Tư Mã Trường Thiên đế của Bắc Yến sau khi biết mất Ô Sương thành đã kinh hãi mà băng hà.
Bắc Yến phát tang cả nước, nhưng đối với Chu quân mà nói, sự sống chết của Tư Mã Trường Thiên nhiều lắm chỉ là một chủ đề để bàn chuyện phiếm. Thứ Chu quân thực sự để ý chính là, đã chiếm được Ô Sương thành, bọn họ cũng có thể về nhà rồi.
Tại cửa Bắc của Vân Quan, Diệp Tú ôm đứa con mới sinh ba tháng, chờ trượng phu và tiểu thúc trở về.
“Cục cưng ngoan nào,” Diệp Tú dỗ đứa con kêu “y a” trong ngực,“Lát nữa phụ thân và tiểu thúc sẽ về, nhìn thấy bọn họ con không được khóc đâu đấy, bằng không phụ thân và tiểu thúc sẽ không thích con.”
“Phu nhân,” Nha hoàn che miệng cười,“Đại soái thấy tiểu thiếu gia thì sợ là không bước đi nổi ấy chứ, sao lại sợ đại soái không vui mừng?”
“Đúng vậy,” Diệp Tú không sợ bị giễu cợt, nói với đứa con:“Cha con dám không thích chúng ta hay sao!”
Phương xa truyền đến tiếng kèn, đại quân viễn chinh đắc thắng trở về.
Ngoài thành phía bắc Vân Quan, tiếng hoan hô vang dội.
La Khải nhìn thấy Diệp Tú, cả hài nhi trong tay Diệp Tú nữa, gần đây La Khải không tỏ rõ hỉ nộ, lúc này cũng không ngừng vui sướng.
“Chúc mừng Đại soái sinh quý tử!” Dân chúng biết rõ việc này, đều lớn tiếng chúc mừng La Khải.
La Khải cùng Diệp Tú đỏ bừng mặt trong tiếng cười nói của mọi người.
“Đại tẩu sinh con trai?” La Duy từ phía sau đi lên, nghe được dân chúng hoan hô, định chạy tới chỗ Diệp Tú.
“Đang hành quân,” La Khải kéo dây cương của La Duy lại,“Đội ngũ còn chưa tan, ngươi đã bỏ chạy là sao?”
“Đệ không phải người trong quân,” La Duy nóng vội muốn gặp tiểu chất nhi, lời La Khải chẳng lọt vào tai, đẩy tay La Khải ra, nói với La Khải:“Đại ca dẫn binh vào thành là được rồi, bọn họ cũng chẳng nghe lời đệ đâu mà.”
“Tất cả mọi người đang nhìn ngươi kìa!” La Khải cơ hồ vọt lên trước ngựa La Duy,“Về nhà rồi, ngươi muốn nhìn nó lâu thế nào cũng được, nhưng giờ thì không.”
La Duy ngồi ở trên ngựa quay đầu lại, y không cãi được La Khải, chỉ có thể vẫy tay với Diệp Tú.
Diệp Tú nhìn hai huynh đệ vào thành, rồi mới cùng các nha hoàn, bà vú hồi phủ, chờ huynh đệ hai người về nhà.
Sau khi trời tối, La Khải và La Duy mới trở lại soái phủ Vân Quan.
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Tú thấy sắc mặt La Khải không tốt, lại hỏi.
“Không có gì,” La Duy bên cạnh cười nói:“Chỉ là khi trở về, đệ và Nhị điện hạ có cãi vã vài câu, khiến đại ca tức giận.”
“Hắn là hoàng tử,” La Khải kéo La Duy nói:“Sao ngươi lại dám ăn nói với hắn như vậy?”
Hạ nhân trong thính đường đều thức thời lui xuống.
“Thế thì đệ phải nói chuyện với hắn như thế nào?” La Duy ra hiệu cho Vệ Lam lui xuống trước, để y cùng La Khải và Diệp Tú nói vài lời.
