Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 305: Ra khỏi thành




“Sao giờ mới đến?” Cửa Nam thành, một nam tử mặc y phục binh sĩ nhìn thấy Vệ Lam ôm La Duy tới, vội từ đường hầm chạy ra, vừa đưa Vệ Lam vào đường hầm vừa hỏi:“Các ngươi có thuận lợi không?”
“Chúng ta rất thuận lợi.” Vệ Lam nói:“Không biết Mạc đại ca thế nào.”
“Gã khiến Hoàng đế phát điên rồi.” Binh sĩ này nói:“Vừa rồi còn điều một đội binh mã từ cửa Nam này về phía cửa Đông.”
“Gã không có việc gì chứ?” Vệ Lam lo lắng hỏi.
“Yên tâm.” Binh sĩ biết rõ bản lĩnh của Mạc Hoàn Tang:“Ta đưa các ngươi ra ngoài trước, đây là người các ngươi muốn cứu?” Hắn chỉ La Duy hỏi.
“Phải.” Vệ Lam nói:“Chân y bị gãy, cho nên ta phải bế y.”
Binh sĩ muốn nhìn diện mạo La Duy một chút, nhưng La Duy vùi đầu trong lồng ngực Vệ Lam, hắn muốn nhìn cũng không nhìn được.
“Giúp chúng ta…” Vệ Lam ôm chặt La Duy hơn, nói với binh sĩ này:“…Sẽ không liên lụy đến ngươi chứ?”
“Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Binh sĩ nhận ra Vệ Lam không muốn để hắn nhìn thấy mặt La Duy, nên không nhìn nữa, đi trước dẫn đường, nói với Vệ Lam:“Nơi này ngõ nhỏ nào cũng thông nhau, ta có người nhà ở bên kia tường thành, họ nói rằng muốn ra khỏi thành thì không nhất thiết cứ phải đi qua cổng thành, chỉ cần khinh công đủ tốt. Mạc soái nói khinh công của ngươi giỏi hơn gã, đây là sự thật sao?”
“Điều này sao có thể.” Vệ Lam biết trong lòng người này, Mạc Hoàn Tang là thần thánh, trên đời không ai có thể sánh bằng. Tuy rằng đúng là hắn đã từng so khinh công với Mạc Hoàn Tang, sau khi thắng Mạc Hoàn Tang thì người này mới chịu nhận thua, giúp hắn tới cứu La Duy, nhưng giờ phút này, Vệ Lam chẳng dại gì nói mình giỏi hơn Mạc Hoàn Tang.
“Không nhiều người có thể xưng huynh gọi đệ với Mạc soái của chúng ta.” Binh sĩ này dừng lại trước cửa một nhà, gõ cánh cửa lớn đóng chặt, khi đợi người ra mở cửa lại nói với Vệ Lam:“Nên ngươi cũng là thần trong mắt các các huynh đệ!”
Vệ Lam định nói vài câu khiêm tốn, thì người trong viện mở cửa.
“Mau vào đi!” Binh sĩ nói với Vệ Lam.
“Ngươi lại mang ai về đấy hả?” Mở cửa là một bà già sáu mươi tuổi, nhìn thấy Vệ Lam và La Duy liền hỏi binh sĩ này.
“Không có gì đâu ạ.” Binh sĩ nói:“Nương, người đi ngủ đi, bọn họ không cần nương tiếp đón đâu.”
Biết bà lão là mẫu thân binh sĩ này, Vệ Lam vội chào hỏi:“Bá mẫu.”
Lão phụ nhận lời chào của Vệ Lam, xoay người liền bắt đầu oán giận,“Suốt ngày không bớt việc, không biết đây lại là ai, ngày nào cũng không để ta được ngủ yên!”
“Người lớn tuổi đều như thế cả.” Binh sĩ đưa Vệ Lam vào phòng:“Ở chỗ này chờ ta.” Nói rồi hắn đi vào phòng.
“Công tử muốn ngủ?” Vệ Lam thấy La Duy nằm trong lòng hắn hồi lâu không có động tĩnh, liền thừa dịp lúc này không có người, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ừ.” La Duy giờ phút này không mở nổi mắt:“Ta mệt quá.”
“Vậy cứ ngủ đi.” Vệ Lam nói:“Có ta ở đây rồi.”
La Duy lại hàm hồ ừ một tiếng, rồi thực sự thiếp đi trong lòng Vệ Lam.
“Đây là một chút lương khô, đây là rượu, còn có hai bộ quần áo sạch.” Binh sĩ từ trong phòng đi ra, đưa cho Vệ Lam một cái bọc:“Đều là những thứ cần dùng, mang theo đi.”
Vệ Lam vội vàng nói lời cảm tạ.
“Không cần.” Binh sĩ liên tục xua tay:“Mạng của ta là do Mạc soái ban, chuyện của gã, ta liều mạng cũng phải làm tốt. Ngươi theo ta đến đây, ta chỉ cho ngươi cách ra khỏi thành.” Nói rồi binh sĩ liền đưa Vệ Lam ra hậu viện nhà mình.
Vệ Lam nhìn tường thành cao ngất:“Ta ra ngoài từ chỗ này?”
