đến tê dại. Trong đôi mắt màu mực của Triệu Tử Nghiễn phảng phất như ngậm một đầm nước nhu hòa, sóng mắt lay động gọi người ngắm nhìn, để Phó Ngôn Khanh nhịn không được rơi vào trong ánh mắt của nàng, chìm đắm trong sự dịu dàng không cách nào chống cự.
Lần đầu tiên, Phó Ngôn Khanh phóng túng ánh mắt chính mình nhìn sâu vào đáy mắt của nàng, không hề né tránh. Người này vẫn là như vậy, khi nàng nhìn người khác, trong đôi mắt là tầng tầng u tối cùng đạm nhạt, người khác nhìn thế nào cũng không thể hiểu thấu được suy nghĩ của nàng. Giống như ở đời trước nàng đã dùng tầng tầng sương mù cách ngăn với thế giới, để mà tự bảo vệ chính mình. Nhưng ở đời này, đôi mắt nàng khi hướng về mình, không chút nào che giấu ánh tinh quang, tinh khiết như một vầng trăng sáng, khi còn nhỏ tràn đầy không muốn rời xa, sau này lớn lên lại tràn đầy dịu dàng cùng ấm áp.
Ánh mắt hai người ôm lấy nhau, toàn bộ sân viện yên tĩnh đến không một tiếng động, giờ khắc này trong mắt mỗi người chỉ có duy nhất đối phương mà thôi.
Triệu Tử Nghiễn cảm giác giống như đang trong giấc mộng, ý thức trong lúc này như ngưng trệ đi, nàng chỉ có một ý nghĩa duy nhất đó chính là người trước mắt nàng, đôi mắt của nàng ấy sáng trong như ngọc lưu ly, nhìn vào liền thấy được chính bản thân mình. Nàng có chút nhịn không được, muốn dán sát vào nhìn xem cẩn thận.
Nàng có thể nghe thấy nhịp tim chính mình đập càng ngày càng nhanh, vô duyên vô cớ mà đập như trống bỏi, khi nàng áp sát đến Phó Ngôn Khanh rồi, tựa hồ bên tai còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của người kia, mang theo luồng hơi thở như hoa lan, nhàn nhạt ấm áp....Trong lòng nàng bất giác nổi lên một cơn khát cầu, nhưng cặp mắt trong suốt đẹp đẽ kia lại khiến nàng cảm thấy căng thẳng. Do dự chốc lát, nàng bỗng nhiên câu môi, mỉm cười nhìn Phó Ngôn Khanh.
Nụ cười kia đẹp đến mức khiến Phó Ngôn Khanh cảm thấy choáng váng, hầu như chút thanh minh còn sót lại cũng đột nhiên biến mất, không còn dấu vết. Sau một khắc, hai phiến mềm mại thanh lạnh kia dán lên mi mắt của nàng, làm cho nàng nhịn không được nhắm mắt lại, lập tức nụ hôn của Triệu Tử Nghiễn dời xuống dán lên môi nàng, mềm mại đến không gì sánh được. Trước mắt nhất thời rơi vào một mảnh tối tăm, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập liên hồi, cảm xúc nóng ướt bên môi cũng càng thêm rõ ràng.
Nàng có thể cảm giác được bờ môi người kia khẽ run, chậm rãi dán vào môi nàng nhẹ nhàng vuốt ve một lúc. Sau đó vật nhỏ mềm mại ấm áp có chút không biết làm sao, vươn đến chải vuốt đôi môi nàng, như muốn tìm vào bên trong.
Ngay lúc Phó Ngôn Khanh nhịn không được muốn hé miệng ra, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm lanh lảnh: "Quận chúa."
Một tiếng này triệt để đánh thức hai nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Triệu Tử Nghiễn hốt hoảng ngồi trở về, trong đôi mắt không cách nào che dấu sự hoảng loạn cùng luống cuống, vội vàng nói: "Ta......ta không phải.....xin lỗi nàng!" Dứt lời, dưới chân nàng nhanh chóng bước đi, làm ngã lăn cái ghế ở cạnh bên, trong nháy mắt đã nhảy lên tán cây hòe, gần như chạy trốn về trong phủ.