Vệ Lam ra khỏi phòng, đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài.
“Hai người các ngươi cũng thật kỳ quái, giáp thương đái bổng (*), cho rằng những người bên cạnh đều là kẻ ngốc, nghe không hiểu hay sao?” La Khải bị Diệp Tú kéo ngồi xuống, trừng mắt nhìn La Duy.
(*) Giáp thương đái bổng: Thành ngữ chỉ ý mỉa mai, châm biếm.
“Đại ca cũng thật là…” La Duy ngồi cạnh La Khải, nói:“Nhà ta chỉ cần bảo vệ Thái Tử, cần gì phải khách khí với Long Huyền?”
“Ngươi!” La Khải nhìn quanh phòng, xác định chỉ có ba người bọn họ, mới yên lòng, chỉ tay vào La Duy nói:“Ta biết bệ hạ hiện giờ sủng ngươi, chẳng lẽ ngươi được sủng quá nên quên mất mình là ai? Chúng ta không về phe Nhị điện hạ, thì ngươi có thể gọi thẳng tên hắn sao? Từ nhỏ cha đã dạy rằng, chúng ta là ngoại thích (họ bên vợ vua), cho nên hành vi càng phải khiêm nhường, không được để người nhìn thấy sơ hở, những lời này ngươi đều đã quên?”
“Chưa quên ạ.” La Duy không yên lòng đáp lại La Khải.
“Tiểu Duy,” La Khải tận tình khuyên bảo:“Đại ca không hiểu chuyện triều đình, nhưng đại ca dù là người hành quân cũng biết không nên mất thời tranh giành với kẻ khác, tranh đấu trên triều đình còn khắc nghiệt hơn cả chém giết nơi chiến trận, ngươi cùng Nhị điện hạ đấu đá như vậy, là rất bất lợi!”
La Duy đỡ trán, nói:“Vừa rồi Long… Nhị điện hạ đã tranh công của đại ca, đại ca để yên sao?”
“Hắn muốn công lao gì ta cũng có thể cho hắn,” La Khải nói ra:“Ta ngồi vào vị trí đại soái Vân Quan này, không có khả năng tiến xa hơn nữa. Nhị điện hạ cũng như vậy, công lao của hắn dù lớn, nhưng hắn có thể lên làm thái tử được sao?”
La Khải nói đến hai chữ “Thái Tử”, như nhắc nhở La Duy, La Duy cười hỏi Diệp Tú:“Đại tẩu sinh con đã hơn ba tháng, cha mẹ ở thượng đô đã hồi âm chưa?”
Diệp Tú nhìn hai huynh đệ tranh cãi, nàng không tiện mở miệng, lúc này La Duy hỏi nàng, nàng liền đáp:“Cha mẹ, cả Nhị thúc đều đưa quà tới, còn nói khi tiểu thúc trở lại thượng đô, thì đưa mẹ con ta lên cùng.”
“Cái này đệ không dám chắc,” La Duy cười nói:“Khi đại ca về kinh kiến giá, sẽ mang theo đại tẩu cùng tiểu chất nhi của đệ là được rồi.”
Diệp Tú liếc mắt nhìn La Khải, nói với La Duy:“Đại ca ngươi mấy ngày nữa mới về kinh, ta sợ cha mẹ nóng ruột muốn gặp cháu.”
“Cả ba người, cha mẹ đều muốn gặp,” La Duy cười lắc đầu, nói:“Đại tẩu không muốn đi cùng đại ca, mà lại muốn đi cùng đệ hay sao?”
“Đừng đùa giỡn với đại tẩu ngươi,” La Khải định mắng La Duy, thì bị Diệp Tú đánh một cái, không nói gì nữa.
La Duy hướng về phía Diệp Tú chắp tay, ra hiệu cám ơn, nhìn Diệp Tú che miệng cười, mới hỏi Diệp Tú:“Đúng rồi, đại tẩu, thái tử điện hạ lúc này có tin gì không?”
