Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)




Triệu Tử Nghiễn yêu thương hôn nhẹ vào tóc nàng, ánh mắt nhìn xa xa rặng mây đỏ cuối chân trời, trầm giọng nói: "Duy chỉ có điều này ta tuyệt không đùa giỡn."
Lo lắng hai vị chủ nhân gặp chuyện, Lạc Âm cấp tốc theo kịp Vô Ngôn, lại nhìn thấy phía trước hai người cùng nhau ngồi trên lưng ngựa, hình bóng các nàng hợp vào nhau rơi vào trong ánh tà dương óng ánh vàng, ngược sáng nên nhìn không thấy rõ dáng vẻ, nhưng có thể nhận ra trên người hai nàng bao trùm một luồng ánh sáng nhu hòa, bóng lưng trùng điệp ở cùng một chỗ, thân mật khắng khít.
Lạc Âm nhìn hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Ta hiện tại cảm giác được điện hạ cùng quận chúa rất xứng đôi."
Vô Ngôn trầm mặc nhìn về phía trước, cũng không nói gì.
Mấy ngày sau, đoàn người rốt cuộc đặt chân đến Sóc Châu, lúc này tất cả đều cực kỳ mệt mỏi, mà Quỷ Đại đã sớm an bài thỏa đáng chỗ ở, liền dẫn đoàn người trực tiếp đi đến một tòa nhà nằm phía đông thành Sóc Châu. Cả nhóm nghỉ ngơi qua một trận mới dần khôi phục lại tinh thần.
Lúc Phó Ngôn Khanh tỉnh giấc, nàng phát hiện đứa trẻ kia một mực làm nũng ôm nàng đi ngủ, giờ đã sớm không thấy tăm hơi. Trong phòng cửa sổ đều được cẩn thận đóng lại, một bên bình phong, y phục sạch sẽ cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Phó Ngôn Khanh sau khi chỉnh lý tốt liền đẩy cửa bước ra, lúc này bên ngoài thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời thăm thẳm trong xanh, không khí ấm áp.
Ánh tà dương xuyên qua mái che chiếu rọi đến, để Phó Ngôn Khanh khẽ nâng tay che một bên mắt, xa xa liền chứng kiến một thân huyền sắc cẩm bào đứng ở trên hành lang, bất tri bất giác, trong mắt nàng liền dẫn theo một mạt cười đạm nhạt.
Phó Ngôn Khanh dọc theo đường mòn đá cuội xuyên qua sân lớn, nàng đứng bên ngoài lan can, nghiêng đầu hỏi người bên trong: "Nàng không nghỉ ngơi, lại chạy đến nơi này làm gì?"
Triệu Tử Nghiễn thu hồi tầm mắt, duỗi tay vòng lấy Phó Ngôn Khanh, mượn lực ôm người đi qua. Nàng chỉ vào ngọn núi như ẩn như hiện phía trời xa, nói khẽ: "Đó chính là núi Thiên Đô quanh năm mây mù bao phủ, hiếm ai chân chính nhìn thấy được, nghe nói vào thời điểm mặt trời lặn, lúc ánh tà dương hạ xuống phía chân trời, nếu có cơ duyên liền sẽ chứng kiến ngọn núi kia được bao trùm trong một mảnh hào quang sáng chói, mỹ lệ như tiên cảnh."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt có chút lấp lánh, trong mắt mang theo một tia hoài niệm, đời trước nàng từng đi ngang Sóc Châu, tạm thời nghỉ lại một ngày, cũng tình cờ chứng kiến được cảnh sắc thần tiên này. Chẳng qua là chưa thưởng ngoạn được lâu, Triệu Mặc Tiên đã phái người tám trăm dặm hối thúc nàng dẫn binh tiến về Mục Châu dẹp yên phản loạn, thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Triệu Tử Nghiễn thấy tâm tình của nàng biến hóa, thử dò xét hỏi: "Khanh nhi cũng đã từng thấy qua?"
"Dĩ nhiên... Chưa từng. Ta mấy năm nay vẫn luôn ở Đại Lý, chưa từng đến Sóc Châu, như thế nào lại thấy qua. Nàng đấy, lén lút đến đây ngắm cảnh, cũng không nói với ta." Phó Ngôn Khanh suýt nữa nói lộ ra, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Triệu Tử Nghiễn nheo mắt nhìn nàng, cười nói: "Ta không biết là có thấy được hay không, nàng lại ngủ rất trầm, ta không nỡ đánh thức nàng. Ta dự định nếu là gặp được, liền sẽ trở về trực tiếp ôm nàng tới."
Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái: "Lại không đứng đắn."
Đang nói chuyện, Quỷ Đại bước nhanh tới, khom người hành lễ: "Hồi bẩm lâu chủ, các vị ám chủ đã đến, đều đang đợi lâu chủ ở trong đại sảnh."
Triệu Tử Nghiễn thu lại thần sắc, đưa tay nắm chặt Phó Ngôn Khanh, nói khẽ: "Ừ, ta lập tức liền đi."
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng cầm tay mình không buông, nghi hoặc nói: "Nàng đi qua, còn muốn dẫn theo ta sao?"
"Bọn hắn ngày sau sẽ thường xuyên xuất hiện, tất nhiên cũng phải biết nàng, hơn nữa, sau này khi cần thiết, nàng có thể thay ta ra lệnh cho bọn họ làm việc, đi thôi."
Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên biết nàng vì sao làm như vậy, trong lòng vừa cảm động lại vừa lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, yên tĩnh đi bên người nàng.
Triệu Tử Nghiễn vừa tiến vào đại sảnh, nguyên bản sáu người đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề lập tức đứng lên, hướng nàng khom lưng hành lễ, đồng thanh nói: "Thuộc hạ tham kiến lâu chủ!"
Phó Ngôn Khanh thoáng đánh giá sáu người trước mắt, trong đó có hai nữ tử, bọn họ đều mặc võ phục giang hồ tối màu, gọn gàng khí khái. Không hề giống như lời đồn nói, người quỷ lâu dáng vẻ như ác quỷ, ngược lại nam tuấn duật, nữ thanh tú, đều nhìn đẹp mắt, duy chỉ có nét mặt nhất quán lạnh như băng.
Triệu Tử Nghiễn thoáng gật đầu, trực tiếp mang theo Phó Ngôn Khanh ngồi ở chủ vị. Giờ khắc này Triệu Tử Nghiễn không còn dáng vẻ ấm áp nhu hòa như thường ngày, nàng cả người lộ ra cỗ uy nghiêm trang trọng, trên mặt cũng không biểu hiện cảm xúc gì, đôi mắt màu mực toát ra sự sắc sảo khiến người có chút không dám nhìn vào. Nàng lạnh lùng quét mắt qua những người ở dưới, sau đó dừng lại ở nam nhân dẫn đầu mặc y phục màu xanh thẫm: "Võng Lượng, tiến triển như thế nào?"
Mấy người bên dưới đều thoáng nhìn Phó Ngôn Khanh, riêng Võng Lượng vẻ mặt không đổi, cung kính đáp: "Hồi lâu chủ, gần nhất phát hiện có mấy nhóm người lén lút tiến vào Huyễn Ảnh Sơn Trang, bất quá thủ vệ sơn trang không phải hạng tầm thường, hơn nữa chúng ta âm thầm xen vào, đám người kia cũng không đắc thủ. Thế nhưng mấy ngày nay, bọn họ tựa hồ có chút nóng vội mà xông vào rất nhiều lần, Huyễn Ảnh Sơn Trang cũng rất khẩn trương đối phó."
Triệu Tử Nghiễn trầm ngâm một lát: "Tùy bọn hắn đi, yên lặng theo dõi biến động, không cần giúp Huyễn Ảnh Sơn Trang, đợi đến lúc người của sơn trang phát hiện được lai lịch đối phương, ta mới ra tay hỗ trợ."
"Vâng, lâu chủ."
Võng Lượng không nói gì thêm, hắn dĩ nhiên cũng rất tò mò, chuyện đại sự trong Quỷ Lâu, vì sao chủ nhân lại đem một vị cô nương không chút nào liên quan tham gia vào, lại cùng ngồi ở ghế lâu chủ. Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, nếu chọc đến chủ nhân mất hứng thì không tốt lắm.
Lúc này Triệu Tử Nghiễn đứng lên, đối những người bên dưới thản nhiên nói: "Vị cô nương bên cạnh ta là người mà ta hết sức coi trọng, cũng thập phần tín nhiệm. Ngày sau nếu các ngươi vẫn tôn ta làm lâu chủ, liền cũng nghe theo lời của nàng, các ngươi có ý kiến gì không?"