Phó Ngôn Khanh sững sờ ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn theo thân ảnh màu trắng đã biến mất phía tường viện kia.
Lạc Âm vừa đi vào, thấy tình cảnh như vậy liền có chút ngạc nhiên: "Ơ, cửu điện hạ làm sao vậy, xưa nay chưa từng thấy người trở về gấp đến thế." Lạc Âm tuy ngoài miệng bất mãn Triệu Tử Nghiễn, nhưng trong lòng kỳ thực cũng đã xem nàng là chủ nhân của mình, nhìn thấy dáng vẻ nàng không được ổn, cũng có chút lo lắng. Nhớ lại lúc mới bước vào, thấy điện hạ cùng quận chúa dán lại rất gần, chẳng lẽ là cãi nhau rồi?
Phó Ngôn Khanh vẫn ngồi bất động, chỉ là giơ tay nhẹ nhàng chạm đến môi dưới, vẻ mặt phức tạp dần hóa thành bình tĩnh: "Vô sự, bất quá là nhát gan, nàng ấy cho rằng đã làm sai chuyện, nên chạy trốn thôi."
"Cửu điện hạ nhát gan sao?" Lạc Âm gãi đầu, có chút khó tin: "Nhưng mà, điện hạ nghe lời quận chúa như vậy, nếu là chọc quận chúa tức giận, tất nhiên rất sợ."
Phó Ngôn Khanh nghe được có chút ngớ ra, một lát sau giữa đôi lông mày dẫn theo ý cười nhu hòa: "Nàng ấy vẫn luôn thật ngoan."
Lạc Âm nghe quận chúa nói vậy, luôn cảm thấy vô cùng quái lạ...quận chúa tựa hồ....quá dịu dàng? Nàng khẽ rùng mình một cái, lại nhìn đến nửa hộp bánh hạt sen ở một bên, mở miệng nói: "Cửu điện hạ thực sự kỳ quái, rõ ràng nói khó ăn, vậy mà một lần ăn đến nửa hộp, hừ, thuộc hạ thấy điện hạ chính là tham ăn, mới cố tình nói vậy. Quận chúa, người có muốn nếm thử hay không, chờ điện hạ trở lại, đoán chừng sẽ không còn."
Phó Ngôn Khanh nhìn xem nửa hộp bánh hạt sen, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của đứa trẻ kia, cười nhẹ nói: "Không ăn, so với cái này, ta càng yêu thích bánh uyên ương. Lấy xuống, cùng Phó Dương bọn họ nếm thử đi."
Lạc Âm có chút do dự, thấy quận chúa cũng thật sự không nói đùa, liền nhận lấy. Đang chuẩn bị rời đi, nàng lập tức chững lại bước chân, vỗ chính mình một cái: "Thuộc hạ suýt nữa đã quên, quận chúa, vương gia gửi thư đến." Nói xong, mang thư đưa cho Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh tiếp nhận thư, đọc kỹ.
Thư rất dài, phụ vương biết nàng chuẩn bị hành động rồi, vạn phần lo lắng, ở trong như dặn dò rất nhiều, người còn phái một nửa số ảnh vệ cùng mật vệ ở vương phủ đến kinh thành trợ giúp nàng. Trong thư đề cập, Tây Nam biên cảnh cũng không yên ổn, Khương Tộc thấy Thổ Dục Hồn không an phận, cũng muốn nhân cơ hội càn quấy một phen.