“Thái tử điện hạ?” Diệp Tú nói:“Không có, hắn muốn tìm đại ca ngươi à?”
“Ngươi hỏi thái tử điện hạ làm cái gì?” La Khải cũng hỏi La Duy.
“A,” La Duy cười nói:“Đệ ở thượng đô vẫn nghe nói thái tử điện hạ cùng đại ca có thư từ lui tới, cho nên muốn hỏi một chút.”
“Lại nói bậy,” La Khải nói La Duy nói:“Ta trấn thủ biên quan, làm sao có thể cùng thái tử điện hạ thư từ lui tới?”
“Vâng vâng” La Duy nói:“Là đệ nghe đồn lung tung”
Hậu đường truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài nhi, cả ba người trong phòng đều hiểu ý mà cười.
“Đi thôi,” Diệp Tú nói với huynh đệ hai người:“Tại hai người làm ồn đấy, đi thăm tiểu tử mập mạp kia nào.”
La Duy đi theo vợ chồng La Khải, La Khải có con, Thái Tử thậm chí ngay cả một câu ngỏ lời cũng không có, là bởi đã chắc chắn La gia trung thành và tận tâm với hắn? So với Long Huyền về mặt lung lạc nhân tâm, dùng mọi thủ đoạn, Thái Tử thật đúng là có phong thái của người đã nắm chắc giang sơn. La Duy càng thêm khinh thường Thái Tử Long Ngọc, nghĩ hoàng hậu sinh ra ba người con, Thái Tử nếu như không chịu nổi trách nhiệm khó khăn, cũng đừng trách y chọn người khác.
Diệp Tú đặt con vào tay La Khải, La Khải chưa bao giờ bế hài tử, chỉ ngốc nghếch đưa hai tay bưng lấy.
“Đệ cũng không dám bế,” La Duy nhìn thấy cháu mình, thu hồi ác niệm trong nội tâm, khoát tay nói với La Khải:“Nó nhỏ quá, đệ sợ sẽ làm ngã nó.”
“Bế trẻ con phải như thế này,” Diệp Tú nâng tay La Khải dạy cách bế con, một bên hỏi huynh đệ hai người:“Khi Tiểu Ưu còn nhỏ, hai người không ai bế nó sao?”
“Ta ở Vân Quan, khi Ưu nhi được hai tuổi ta mới gặp nó lần đầu tiên,” La Khải nói, anh ôm lấy đứa con, có vẻ ra dáng hơn một chút.
“Đệ cũng không,” La Duy một bên đùa với đứa nhỏ trên tay La Khải, một bên nói:“Khi đó đệ không thích tiểu hài tử, bất quá hiện tại lại thích.”
“Khi đó bản thân ngươi cũng vẫn còn là một tiểu hài tử,” La Khải giúp La Duy nghĩ một lý do về việc y chưa từng bế La Ưu.
“Công tử,” Vệ Lam đi đến, đứng bên ngoài bình phong gọi La Duy một tiếng.
“Có lẽ Ngụy thái y muốn tìm đệ,” La Duy thở dài, nói với La Khải cùng Diệp Tú:“Đệ đi xem sao, đại tẩu nhất định phải chờ đệ đến mới được ăn cơm đấy.”
“Tranh thủ thời gian đi,” La Khải tức giận cười,“Chẳng lẽ ta lại ăn tranh phần cơm của ngươi sao?”
“Đại tẩu biết rồi,” Diệp Tú cũng nhìn La Duy cười nói:“Ngươi ắt có đại tẩu che chở!”
La Duy lúc này mới cười bỏ đi, nụ cười trên mặt đến tận khi ra khỏi phòng mới biến mất không tung tích.
“Người dưới báo lại,” Vệ Lam ở trong nội viện, nhỏ giọng nói với La Duy:“Phó soái Thường Lăng tới gặp Nhị điện hạ.”