Đế vương cùng chất tử, một muốn cường lưu, một muốn chạy trốn, hai người hai tâm tư, đột nhiên lâm vào một mối giằng co vô hình.
Trong thời gian La Duy dưỡng thương, Tư Mã Thanh Sa không đến điện Ngưng Lộ, nhưng lại nói với Tiền công công,“La Duy tới làm chất tử, không phải đến hưởng phúc.” Tiền công công không cần Tư Mã Thanh Sa nói nhiều, cũng biết lời này có ý gì.
La Duy ở điện Ngưng Lộ, ngoài mỗi ngày hai lần thay băng, uống thuốc, thì chẳng được gặp ai. Sở thái y và lão Vương thái giám cũng không nói chuyện với y. Sở thái y chỉ viết cho La Duy một câu vào giấy:“Bệ hạ không cho phép”. La Duy nhìn những lời này, từ nay về sau không cùng hai người nói chuyện nữa, mạng người trong mắt Tư Mã Thanh Sa, cứ như cỏ rác, y không nên vì muốn nói chuyện mà hại hai tính mạng.
Bị tiếng ve ngoài cửa sổ đánh thức, La Duy mở mắt ra, đây vẫn là điện Ngưng Lộ đã lâu năm không tu sửa, giăng đầy mạng nhện. La Duy thất vọng nhắm mắt lại, mỗi lần khi tỉnh lại, y đều hy vọng có thể nhìn thấy phòng ngủ của mình tại La phủ ở thượng đô, bên cạnh y lại có Vệ Lam, tất cả mọi chuyện ở Bắc Yến đều chỉ là ác mộng. Lại mở mắt, bên cạnh giường không có một ai, La Duy cười khổ, Vệ Lam còn ở đông nam Đại Chu bình loạn, sao có thể ở nơi đây?
Ngồi dậy, hạ thân vẫn có chút đau, La Duy ngừng lại một lát rồi mới thử xuống giường, lần này chân không mềm nhũn nữa, có thể đứng trên mặt đất. Nhìn cái bàn cách giường không xa có để nước và mấy cái bánh bột ngô, đây chính là đồ ăn hôm nay của y. Tư Mã Thanh Sa không đến, cũng không gọi y sang. La Duy ngồi xuống trước bàn, uống mấy ngụm nước, cầm cái bánh đã cứng đơ, cắn một miếng, như là cắn vào đá vậy.
La Duy ăn xong, ngồi nhìn gian cung thất này, nghĩ xem mình có nên quét tước một chút không. Ý nghĩ này vừa nảy ra, La Duy liền lắc lắc đầu, trong phòng này không có công cụ quét dọn, y lấy gì để dọn dẹp đây? Chậm rãi đến bên cạnh cửa, đẩy cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài. La Duy không có cách nào, lại đi đến cửa sổ ở phía nam, thử đẩy, cánh cửa này lại mở ra.
Ngoài cửa sổ là một đình viện bỏ hoang, giờ là mùa hạ, là lúc cỏ dại dây leo sinh trưởng tốt, đình viện một mảnh xanh ngăn ngắt, điểm xuyết những bông hoa nhỏ không tên, thỉnh thoảng còn có mấy cánh bướm rập rờn, tuy rằng cỏ cây mọc lộn xộn, nhưng cũng thấy thú vị.
La Duy dựa vào cửa sổ, để ánh dương ngày hè vẩy lên người, đối với người khác, ánh mặt trời quá mức nóng nực, nhưng đối với người sợ lạnh như La Duy, thì lại là ấm áp. La Duy nhìn đình viện ngoài cửa sổ, ngắm mặt trời, cứ như vậy hết một buổi sáng. Không có ai nói chuyện, y cũng không được ra ngoài, chẳng thể biết được chuyện gì bên cạnh, càng không nói đến chuyện Đại Chu ở cách sông cách núi. Siết chặt ngọc Uyên Ương trong tay, bởi vì thường xuyên ve vuốt, mà miếng ngọc Uyên Ương này sáng loáng lạ kỳ, La Duy thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Vệ Lam, chỉ là y không biết Vệ Lam có đang nhớ đến y hay không.
Liên tục mấy ngày, La Duy đều đứng bên cửa sổ.
Tiền công công bẩm chuyện này lênTư Mã Thanh Sa, vốn là muốn để Tư Mã Thanh Sa biết rằng La Duy mấy ngày nay rất ngoan ngoãn, không làm loạn, không nổi ý định xấu, muốn để Tư Mã Thanh Sa yên tâm.
Tư Mã Thanh Sa lại không vui nói:“Bên ngoài có cái gì để nhìn?”
Tiền công công nói:“Là một khu vườn hoang, chỉ có một ít cỏ dại.”
“Không có gì để nhìn, cũng không cho y nhìn.” Tư Mã Thanh Sa lại đặt bút trên tấu chương:“Y nhàn nhã tự tại quá nhỉ!”
Tiền công công tự mang theo người, bận bịu suốt đêm bên ngoài gian cung thất này ở điện Ngưng Lộ.
