Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 37: Ở trong lòng ngực của anh




Bạch Bác Nhân nhẹ giọng dỗ dành:
“Không nhanh như vậy, bất quá sẽ không lâu lắm.”
Khi nói chuyện, bác sĩ Trần đã thở hổn hển ngây ngô chạy tới. Thím Dương dẫn ông ấy trực tiếp lên lầu, mẹ Bạch vừa thấy ông ấy đến liền nói:
“ Bác sĩ Trần ông cuối cùng cũng tới rồi, mau đến đây xem Hàm Hàm.”
Bác sĩ Trần thở còn chưa đều, vội vàng đi kiểm tra Bạch Nhất Hàm. Bất đắc dĩ Bạch Nhất Hàm lại rất không phối hợp, căn bản không cho chạm vào. Bác sĩ Trần vội đến đỗ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng kiểm tra xong, ngẩng đầu nói với cha mẹ Bạch gia:
“Tiểu thiếu gia không có chuyện gì, chính là bị kích động, uống chút nước ấm, ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Nếu ngủ không được, có thể dùng chút đồ phụ trợ, cho cậu ấy uống chút rượu gì đó số lượng vừa phải, lấy trấn an là chủ.”
Bạch Ngạn nói:
“Vậy là tốt rồi, phiền toái bác sĩ Trần đêm nay lưu lại đây ở một đêm, em trai nếu có tình huống gì cũng có thể kịp thời ứng phó, dì Dương, dì giúp bác sĩ Trần sắp đặt phòng.”
Thím Dương lên tiếng.
Bác sĩ Trần ngoài miệng đáp ứng, ở trong lòng lại đang trợn mắt nghĩ: Bất quá là bị chút kích động, khẩn cấp đem ông gọi tới. Ông còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, hiện tại lại muốn cho ông ở lại cả đêm, vị tiểu thiếu gia này căn bản là không có chuyện gì, thì có thể còn có tình huống gì?
Bất quá ông cũng sẽ không ngốc đến độ cùng người ta lý luận, chê cười, cùng cả gia đình nhi khống, đệ khống* này có cái gì đạo lý để nói?
( *Cuồng con- cuồng em trai)
Ở thì ở đi, làm việc cả đêm.
Bạch Nhất Hàm không buông tay, Mục Tĩnh Viễn cũng luyến tiếc đem cậu buông xuống, người một nhà cũng không thể cứ ngây ngốc tại phòng này, Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu nói:
“Chú, dì, A Ngạn, Tuyết Tình, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi, đêm nay con ở chỗ này bồi em ấy, mọi người yên tâm đi.”
Bạch Bác Nhân nhìn nhìn con trai nhỏ, gật gật đầu nói:
“Vậy Tĩnh Viễn con trông chừng nó đêm nay, có chuyện gì liền kêu chúng ta.”
Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc gật gật đầu, mấy người Bạch gia đều biết Mục Tĩnh Viễn có bao nhiêu bảo bối con trai/ em trai nhà mình. Thằng bé giao cho anh cũng rất yên tâm, xem động tác của anh thật cẩn thận đắp lại chăn cho Bạch Nhất Hàm kia liền biết anh có bao nhiêu đau lòng Bạch Nhất Hàm, bởi vậy cũng đều không có dị nghị, sôi nổi lui ra.
Bạch Tuyết Tình ra ngoài cuối cùng, quay đầu lại liếc nhìn thật sâu Mục Tĩnh Viễn một cái. Mục Tĩnh Viễn cùng cô đối diện, không chút nào trốn tránh.
Bạch Tuyết Tình nhẹ nhàng thở dài, xem ra người đàn ông ưu tú này có thể thành của cô là cơ hội quá nhỏ.
Thí. Dương nhớ kỹ lời bác sĩ Trần nói, đi xuống lầu lấy vài bình rượu ngon đi lên đặt vào, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài, gắt gao đóng cửa lại.
Trong phòng an tĩnh, Mục Tĩnh Viễn đau lòng hôn hôn cái tràn trơn bóng của Bạch Nhất Hàm. Tay nhẹ nhàng vòng qua phía sau lưng cậu vỗ về, muốn trấn an cảm xúc cậu.
Tinh thần Bạch Nhất Hàm tựa như còn đang trong cơn ác mộng kiếp trước, vẫn luôn có chút hoảng hốt. Kỳ thật kiếp trước cách một thời gian cậu trước khi chết, tinh thần thường xuyên đều là trạng thái hoảng hốt như thế này. Cậu hoài nghi chính mình có thể là bởi vì những thứ đáng sợ đã trải qua, mà tinh thần xảy ra vấn đề, hơn nữa còn đem mấy vấn đề này đưa tới hiện tại.
Trải qua thời gian dài như vậy trấn an, cậu đã thanh tỉnh, chỉ là nhất thời có chút không có mặt mũi gặp người. Bị một tên tiểu tuỳ tùng dọa điên rồi gì đó, thật sự có chút nói không nên lời, rốt cuộc hiện tại hết thảy đều chưa có phát sinh. Người nhà nếu hỏi cậu, thì cậu biết trả lời thế nào?
Cậu nghĩ không ra nên làm sao để giải thích, liền đơn giản ở trong lòng ngực Mục Tĩnh Viễn miên man suy nghĩ trong chốc lát. Từ từ, trong lòng ngực Mục Tĩnh Viễn?!
Thân mình cậu lập tức cứng đờ, đúng vậy, hiện tại là đang ở bốn năm trước, quan hệ của cậu cùng Mục Tĩnh Viễn còn chưa hoàn toàn tan nát. Lại còn là giai đoạn cậu đơn phương làm ầm ĩ, những tâm tư xâu xa đó cũng chưa nói ra. Cho nên Mục Tĩnh Viễn còn nguyện ý ôm cậu dỗ dành, xem động tác vỡ về nhẹ nhàng sau lưng kia của anh. Còn không phải là đang dỗ con nít sao?
Từ khi trọng sinh tới nay, cậu vẫn luôn cảm thấy không cách nào đối mặt được với Mục Tĩnh Viễn. Tuy rằng ở kiếp trước lúc cậu sắp chết thì nguyện vọng lớn nhất là được gặp lại anh một lần nữa. Nhưng bây giờ khi đã trở lại, cậu liền thành một từ viết hoa lúng túng(?), vẫn luôn tránh cùng Mục Tĩnh Viễn tiếp xúc chính diện, miễn cho chính mình mất kiểm soát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.