Trong thư phụ vương dù chưa nói rõ, nhưng Phó Ngôn Khanh hiểu được, phụ vương muốn xuất binh. Tấm lòng vì nước vì dân của người, nàng hiểu rõ nhất, bởi từ nhỏ người trải qua chinh chiến liên miên, Phó gia tuy tổn thất nặng nề, cho dù người sau đó ở địa vị cao, cũng không nguyện nhìn thấy cảnh dân chúng lầm than vì chiến loạn. Phó Ngôn Khanh cũng thân là người trong quân ngũ, đời trước tận mắt chứng kiến thảm cảnh chiến tranh, dân chúng trôi dạt khắp nơi, lúc ấy nàng đích thân dẫn binh ra chiến trường, không chỉ vì bảo vệ đế vị cho Triệu Mặc Tiên, mà cũng vì dân chúng Đại Hạ, một lòng muốn nhanh chóng dẹp yên chiến loạn. Lần này nàng biết thời cơ không thích hợp, phụ vương nếu xuất binh đồng nghĩa với làm phản, bởi người không hề nhận được ấn soái của triều đình, nhưng nàng biết phụ vương nhất định không ngồi yên. Dù trong lòng lo lắng, nàng cũng không thể ngăn cản phụ vương.
Thấy quận chúa lông mày nhíu chặt, Lạc Âm cẩn thận hỏi: 'Quận chúa, vương gia là có việc gì ạ?"
"Tây Nam chiến sự căng thẳng, quân trấn thủ biên cương không chống đỡ nổi, hướng về triều đình cầu viện nhưng không có kết quả, phụ vương muốn xuất binh Đại Lý đến tương trợ."
"Thế nhưng vương gia không còn ấn soái, hơn nữa phủ Tây Nam Vương chỉ có quân hộ vệ, làm sao có thể đến biên cương?" Vô Ngôn cùng Phó Dương đi vào vừa vặn nghe được, Phó Dương nhịn không được lên tiếng nói.
"Ta cũng lo lắng, mấy năm này phụ vương vẫn giả vờ ung dung hưởng lạc, một khi việc xuất chinh bị phát hiện, sợ là khó tránh khỏi sự nghi ngờ của Cảnh đế." Phó Ngôn Khanh gõ nhẹ lên bàn, trong đầu trăm mối suy tư: "Đúng rồi, ta chợt nhớ đến Trầm đại nhân vốn có gia thế không nhỏ ở kinh thành."
"Vâng, quận chúa, Trầm đại nhân chính là cháu trai của thái phó đại nhân, trước đây vì không muốn cưới tiểu thư điêu ngoa nhà Thượng Thư Lệnh, cho nên mới xin chuyển đến Đại Lý làm quận trưởng."
"Tây Nam chiến sự sốt sắng, ở kinh thành lại không mấy ai nhắc đến, hẳn là có kẻ ở giữa che mắt thánh thượng. Nếu tấu chương đã vô dụng, vậy triều đình thật sự không ổn rồi." Phó Ngôn Khanh tiếp tục nói: "Phó Dương, ta biết được mẫu thân Trầm đại nhân thường xuyên cùng nhi tử mình thư từ qua lại, người đối với Trầm đại nhân lòng đau đến chặt. Nếu như biết được biên giới Nam Quận bị tập kích, Trầm đại nhân trấn thủ thành Nam ngàn cân treo sợi tóc, người hẳn sẽ không ngồi yên bỏ mặc."
Vô Ngôn nhàn nhạt mở miệng: "Quận chúa, chúng ta làm thế nào đưa tin đến cho Trầm phu nhân?"
"Ta nghĩ, tìm một số văn nhân nho sĩ Đại Lý, một phen trên đường bôn ba, sáng tác nhiều thơ phú đề cập đến chuyện Khương Tộc quấy nhiễu biên cương, để Thẩm phu nhân đọc được, người dù không nắm rõ tình huống nhưng chắc chắn sẽ không thờ ơ. Dù cho Thẩm phu nhân không tin, cũng tuyệt không thể ngồi yên. Chỉ cần Thẩm gia có hoài nghi sẽ cho người đi điều tra, chuyện chiến sự Tây Nam đoán chừng không che giấu được thánh thượng bao lâu."
Phó Dương cùng Lạc Âm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
"Triều đình sẽ xuất binh sao?" Vô Ngôn bồi thêm một câu.
