Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 274: Chó gà không tha




“Cháy!”
“Là trong quân trướng!”
Khi ánh lửa cao vút tận trời, thì quân doanh vốn im lặng mới bắt đầu náo loạn.
“Cứu hoả!” Có tướng lĩnh thân tín của Vũ Duyên Kỷ vội chạy đến trước quân trướng, lớn tiếng gọi.
Trong quân cứu hoả, cái không thiếu nhất chính là người.
“Tướng quân, là dầu!” Mấy thùng nước dội vào, lửa lại càng cháy lớn, binh sĩ có kinh nghiệm phản ứng lại, lớn tiếng nói.
“Tìm thấy Vũ chủ tướng không?” Chủ sự tướng quân tạm thời nôn nóng hỏi.
Vốn là ở trong quân trướng, nhưng đến giờ Vũ Duyên Kỷ vẫn không xuất hiện, trong lòng mọi người đều có ít nhiều câu hỏi, Vũ Duyên Kỷ sợ là đã gặp bất trắc gì rồi.
Khi mọi người đang bận rộn cứu hoả, người gác doanh trạm chạy đến, hô to:“Có người chạy ra khỏi doanh trại!”
“Là người Di?” Vài tướng quân đứng chung một chỗ, đều có suy đoán này.
“Sao vậy?” Vệ Lam tận lúc này mới từ quân doanh của mình chạy ra.
“Vệ tướng quân.” Mấy tướng quân này không có người chống lưng như Vũ Duyên Kỷ, bọn họ không dám đắc tội với Vệ Lam, đều vội vàng hành lễ trước hắn.
“Tướng quân không ở đây à?” Vệ Lam nhìn quanh trong đám người.
“Tướng quân đêm nay hẳn là đã ngủ trong quân trướng.” Có tướng quân nói với Vệ Lam.
Vệ Lam quay đầu nhìn đại hỏa, nói:“Vậy tướng quân đâu?”
Chúng tướng đều không nói được.
Vệ Lam thở dài một hơi, hơi cúi đầu, rồi mới nói:“Vừa rồi là ai nói có người chạy ra khỏi doanh trại?”
Binh sĩ canh giữ tiền doanh lên tiếng:“Là tiểu nhân.”
“Thấy người kia chạy hướng nào?” Vệ Lam hỏi.
“Phương nam.” Binh sĩ nói.
“Đúng là người Di sao?” Lập tức có tướng quân thiếu kiên nhẫn hô to.
Sơn trại của người Di ở cách đây mười dặm về phía nam, chạy về hướng nam, tám chín phần mười là người Di chạy tới đây làm loạn rồi trốn thoát.
Vệ Lam nhìn cả đội quân chỉ thiếu Vũ Duyên Kỷ – tướng quân có địa vị tối cao:“Lưu tướng quân, ta muốn mang binh đuổi theo, không biết ý của ngươi như thế nào?”
Lưu tướng quân trong lòng nhanh chóng tính toán, chủ tướng xem ra đã chết, không còn chỗ dựa, nếu đắc tội Vệ Lam sẽ mất nhiều hơn được.
“Lưu tướng quân.” Vệ Lam đến gần Lưu tướng quân vài bước, thấp giọng nói:“Nếu Vũ tướng quân thực sự có bất trắc, sợ là chúng ta cũng khó thoát tội, lúc này đuổi theo, cho dù không bắt được hung thủ, nhưng sau này cũng có cái để báo lại với La tướng quân.”
Vệ Lam nói sự thật, Lưu tướng quân lại nhìn quân trướng lửa cháy rợp trời, hỏi Vệ Lam:“Ngươi muốn mang bao nhiêu người đuổi theo?”
Vệ Lam nói:“Mạt tướng nghe theo tướng quân.” Hắn thấy Lưu tướng quân định mở miệng, lại giành nói trước:“Tướng quân, lúc này ở đây do tướng quân làm chủ, nếu có chiến công, tướng quân cũng nhất định chiếm công đầu. Mạt tướng hy vọng Vũ chủ tướng bình an vô sự, cũng hy vọng Lưu tướng quân có thể từng bước thăng chức.”
Lưu tướng quân liếc mắt nhìnVệ Lam, hắn hiểu ý Vệ Lam rồi.
“Xin tướng quân hạ lệnh.” Vệ Lam cung kính nói với Lưu tướng quân.
“Để vài thân binh ở lại.” Lưu tướng quân nói:“Thù của Vũ tướng quân chúng ta không thể không báo, việc đuổi theo quân địch làm phiền Vệ tướng quân.”
“Mạt tướng sẽ không phụ lòng mong mỏi của tướng quân.” Vệ Lam lĩnh mệnh.
Đại hỏa dập tắt, Vệ Lam cũng mang theo đại đội nhân mã rời khỏi doanh trại.
Lưu tướng quân mang theo người, đi vào quân trướng đã cháy chỉ còn lại cái khung.
“Tổng cộng có tám thi thể.” Người đầu tiên vào trướng bẩm lại với Lưu tướng quân.
Lưu tướng quân cố đè nén cảm giác buồn nôn, nhìn những thi thể cháy đen nằm trên mặt đất, tám thi thể này chẳng những bị thiêu đến mức hoàn toàn thay đổi, mà còn rời ra từng phần.