Trong số ám chủ ngồi bên dưới, Kiệt Văn vốn là người xưa nay thẳng tính, lập tức cúi đầu nói: "Lệnh của lâu chủ, thuộc hạ đương nhiên tuân theo, nhưng từ trước đến nay Quỷ Lâu chưa có tiền lệ đối người khác ngang bằng lâu chủ, huống chi vị cô nương này cũng không phải là người trong Quỷ Lâu, chuyện lần này không hợp quy tắc, mong lâu chủ xem xét lại."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: "Quy tắc? Ai định ra quy tắc?"
Võng Lượng vội bước lên phía trước nói: "Lâu chủ bớt giận, Kiệt Văn không có ý mạo phạm, chỉ là như vậy có thể ảnh hưởng đến địa vị của lâu chủ."
Phó Ngôn Khanh nhìn xem sắc mặt mấy vị ám chủ bên dưới, chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này xác thực không ổn, Quỷ Lâu trong giang hồ danh tiếng vang xa, Tô Cẩn chỉ là một thương nhân, cũng không phải là người trong Quỷ Lâu, không hiểu biết nhiều về công việc của các vị, thật sự không dám tùy tiện." Nói xong nàng nhíu mày nhìn Triệu Tử Nghiễn: "An nhi, không được hồ đồ."
Mấy người bên dưới không ngờ vị cô nương kia lại có thể xưng hô thân thiết như vậy với lâu chủ, còn gan tày trời nói lâu chủ hồ đồ, lập tức đều kinh hãi há miệng.
Triệu Tử Nghiễn lần này lại không nhượng bộ, nghiêm nghị nói: "Các ngươi nói nàng không phải người của Quỷ Lâu? Vậy phu nhân của lâu chủ, nên tính là người phương nào?"
Lời vừa nói xong, toàn bộ người trong đại sảnh đều sững sờ. Võng Lượng có chút kinh ngạc, hắn mặc dù nghe Si Mị nói qua, lâu chủ rất quan tâm Tô cô nương, mỗi ngày hầu như cùng ăn cùng ngủ, đàm luận sự tình không chút e dè, lại không ngờ lâu chủ thật sự...tâm tư đến bực này.
Phía dưới sáu người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vị nữ tử mặc y sam màu trắng lên tiếng: "Nếu là như vậy, Huyền Thanh lĩnh mệnh, từ nay sẽ tôn kính nàng giống như lâu chủ."
Mấy người còn lại mặc dù có chút mộng, nhưng cũng hiểu được lâu chủ không phải nói đùa, mà sự uy nghiêm cùng khí thế của nàng khiến bọn hắn một mực kính sợ, lập tức đều đứng lên, cúi đầu nhận mệnh.
"Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi, tiếp tục theo dõi tình hình Huyễn Ảnh Sơn Trang, mấy ngày nữa ta sẽ tự mình xử lý."
"Vâng, lâu chủ."
Đợi đến lúc tất cả đều rời đi, Phó Ngôn Khanh nhíu mày: "Đây không giống tác phong của nàng, quá bất cẩn rồi."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt thâm sâu, khẽ hít vào một hơi: "Nàng yên tâm, ta có chừng mực, ta chưa thương lượng trước với nàng, là ta không phải. Nhưng bọn người này cũng không phải dễ khống chế, sớm để bọn họ hiểu được nàng quan trọng, ngày sau bọn họ mới có thể chân chính để tâm.
Phó Ngôn Khanh cũng không muốn bởi vì việc này mà cùng nàng tranh cãi, nhỏ giọng nói: "Ta không trách nàng, chỉ sợ nàng nhất thời kích động, ảnh hưởng đến uy danh lâu chủ của nàng."
Triệu Tử Nghiễn có chút do dự nhìn nàng, sau một lúc lâu, nàng mới thận trọng hỏi: "Vừa rồi dáng vẻ ta như vậy....nàng có thích ứng được hay không?"
Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Thích ứng hay không, giờ nàng mới hỏi không phải muộn rồi sao?"
Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt ngưng lại, một câu cũng nói không nên lời, trong mắt mang theo tia ảm đạm.
Phó Ngôn Khanh thấy nàng như thế, có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là đau lòng, nàng chậm rãi đi đến trước Triệu Tử Nghiễn, ôn thanh nói: "An nhi, nàng còn muốn thăm dò ta sao?"
Triệu Tử Nghiễn có chút hoảng: "Ta... Ta không phải..."