La Duy nằm trên giường, nghe được bên ngoài có tiếng người, nhưng sau khi uống thuốc, đầu óc hôn trầm, khiến y không có sức nghĩ xem động tĩnh bên ngoài là vì sao. Hôm sau La Duy tỉnh lại, phát hiện trong phòng ngoài mấy khe cửa có ánh sáng lọt vào, còn lại y hệt ban đêm. La Duy xuống giường, mới phát hiện tất cả cửa sổ đều bị chặn hết, chỉ để lại một cánh cửa y không thể mở ra.
“Đồ điên!” La Duy ngồi trên giường mắng Tư Mã Thanh Sa một câu.
Đã không có ánh dương, dù là mùa hè, gian cung thất này cũng trở nên lạnh lẽo. La Duy thấy lạnh, liền xuống giường đi qua đi lại, vận động cho ấm áp rồi lại leo lên giường nằm trong chăn.
May mà trong cung thất này còn có mấy viên đá, mỗi khi hết một ngày, La Duy vạch một vạch trên ván giường, cứ như vậy, cho dù y không biết đến sự tình biến ảo bên ngoài, thì cũng có thể biết mình đã sống qua bao nhiêu ngày.
Bất tri bất giác, ván giường đã có hơn sáu mươi nét gạch, mùa hạ đã qua rồi.
Sở thái y không chỉ một lần khuyên Tư Mã Thanh Sa, để La Duy ra ngoài một chút, không ai chịu nổi bị giam như vậy, không nói lời nào, không nghe thấy tiếng người, cứ như thế này, La Duy nhất định sẽ phát điên. Tư Mã Thanh Sa lần nào cũng chỉ im lặng nghe, từ chối cho ý kiến. Khi Sở thái y tới bắt mạch, đưa thuốc cho La Duy, thì y vẫn bị nhốt trong phòng tối.
“Vương gia?” Ngày hôm nay, Sở thái y ngoại lệ gọi La Duy một tiếng.
La Duy vẫn chỉ nằm, hai mắt nhìn trần nhà, không có phản ứng.
Sở thái y đẩy đẩy La Duy, La Duy lúc này mới quay đầu nhìn Sở thái y, hồi lâu mới cười nhẹ với lão.
“Hiện giờ y đã trắng như quỷ.” Lão Vương thái giám sau khi ra cửa, nhỏ giọng nói với Sở thái y:“Ngày nào cũng như vậy, không phải y sẽ biến thành quỷ chứ?”
Sở thái y giậm chân, người này cả một mùa hè không tiếp xúc với ánh mặt trời, không chỉ ánh nắng, mà trong cung thất này buổi tối cũng không đốt đèn, suốt ngày ở trong trong bóng đêm. Nước da La Duy đã mang vẻ bệnh trạng tái nhợt, vừa rồi bắt mạch cho y, cũng nhìn thấy rõ những mạch máu trên tay người này.“Người sống sao có thể thành quỷ?! Ngươi đừng không có việc gì lại nghĩ linh tinh!” Sở thái y mắng lão Vương thái giám.
Lão Vương thái giám nói:“Đại nhân, nô tài sống lâu như vậy, có một số việc vẫn biết, nhưng cứ giam giữ như vậy…” Lão Vương thái giám đóng chặt cửa lại,“Vị vương gia này, sợ là không chịu được bao lâu đâu.”
Sở thái y không mắng lão Vương thái giám nữa, ai oán thở dài, lão là một thái y nho nhỏ, có thể làm gì chứ? Bên ngoài đồn rằng, Cẩm vương Duy của Đại Chu ở hoàng cung Bắc Yến, được Tư Mã Thanh Sa đế tiếp đãi như thượng khách, trên đời này có thượng khách nào như vậy?
Ánh sáng vừa lóe lên kia lại không thấy nữa, trước mắt lại là năm ngón tay của chính mình, La Duy nghiêng người, sờ những vết khắc trên ván giường, từng nét từng nét một. Sắp vào thu, sau đó lại là mùa đông, phải chăng y sẽ có thể về nhà? Cuối cùng thì y còn phải đợi bao lâu nữa? La Duy thử nhẩm tính, nhưng tính như thế nào cũng không ra.
“Lam…” Cầm miếng ngọc Uyên Ương trong tay, La Duy lẩm bẩm trong bóng đêm:“Không phải ta bị giam đến nỗi choáng váng rồi chứ? Sao cả bao nhiêu ngày cũng không tính được? Ngươi đang ở đâu, không thể tới đón ta sớm một chút được sao?”
“Chít!” Trước giường đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
La Duy nhìn lại, thấy một đôi mắt xanh lục, là một con chuột.“Ở trong này ngươi sẽ đói chết.” La Duy nói:“Đến chỗ khác kiếm ăn đi.”
Con chuột hiểu tiếng người, chạy đi.
Không nhìn thấy cặp mắt xanh lục kia nữa, La Duy cũng không biết con chuột này chạy đi đâu,“Chuột có thể hiểu tiếng người à?” Y nằm trên giường tự hỏi mình:“Nói chuyện với chuột, có phải ta phát điên rồi hay không?”
Lão Vương thái giám canh gác bên ngoài nghe tiếng cười truyền ra, trong cung điện đã bỏ hoang lâu ngày này, tiếng cười ngỡ như tiếng khóc, không giống tiếng người,“Người này sắp biến thành quỷ rồi!” Lão Vương thái giám ôm lấy cánh tay, tiếng cười của La Duy khiến gã dựng tóc gáy, vội vàng chạy mất.