“Đây hẳn là thi thể Vũ tướng quân.” Binh sĩ chỉ vào một thi thể ở phía trong cùng:“Vũ tướng quân hẳn là sẽ không rời khỏi thanh kiếm trên người.”
Lưu tướng quân đến gần thi thể đầu rụng lăn xuống lưng, không thể nhìn ra diện mạo vốn có. Lưu tướng quân che miệng che mũi, nhìn kỹ trường kiếm trên hông thi thể. Kiếm chưa ra khỏi vỏ, vỏ kiếm đã bị thiêu cháy đen biến dạng, nhưng vẫn nhìn ra mấy chữ khắc phía trên, đây đúng là bảo kiếm Vũ Duyên Kỷ luôn mang bên mình.
“Có cần khám nghiệm tử thi không?” Một chủ soái hỏi.
“Gọi đi.” Lưu tướng quân nói. Việc này vô cùng kỳ quái, người Di thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, đột nhập quân doanh giết hại chủ tướng? Lưu tướng quân nhìn kiếm bên hông Vũ Duyên Kỷ, loại thích khách nào có thể khiến một người làm tướng nhiều năm như Vũ Duyên Kỷ bị giết khi chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ? Đúng là người Di sao? Lưu tướng quân càng nghĩ càng thấy việc này kỳ lạ.
Người khám nghiệm tử thi đến, đứng trước mặt Lưu tướng quân.
“Việc này vô cùng trọng đại.” Lưu tướng quân nói với người khám nghiệm tử thi:“Ngươi tra ra chuyện gì, thì không được phép nói lung tung, chỉ nói với bản tướng quân là được.”
“Tiểu nhân hiểu.” Người khám nghiệm tử thi vội đáp.
Lưu tướng quân ra khỏi quân trướng đã không còn tồn tại, nhìn chân trời có mây đen bay tới,“Thời tiết chết tiệt!” Lưu tướng quân mắng một tiếng. Ngọn núi này thời tiết âm tình bất định, hệt như trận đánh này, khiến người đang ở trong đó thấy không rõ, sờ không được.
Ánh mặt trời mờ sáng, Vệ Lam đứng bên ngoài sơn trại của người Di. Thiên không dần đổ mưa rào, lúc này đã khiến tầm mắt mờ ảo, bên trong không một tiếng động, cách màn mưa tựa như có màn sương mù che khuất.
“Người Di không thể dự đoán được chúng ta sẽ tới lúc này.” Vệ Lam nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, hắn có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa trong trại, còn có vài tiếng trẻ con khóc nỉ non, người sơn trại này hệt như trong suy nghĩ của hắn, họ hoàn toàn không thể đoán được quan binh sẽ đánh tới trong gió mưa lầy lội.
“Tướng quân, chúng ta tiến lên chứ?” Có binh sĩ hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam sai Doanh thiên tướng đánh tiên phong.
Viên thiên tướng này chầm chậm tiến vào sơn trại.
Vệ Lam rút chiến đao ra cầm trong tay, nói với mọi người:“La soái có lệnh, chó gà không tha. Các ngươi sau khi vào trại không được thủ hạ lưu tình. La soái đã có lời, cứ một cái đầu người Di là một phần thưởng.”
Sơn trại này ở chỗ hoang vu, cũng là nơi lý tưởng để tích trữ lương thực. Lúc này vẫn là sáng sớm, trong sơn trại trừ nữ tử ra ngoài đi chợ, đại bộ phận vẫn còn say giấc nồng. Chu Quân mang theo một thân bùn nhão đánh tới, khiến người trong trại bất ngờ không kịp phòng.
Vệ Lam tiến vào sơn trại giữa tiếng kêu la gào khóc, thân hình còn chưa dừng lại hẳn, đã tiện tay vung đao, một nam tử người Di gục ngã dưới chân.
“Vệ tướng quân.” Doanh thiên tướng dẫn dắt quân tiên phong chạy đến trước mặt Vệ Lam nói:“Hình như trong sơn trại không có nam nhân.”
Vệ Lam nhìn chung quanh, đúng là chẳng thấy mấy bóng dáng nam nhân.
“Có phải tin tức của chúng ta đã bị bại lộ hay không?” Thiên tướng hỏi.
“Vào xem kho lúa.” Vệ Lam ra lệnh.
Thiên tướng mang theo người chạy tới kho lương thực.
“Làm cho bọn họ câm miệng hết đi.” Vệ Lam nói với thân binh phía sau mình:“Gặp người là giết hết, nếu ai lên tiếng, xử theo quân pháp.”
Vài thân binh phân công truyền lệnh.
Vệ Lam đứng trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội, một lát sau, cả sơn trại đã im lặng như tờ. Vệ Lam bỗng nghe được tiếng gió rít phía sau, người Di bắn độc tới, Vệ Lam không dám đưa tay ra chặn, chỉ nghiêng người, mũi tên tẩm độc sượt qua người hắn. Vệ Lam tránh thoát mũi tên này, ánh mắt chuyển đến nơi mũi tên bay ra, chỉ thấy một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi chạy vụt đi, mũi tên kia chính là đứa trẻ này bắn.
Vài binh sĩ đuổi theo, một đao chém xuống, đứa trẻ gục trên mặt đất. Một phụ nhân gào khóc chạy vọt ra, cũng bị một đao giết chết.
“Lục soát từng nhà.” Vệ Lam ra lệnh cho binh sĩ bên cạnh:“Không được để ai còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.