"Ta nói rồi, ta sẽ không trách nàng, nàng vì sao vẫn không tin ta? Lúc ấy nàng ở trước mặt ta giết Ngọc Nhiêu, hôm nay lại dẫn ta đến đại sảnh, chứng kiến dáng vẻ kia của nàng, nàng đây là muốn cho ta biết điều gì?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu hồi lâu không nói chuyện, một lúc sau, nàng có chút buồn bã nói: "Khanh nhi, ta...ta cũng không phải người tốt như nàng nghĩ, Triệu Tử Nghiễn ở trước mặt nàng, chẳng qua là giỏi che giấu dáng vẻ thật của mình mà thôi. Trước khi nàng xuất hiện, ta chính là như vậy, cuộc sống của ta là một mảnh tối tăm phiền muộn. Tính cách của nàng ta hiểu rõ nhất, tuy rằng thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng nàng so với ai khác đều mềm lòng, ta như vậy sợ là nàng không tiếp thu được."
Phó Ngôn Khanh đưa tay ôm nàng vào lòng, cái mũi có chút cay, Triệu Tử Nghiễn vẫn là Triệu Tử Nghiễn, nàng lúc trước còn cảm thấy may mắn vì An nhi không phải là dáng dấp như trong mộng kia, nhưng nàng thật sự sai lầm rồi. Triệu Tử Nghiễn trải qua hết thảy đều chưa từng thay đổi, thậm chí bởi vì sự hiện diện của mình, nàng ấy càng trở nên gian nan. Đứa trẻ này ở trước mặt nàng giống như một mặt trời nhỏ, nhưng sau lưng lại âm thầm ở trong vực sâu đau đớn giãy giụa.
"An nhi, nếu ta từng hoài nghi nàng, đó là trước khi nàng thay Cảnh đế cản một đao kia. Ta cùng nàng lớn lên giữa chốn thâm cung, làm sao không rõ những gian khổ của nàng. Vô luận nàng ở trước mặt người khác có bao nhiêu dáng vẻ, đối với ta nàng mãi mãi là Triệu Kỳ An năm đó, là đứa trẻ đáng yêu thuần khiết trong lòng ta. Đây không phải là nàng gạt ta, mà chính là điều khiến ta tâm đắc vui mừng nhất. Nàng đừng lo ta sẽ đối nàng có chỗ chán ghét, bản thân ta đã đáp ứng ở bên nàng cả đời, ta liền quyết định tiếp nhận tất cả con người nàng, hiểu không?"
Triệu Tử Nghiễn vành mắt ửng đỏ, ôm Phó Ngôn Khanh gật đầu liên tục: "Ân, ta hiểu được. Là ta không đúng, nàng tha thứ cho ta, ta ngày sau nhất định không tái phạm."
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng đẩy Triệu Tử Nghiễn ra, thấy khóe mắt nàng ấy phím hồng, trong lòng tức khắc mềm đến rối tinh rối mù. Nhịn không được nghĩ thầm, người yêu của nàng quá mức đẹp mắt, lúc này lại mang theo dáng vẻ ấm ức đáng thương, khiến cho nàng một chút cũng không thể chống cự, như vậy rất không tốt rồi.
Đại khái là nàng suy nghĩ quá chăm chú, nàng còn không tự chủ được lắc đầu, để Triệu Tử Nghiễn thần sắc khẩn trương: "Nàng làm gì lắc đầu?"
Phó Ngôn Khanh bị hỏi mà sững sờ, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác: "Ta cảm thấy có chút không ổn, nàng xinh đẹp như vậy, một khi đáng thương lên, ta cũng chỉ có thể chịu thua, ngày sau chẳng phải nàng càng thêm vô pháp vô thiên."
Triệu Tử Nghiễn bật cười, nghiêng đầu đến nói: "Khanh nhi, nàng có biết không, nàng dáng vẻ thế này, ta đối nàng đều không có biện pháp, nếu như nàng tỏ ra đáng thương, ta đại khái là tay chân luống cuống."
Phó Ngôn Khanh hé miệng nở nụ cười, lại rất nhanh thu lại, mặt không chút thay đổi nói: "Miệng lưỡi trơn tru như nàng, còn biết chân tay luống cuống?"
Hai người vừa giải xong khúc mắc, trong lòng đều nhẹ nhàng, Phó Ngôn Khanh đối với Triệu Tử Nghiễn cũng vô cùng thoải mái, như vậy trêu đùa cùng nàng thật sự là cực kỳ vui vẻ.