"Ta không chắc chắn, nếu thánh thượng xuất binh liền giảm bớt nguy cơ cho Đại Lý, còn nếu triều đình không xuất binh, phụ vương thân là tướng ở Nam Quận, dù không nhận được quân lệnh nhưng vì bách tính muôn dân, xuất binh bảo vệ Tây Nam biên cảnh, cũng vì bảo vệ an nguy của giang sơn xã tắc, Cảnh đế sẽ không thể viện cớ này để trách tội Tây Nam Vương phủ. Hơn nữa, đợi chiến sự Tây Nam dẹp yên rồi, Cảnh đế muốn ra tay diệt trừ phụ vương, cũng khó có cơ hội." Phó Ngôn Khanh đột nhiên suy nghĩ minh bạch, nàng không cần phải cẩn thận mà núp trong bóng tối nữa, bây giờ không thể so năm năm trước, Tây Nam vương phủ cũng không phải Cảnh đế muốn giết liền có thể.
"Truyền lệnh xuống, Vô Ngôn, dặn dò ảnh vệ, tuyệt đối phải đảm bảo cho Thẩm đại nhân an toàn."
"Tuân lệnh." Vô Ngôn cúi đầu, sau đó nói thêm: "Quận chúa, đã có tin tức về Thường Nhạc rồi."
Phó Ngôn Khanh vẻ mặt bình tĩnh, đạm nhạt nói: "Tìm thấy người rồi?"
"Vâng, chỉ là hắn bị thương nặng, vẫn chưa tỉnh. Người của chúng ta cùng người bên cửu điện hạ đều đang giám sát hắn, đợi hắn tỉnh rồi sẽ dẫn về." Phó Dương thấy Vô Ngôn một chữ quý như vàng, liền chủ động giải thích.
"Cẩn thận giữ mạng hắn, người bên Tiêu quý phi sẽ không bỏ qua."
Đợi mấy người Phó Dương đều lui xuống hết, trong phòng Phó Ngôn Khanh liền một mãnh yên tĩnh, nàng ngơ ngác nhìn lên tán cây hòe, mới vừa rồi dáng vẻ hoảng hốt của đứa trẻ kia, thật sự khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Nghĩ đến nàng ấy, liền nhớ đến cái hôn nóng ướt mềm mại kia....nàng trải qua hai đời, đây là lần đầu tiên nếm trải tư vị này, để nàng trên mặt nổi lên chút nhiệt ý. Nàng trước giờ vẫn nghĩ, đứa trẻ kia rõ ràng nhỏ hơn nàng những hai mươi tuổi...giờ đây yêu thích nàng ấy, thật khiến cho nàng có chút khó nói nên lời, nhưng bất luận hiện tại hay là trước đây, cảm giác thân thiết trầm mê khi ở bên nàng ấy, đều vô cùng chân thật nói cho nàng biết, nàng thật yêu thích Triệu Tử Nghiễn. Tuy nói đời trước, Triệu Mặc Tiên mấy lần có ý muốn hai nàng tiến tới tình cảm này, nhưng bây giờ nàng lại động lòng với một nữ hài, thật khó mà tin nổi. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu đối tượng là Triệu Tử Nghiễn, nàng dĩ nhiên cảm thấy chuyện gì cũng có thể chấp nhận.
Nguyên bản trong lòng nàng tự đặt ra trăm ngàn lý do để ngăn lại tình cảm chính mình, nhưng nụ hôn vừa rồi của Triệu Tử Nghiễn đã khiến tầng tầng thành vách trong lòng nàng sụp đổ, xem ra trước đây nàng đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho nàng ấy rồi.
Tuy nhiên phản ứng của Triệu Tử Nghiễn làm cho nàng có chút lo lắng, dáng dấp kia của nàng ấy, tuyệt không phải sợ hãi mình trách giận, ngược lại có chút quái lạ, hẳn là có điều gì đang giấu giếm mình. Phó NgônKhanh dĩ nhiên không phải người do dự thiếu quyết đoán, nếu vừa rồi đã ngầm dung túng cho hành vi của Triệu Tử Nghiễn, đối với phần tình cảm này, nàng nhất định đã giao ra lòng của mình, cho nên nàng cần thiết phải hiểu được những chuyệnngười kia còn băn khoăn.