“Đợi thêm một chút.” Binh sĩ đưa tay ra hiệu Vệ Lam đừng lên tiếng.
Hai người đứng đợi một lát, liền nghe có tiếng người truyền đến từ trên thành lâu.
“Đây là lúc đổi ca.” Binh sĩ nhỏ giọng nói với Vệ Lam:“Chờ bọn họ đổi ca, người mới sẽ đi tuần tra một vòng, lúc đó chỗ này sẽ không có ai cả.”
Vệ Lam gật gật đầu, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên tường thành, một bên dùng dây thừng mang theo trên người, buộc chặt La Duy với bản thân.
La Duy hừ hai tiếng.
“Không có việc gì đâu.” Vệ Lam vội vỗ vỗ La Duy, nhẹ giọng nói:“Là ta.”
Nghe được tiếng Vệ Lam, La Duy mới lại im lặng.
Một phần tư nén hương sau, binh sĩ nói với Vệ Lam:“Có thể đi rồi.”
Vệ Lam cầm lấy con dao ngắn trong tay, gật đầu với binh sĩ này, nói một tiếng:“Đa tạ.”
“Bảo trọng.” Binh sĩ cũng nói.
Vệ Lam phi thân lên, dùng hết sức lực, con dao ngắn trong tay cắm ngập tường thành, để hắn lấy điểm tựa, sau đó lại nhảy lên, cứ thế người đã ở trên tường thành.
“Khinh công tuyệt quá!” Binh sĩ ở bên dưới, nhìn Vệ Lam chỉ nhảy hai bước đã lên được thành lâu, không chỉ tán thưởng một câu, bởi hắn biết Vệ Lam còn mang theo La Duy và một cái bọc khối lượng không nhỏ.
Trên thành lâu, cứ cách mười bước lại có một chậu than, ánh lửa chiếu sáng rõ khiến chẳng ai có thể lẩn trốn.
Vệ Lam ở trên thành lâu, một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp tìm lỗ châu mai trên tường thành, thả người nhảy xuống. Dưới thành lâu là sông đào bảo vệ thành, vì không muốn rơi vào giữa sông, Vệ Lam bám theo tường thành nhảy xuống, đứng ở con đường nhỏ nối giữa sông đào bảo vệ thành và tường thành. Bởi vì chỉ là một đường nối nhỏ, dao ngắn trong tay Vệ Lam phải cắm vào các khe hở trên tường thành, dựa vào con dao này mà chống đỡ, Vệ Lam mới có thể mang theo La Duy, dùng mũi chân chạm đất.
Mưa không ngừng đổ xuống, sông đào bảo vệ thành nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng. Vệ Lam hít sâu một hơi, hắn thấy một nhánh cây chìa ra phía lòng sông, nhẹ nhàng đung đưa về phía hắn. Tận dụng thời cơ, Vệ Lam xẹt qua mặt nước, mũi chân khẽ chạm lên nhành cây, dựa vào một lực cực nhỏ này, Vệ Lam đưa La Duy sang bờ bên kia an toàn.
“Công tử.” Sau khi chân bước trên mặt đất, Vệ Lam mới thở hổn hển, nói với La Duy đang ngủ trong lòng:“Chúng ta ra khỏi thành Hạ Phương rồi.”
La Duy vẫn nhíu chặt đôi mày trong cơn mơ.
Vệ Lam đưa La Duy lao về phía vùng hoang vu bên ngoài thành Hạ Phương, hắn muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.
Bên sông đào bảo vệ thành, Vệ Lam lưu lại dấu chân, được cơn mưa cọ rửa, rất nhanh đã không còn dấu vết nào.
Yến Nhi đi qua bảy tám khúc ngoặt trong thành, mẫu thân đã nhắc đi nhắc lại, rằng nếu ra khỏi hoàng cung thì đi tìm người ra sao. Yến Nhi dựa vào ký ức, đi tới một cửa hàng.
Tiểu nhị trong quán đã ngủ, lại bị tiếng đập cửa đánh thức.
Yến Nhi vừa gõ cửa vừa nhìn bốn phía, sợ có người đi qua nhìn thấy mình.
“Giờ này là giờ nào rồi hả?” Tiểu nhị mắng:“Lúc này có ai mở cửa buôn bán đâu cơ chứ?!”
Yến Nhi nghe tiếng người mắng từ trong quán, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn làm theo lời dạy của mẫu thân, trước tiên gõ cửa ba cái, sau đó gõ hai cái, cuối cùng chỉ gõ một cái, gõ lại lần nữa, vẫn là tiết tấu này.
Tiểu nhị cẩn thận nghe tiếng đập cửa, nhận ra ám hiệu, vội đứng dậy mở cửa.
“Con là Yến Nhi, mẹ con là Hồ đại nương.” Yến Nhi thấy cửa hé mở, một người thò đầu ra, vội vàng nói.
Tiểu nhị cũng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người mới mở cửa rộng ra một chút, kéo Yến Nhi vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
“Có chuyện gì thế?” Chưởng quầy mặc quần áo bước xuống lầu, vừa đi vừa hỏi:“Đã trễ thế này, còn có ai tới vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.