Quỷ Lâu tuy nói trong chốn giang hồ xuất thần nhập quỷ, đến đi vô tung vô ảnh, nhưng cũng có nhiều cứ điểm bí mật nằm khắp nơi, một trong số đó là cứ điểm ở Sóc Châu. Lâu chủ tiền nhiệm ngày trước đặt cứ điểm chính ở Đông Quận, nhưng từ khi Triệu Tử Nghiễn nhậm chức lâu chủ, nàng dần dần chuyển hoạt động sang Sóc Châu.
Triệu Tử Nghiễn có một số việc cần phải đi Quỷ Lâu xử lý, nàng vốn muốn mang theo Phó Ngôn Khanh, nhưng nàng ấy không chịu. Chuyện hôm qua gây đả kích không nhỏ đến người trong Quỷ Lâu, hơn nữa Phó Ngôn Khanh chuyến này còn phải đến chi nhánh Thịnh gia ở Sóc Châu giải quyết sự vụ một phen, hai nàng liền quyết định chia nhau làm việc.
Triệu Tử Nghiễn thấy Phó Ngôn Khanh kiên trì, cũng không còn cách nào, đành phải mang theo mấy người Võng Lượng đi đến căn cứ bí mật của Quỷ Lâu. Chẳng qua là trước khi đi, nàng dặn dò Vô Ngôn theo sát bảo hộ Phó Ngôn Khanh. . đam mỹ hài
Triệu Tử Nghiễn đi rồi, Phó Ngôn Khanh một người tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, liền đi đến cửa hiệu tơ lụa trực thuộc Thịnh gia ở Sóc Châu. Thịnh Vũ đem Ấn ký cùng con dấu gia chủ Thịnh gia đều giao hết cho Phó Ngôn Khanh, nên không cần phải chứng minh thân phận nữa. Chưởng quỹ tại đây tên là Hoàng Diệu, hắn sáng sớm liền đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, sau khi cùng Phó Ngôn Khanh thương lượng, hắn vui vẻ đem toàn bộ danh sách hàng hóa thỏa đáng giao cho nàng.
Phó Ngôn Khanh nhìn kỹ một chút, khẽ gật đầu nói: "Hoàng chưởng quỹ, mọi thứ đều rất tốt, hôm nay đã cùng ngươi giao dịch xong, ngày mai ngươi theo giúp ta đi gặp phó chủ sự thương hội, tại Văn gia kiểm kê hàng hóa, nếu không có vấn đề, ta liền mang hàng hóa trở về kinh thành."
"Gia chủ yên tâm, ta đã cùng Văn gia nói xong rồi, ngày mai buổi trưa, hai bên gặp nhau tại thương hội để bàn bạc việc này."
Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh lên đường trở về, dĩ nhiên đến rồi buổi chiều, Phó Ngôn Khanh đi ở trên đường, nhìn xem những quầy hàng rong bày bán đủ loại thức ăn, không khỏi nhớ tới Sóc Châu có một nơi nổi danh về bánh ngọt. Nhà kia là cửa hiệu lâu đời, nổi danh trăm năm nay về nghề làm bánh mút. Nghĩ đến người nào đó thích ăn đồ ngọt, Phó Ngôn Khanh bảo Vô Ngôn về trước, nàng chuẩn bị đi tìm một chút, xem cửa hiệu kia còn ở chỗ cũ không.
Vô Ngôn vốn không đồng ý, nhưng Phó NgônKhanh cảm thấy Sóc Châu cũng không ai nhận biết nàng, mà công phu của nàng cũng không tầm thường, người khác làm sao có thể chiếm được nàng nửa phần tiện nghi. Hơn nữa cùng một nam nhân mặt lạnh như Vô Ngôn đi mua bánh ngọt, nàng cảm thấy thật sự kỳ quái, vì vậy Vô Ngôn chỉ có thể từ bỏ.
Phó Ngôn Khanh dựa theo trí nhớ mơ hồ ở đời trước, đi qua mấy con đường, rốt cuộc tìm được cửa hiệu kia. Hương vị quả thật không sai, Phó Ngôn Khanh chọn mua mỗi thứ một ít, liền xoay người trở về.
Chẳng qua là vừa đi đến đầu ngõ nhỏ, Phó Ngôn Khanh phát giác khác thường, bước chân lập tức dừng lại, bình tĩnh nói: "Không biết vị bằng hữu kia, có thể thuận tiện đi ra gặp mặt."
Vừa dứt lời, một nam tử mặc trường bào màu đen, trên đầu đội mũ che kín mặt liền đáp xuống trước Phó Ngôn Khanh.
"Ngươi tính cảnh giác rất tốt." Người nọ tiếng nói trầm thấp, nghe qua hẳn là nam nhân trung niên.
Phó Ngôn Khanh thần sắc có chút thản nhiên: "Đa tạ khích lệ, chỉ là tại hạ ở Sóc Châu tựa hồ không có cố nhân, các hạ lại vô duyên vô cớ theo tại hạ, có gì xin chỉ giáo."
Nam tử lắc đầu: "Cũng không phải là chỉ giáo, chẳng qua là đến khuyên nhủ cô nương, thế gian này vạn vật đều phải tuân theo quy luật trời đất, người trẻ tuổi nhất thời tùy ý cũng không sao, nhưng có một số chuyện hoang đường vẫn nên sớm quay đầu lại."
Nam nhân giọng nói lạnh nhạt, thực sự không phải uy hiếp, nhưng lại giống như là mệnh lệnh ban xuống không cho phép người chống lại, nghe ra như giọng điệu một vị trưởng bối.
Phó Ngôn Khanh cảm thấy như rơi vào trong sương mù, nhưng như cũ kiên nhẫn nói: "Tại hạ cũng không quen biết các hạ, lời này khiến ta cảm thấy có chút khó hiểu, hơn nữa, ta dù có làm chuyện hoang đường cũng không liên quan đến ngài."
Nam tử kia có chút trầm mặc, chậm rãi đi về phía trước hai bước: "Ta biết mục đích của ngươi là gì, nhưng nàng không phải người ngươi có thể đụng vào. Vì mục đích bản thân mà dụ dỗ nàng làm trái luân thường, cùng ngươi dây dưa, còn không phải hoang đường sao?"
Phó Ngôn Khanh ánh mắt ngưng tụ, lập tức kịp phản ứng, ngay sau đó nàng lộ ra tia cười nhạt: "Làm trái luân thường? Tại hạ vậy mà không biết trên đời còn có người sẽ quan tâm đến những chuyện này của nàng. Nhìn phong thái các hạ, còn không phải là lâu chủ tiền nhiệm của Quỷ Lâu hay sao?"
Nam tử kia hiển nhiên có chút kinh ngạc, trầm giọng nói: "Ngươi rất thông minh, mà người thông minh nên biết rõ như thế nào thức thời, nếu ngươi rời khỏi nàng, ta sẽ xem như hết thảy chưa từng xảy ra, bằng không..."
Phó Ngôn Khanh trong mắt nổi lên tức giận, lạnh lùng nói: "Các hạ lén lút ở sau lưng hành động, mấy năm nay nếu đã đem Quỷ Lâu giao cho nàng, muốn ngày sau nàng nhân sinh rực rỡ, vì sao không thể quang minh chính đại bảo hộ nàng? Hôm nay nàng đã trưởng thành, ngài cũng chưa hỏi qua ý kiến nàng, liền đến nói với ta những lời này?"
"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản."
"Nếu ngài là người thân của nàng, vì sao không cẩn thận che chở nàng, ném một mình nàng ở giữa chốn thâm cung ăn tươi nuốt sống người, để nàng giãy giụa khổ sở bao nhiêu năm qua. Nếu ngài đã không phải người thân của nàng, càng không có quyền can thiệp vào chuyện này, ta cũng không việc gì phải nghe lời ngài." Phó Ngôn Khanh thần sắc đông lạnh, từng câu từng chữ đều không chút nào nhượng bộ.
Nam nhân kia tựa hồ bị Phó Ngôn Khanh chọt trúng chân đau, trên người lập tức tỏa ra sát khí: "Vô luận ngươi là thân phận gì, hôm nay ở chỗ này, ta liền giết chết ngươi, trên đời cũng sẽ không ai biết được. Ta hỏi một lần nữa, ngươi thật lòng muốn tiếp tục dây dưa nàng?"
Phó Ngôn Khanh cảm thấy người này không thể nói lý, bên người hơi thở cũng lạnh lẽo đến cực điểm: "Chúng ta đời này đã định trước sẽ dây dưa vĩnh viễn, ngài không cần hỏi nữa."
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phất lên, một luồng kình lực khủng khiếp hội tụ ở lòng bàn tay, trực tiếp chưởng về phía Phó Ngôn Khanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.